Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 46: Vì tình mà lớn…



Editor: Mèo, Maris

Lời của beta: Ngáo vẫn đang chạy deadline sml, mặc dù bản edit đã có tới chương 55 nhưng vì không muốn trải nghiệm đọc truyện của các reader bị ảnh hưởng nên chỉ up chương mới đã được beta. Các reader thông cảm vì tốc độ rùa bò dạo này của Ngáo.

Note: Vì màn này lấy bối cảnh cổ đại, nên xưng hô và miêu tả sẽ hơi loạn. Xưng hô thì khi người chơi nói chuyện với NPC thì sẽ dùng ta – ngươi, nhưng người chơi nói chuyện với nhau thì sẽ xưng tôi – cô – cậu – anh… Trước mặt NPC thì người chơi vẫn dùng đại từ nhân xưng cổ trang (ví dụ “bé Cửu” gọi Nguyên tỉ tỉ ở tiệm áo quần…). Túm lại là loạn đó, beta cũng bị xoay mòng mòng…

“Đại, đại nhân nói cái gì, tiểu nhân không rõ.” Sắc mặt của Chu quản gia khó che giấu nỗi sợ hãi.

Trần Thải Tinh cười thân thiết nói: “Đừng sợ mà, ta đây chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi, ngươi cũng biết chúng ta là do hoàng đế phái tới đưa tiễn Hiếu Nương, việc này cũng nằm trong phạm vi công việc của chúng ta. Chuyện này nếu không hỏi rõ ràng, nhỡ đâu không để ý tốt, Hiếu Nương không đưa tiễn đi được ——” cậu bỏ lửng câu nói, để cho quản gia tự bổ não.

Chu quản gia sợ tới mức tay run lẩy bẩy, nâng tay áo lên lau mồ hôi trên trán, cung kính nói: “Đại nhân, ngài muốn hỏi cái gì, tiểu nhân chắc chắn sẽ báo cáo theo đúng sự thật.”

“Trước tiên trả lời hai vấn đề ta vừa hỏi.”

“Vâng. Hiếu Nương vừa đi được một tháng, tiểu nhân chưa từng thấy qua trong phủ có quỷ quái quậy phá, nhưng nghe bọn nha hoàn nói trong phủ có bóng dáng của thứ gì đó không sạch sẽ, chuyện lùm xùm truyền đi khắp nơi, lão phu nhân không thích việc này, hạ lệnh dập tắt lời đồn đãi, trên dưới trong phủ không được nhắc đến việc này nữa.” Chu quản gia vừa dẫn đường vừa nói.

Trần Thải Tinh chú ý đường đi trong phủ, thực lòng khen: “Ta thấy tình hình trong phủ so với vương phủ ở kinh thành cũng không kém chỗ nào.”

“Đại nhân thật là tinh ý.” Chu quản gia cẩn thận hạ giọng nói: “Lão phu nhân là bà vú của thánh thượng, vì vậy mới được hưởng hoàng ân to lớn và tán dương của mọi người.”

Trần Thải Tinh vô tội cười cười, “Tại sao lại dừng lại vậy, ta cũng không có ý gì khác, quản gia không cần quá khẩn trương. Chúng ta đi tiếp rồi lại nói a.”

Chu quản gia: Mồ hôi chảy đầy đầu.

“Tại sao đi lâu như vậy vẫn chưa tới, cũng không gặp lão gia của các ngươi? Hiện tại trong phủ còn bao nhiêu vị chủ tử?”

“Lão gia đi về cõi tiên đã được ba mươi năm.” Quản gia cúi người thấp vài phần, một bên vừa bước nhanh dẫn đường, một bên nhanh chóng nói: “Hiện trong phủ có lão phu nhân, đại phu nhân, còn có hai vị tiểu chủ tử là tiểu thư cùng thiếu gia.”

Trần Thải Tinh nghi hoặc: “Trong phủ không còn nam nhân nào khác sao?”

“Mời, các đại nhân, tới rồi.” Quản gia lau mồ hôi như là không nghe được câu hỏi của Trần Thải Tinh, vẫy tay gọi nha hoàn sai vặt lại đây nhận người, nói: “Đây đều là khách quý từ kinh thành tới, các ngươi tiếp đãi cho tốt, nhất định không được lề mề.” Phân phó xong, cúi thấp người nói: “Các đại nhân, tiểu nhân còn có việc phải đi trước.”

Bóng dáng có thể dùng chạy trối chết để hình dung.

Trần Thải Tinh dịu dàng chậm rãi cười, “Người ta nào có đáng sợ như vậy, thật sự chỉ là nói chuyện phiếm vài câu mà thôi.”

Người chơi khác: ……

Các người chơi được sắp xếp chỗ ở nhà trước, chia thành hai cái sân, có một khu rừng trúc ở giữa. Một nơi gọi là Ninh Hương Uyển, một nơi gọi là Ngưng Thần Uyển. Mấy người chơi do dự khi chọn chỗ ở, chỉ cần phải đưa ra lựa chọn thì đều cảm thấy sợ hãi, đây là di chứng do trò chơi tạo nên. Những người chơi thận trọng chia ra đi kiểm tra ở hai bên, Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu đi vào trong Ninh Hương Uyển chọn phòng cho khách.

Chu Tuy cùng Lâm Tín không cần suy nghĩ, trực tiếp đi vào Ninh Hương Uyển.

Trần Thải Tinh chọn phòng cho khách rất lớn, tọa bắc hướng nam có ánh sáng tốt, trước sau đều có cửa sổ, ngoài cửa sổ cảnh sắc không tồi, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một chùm hoa mận, từng khóm hoa mới he hé nở, nụ hoa mọc chi chít đầu cành, từ xa đã có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt khe khẽ. Khó trách đây được gọi là Ninh Hương Uyển.

Nha hoàn hầu hạ nói: “Phía sau Ngưng Thần Uyển là một mảnh rừng trúc, yên tĩnh thanh nhã, hai nơi này là do nhị thiếu gia đặt tên.”

“Nhị thiếu gia?” Trần Thải Tinh nhướng mày.

Nha hoàn phát hiện ra đã nói sai lời, cúi đầu nói: “Đại nhân, đã sắp xếp xong rồi, không có việc gì thì tiểu nhân lui xuống trước.”

Trần Thải Tinh cũng không làm khó nha hoàn, nha hoàn nhẹ nhàng thở ra rồi chạy nhanh lui xuống.

Thế giới lần này hoàn cảnh cũng không tồi, tuy rằng không có điện nên có chút bất tiện, nhưng cũng may thân phận bọn họ là khách qúy do hoàng đế phái xuống, Chu phủ nhà cao cửa rộng tiếp đãi chu toàn. Nếu như không phải nơi này có quỷ quái đe dọa đến tính mạng của bọn họ, ở chỗ này nghỉ ngơi dạo chơi mấy ngày cũng được.

Đáng tiếc, thế giới trò chơi này sẽ không tử tế như vậy.

“Chị, có người gõ cửa.”

“Không sao đâu.” Trần Thải Tinh biết ai là người đến, mở cửa, thấy Chu Tuy cùng Lâm Tín đứng ở bên ngoài. Trần Thải Tinh cười khanh khách nhìn về phía hai người, “Hai người dư lày là ở bên nhau rồi sao?”

Chu Tuy nhìn mắt Lâm Tín, giọng điệu nói chuyện kì lạ, có chút mùi chua của chanh nói: “Không, lúc ấy là cô hiểu lầm, anh ta thích nam.”

“Nhưng không thích anh?” Trần Thải Tinh nghe hiểu giọng điệu chua chát của anh ta.

Chu Tuy im lặng, Trần Thải Tinh vừa thấy, hiểu rõ nói: “Hiểu rồi anh biết anh ta cong, cho rằng anh ta thích anh, cho nên anh vẫn luôn giải thích là anh không thích nam, kết quả anh ta nói không thích anh, rồi sau đó anh lại phát hiện anh thích anh ta?” (edit đoạn này mà tui cũng không biết tui đang edit cái gì luôn =))

“Nói tiếng người đi.” Lâm Tín đứng một bên nói.

Chu Tuy:……

Tại sao Nguyên Tinh cái gì cũng biết hết vậy hả! Lúc trước đều là Nguyên Tinh nói Lâm Tín thích anh, kết quả —— Chu Tuy chua lè nhìn về phía Lâm Tín, tựa như một oán phụ.

“Chúng ta tới đây là muốn hỏi xem hai người có muốn tổ đội hay không? Tìm được manh mối ở thế giới này sẽ chia sẻ cho nhau.” Lâm Tín làm như không nhìn thấy ánh mắt của Chu Tuy nói.

Trần Thải Tinh: “Được thôi.” Trong thế giới bác sĩ mỏ chim, ở thời khắc cậu sắp bị xử tử, Lâm Tín là người chơi đầu tiên đứng ra nói đỡ cho cậu.

Sau khi quyết định hợp tác, Chu Tuy cũng từ trong trạng thái oán phụ lấy lại tinh thần, nói: “Miệng nha hoàn cùng hạ nhân nơi này bị quản rất kĩ, đối với sự tình của Chu phủ giống như là đang sợ hãi thứ gì đó, hỏi cái gì cũng không trả lời.”

“Ngày mai ra bên ngoài hỏi thăm một chút.” Trần Thải Tinh nói. Vào buổi chiều hôm nay, hai bên đường phố có những người dân tán gẫu về Chu phủ.

Sắc trời đã tối, nha hoàn đưa đồ ăn tới, ba món ăn có món mặn có món canh, hương vị cũng không tệ. Những người chơi đa số chia ra hai người một phòng, cũng có trường hợp ba người. Ăn cơm xong, có gã sai vặt đưa nước ấm tới, sau khi tắm rửa sơ sơ, thì lên giường đi vào giấc ngủ.

Cuộc sống về đêm ở cổ đại cũng không phải không có, nhưng không thuộc về bọn họ.

Mà ngược lại, ở trong thế giới của trò chơi này, cuộc sống về đêm yên bình, tĩnh lặng mới là tốt nhất.

“Anh suy nghĩ cái gì vậy?”

Trần Thải Tinh ôm Tiểu Cửu, “Suy nghĩ về một vài truyện trong quá khứ.” Cậu nhìn vào trong đôi mắt to của cậu nhóc trong lòng, nhẹ nhàng xoa tóc nhóc, “Hay là đêm nay trước khi ngủ anh kể cho Tiểu Cửu nghe một vài câu truyện cổ tích.”

Vài phút trước khi bước vào trò chơi, cậu có đọc rất nhiều tư liệu về mấy chuyện kể xa xưa, đặc biệt là chuyện thần thoại phương Tây về mấy vị gì gì đó có cái tên dài ơi là dài, Trần Thải Tinh lược bớt cái vụ tên họ lùm xùm, bắt đầu kể chuyện: “Có một vị thần tiên tên là Tiểu Hoa, nàng có một vị Thánh Nữ tên là Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ thề sẽ dùng trinh tiết cả đời để bảo hộ Tiểu Hoa, kết quả có một ngày, có một con thú nhỏ nhớ thương sắc đẹp của Tiểu Mỹ, lẻn vào thần miếu đè… ừm, làm ra việc không mấy hay ho đối với Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ bởi vì vậy mà mất đi trinh tiết, Tiểu Hoa giận dữ, nguyền rủa mái tóc đẹp của Tiểu Mỹ biến thành rắn độc, bất cứ người đàn ông nào nhìn vào đôi mắt nàng đều sẽ biến thành tượng đá.”

Sắp xếp câu chuyện một cách hợp lý, ngắn gọn, dựa vào chi tiết truyện thì Tiểu Mỹ chính là Medusa, Tiểu Hoa chính là nữ thần Athena, con thú nhỏ chính là Thần biển cả Poseidon.

“Còn có một phiên bản khác, Tiểu Mỹ ghen ghét với sắc đẹp của Tiểu Hoa, sau lưng nói xấu Tiểu Hoa, một bên cùng với con thú nhỏ yêu đương, cuối cùng bị Tiểu Hoa trừng phạt, kết cục cũng y như cũ.” Trần Thải Tinh kể đến chỗ này, dừng lại, đột nhiên có một loại cảm giác thực tế: “Nếu nhìn vào đôi mắt nàng có thể bị hóa thành tượng đá, anh của em ở trong trò chơi dùng đạo cụ hóa trang thành cô gái vác cái bụng bầu bự chảng dư lày, chắc là không bị biến thành tượng đá đâu nhể?”

Nguyên Cửu Vạn:!!!

“Anh, anh sẽ không bị gì đâu.”

Trần Thải Tinh nhìn đến bộ dáng hấp tấp của Tiểu Cửu, hôn hai cái lên hai bên má mũm mĩm của Tiêu Cửu an ủi.

“Anh sẽ không bị biến thành tượng đá đâu, anh còn muốn nhìn Tiểu Cửu lớn lên mà.”

Nguyên Cửu Vạn: Em là người linh hoạt, lớn nhỏ đều biến thân được.

Hai người nói chuyện, đầu óc Trần Thải Tinh còn nghĩ đến câu truyện về Medusa, cuối cùng có một vị thần nào đó dưới sự trợ giúp của Athena đã chém bay đầu của Medusa. Nếu thế giới này giống như trong truyền thuyết, trước mắt người chết duy nhất chính là Hiếu Nương, không biết Hiếu Nương có phải chính là Medusa hay không, nếu đúng thì đây là phiên bản nào.

“Ngủ đi, ngày mai còn có việc.” Trần Thải Tinh nhỏ giọng nói.

Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Chăn trên giường là chăn mới, thật sự rất mềm, phòng cũng được quét dọn sạch sẽ, nhưng đây là một căn nhà kiểu cổ, đặc biệt hai phía trước sau đều có sân rộng lâu rồi chưa quét dọn, có thể ngửi được mùi mốc nhàn nhạt. Hơn nữa dựa vào bố trí của giường chiếu, màn che, thêm quả đèn dầu chập chờn…chỉ cần thêm tí hiệu ứng âm thanh là có thể đóng phim “Đêm trong căn nhà hoang”” của Nguyễn Ngọc Ngạn rồi…

Chưa nói đến trong trang viên này thực sự có quỷ.

Trần Thải Tinh ngủ không sâu giấc, cậu cảm thấy có một ánh mắt vẫn luôn xuyên qua cửa sổ nhìn bọn họ chằm chằm. Một lát sau cảm giác không thoải mái do ánh mắt mang đến lại biến mất, Tiểu Cửu chui hẳn vào trong lòng cậu, cậu chậm rãi rơi vào giấc ngủ sâu.

Sau nửa đêm đột nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết, âm thanh vang lên cách chỗ này có hơi xa, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng la hét sắc nhọn của một người chơi nữ nào đó kêu gào có quỷ.

Trần Thải Tinh bị đánh thức, nghe được người chơi nữ vừa kêu to vẫn đang nói chuyện, không bị nguy hiểm đến tính mạng, cũng lười đi ra ngoài, ôm Tiểu Cửu tiếp tục ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, gã sai vặt đưa nước ấm tới, rửa mặt qua loa, mấy người chơi tới nhà chính ngồi ở bàn bát tiên dùng bữa sáng.

Bên Ninh Hương Uyển có 6 người ở, nhìn bên ngoài thì là là 4 trai 2 gái, nhưng thực ra chỉ có 1 cô gái, nhìn qua có vẻ rất giỏi giang bình tĩnh.

“…… Tối hôm qua có ai nghe được tiếng người kêu không?” Người chơi nữ nói chuyện phiếm với bạn đồng hành của mình.

Bạn đồng hành của cô là một người đàn ông có chiều cao trung bình, thần hình hơi béo nhìn qua có vẻ hàm hậu thật thà, nói: “Đương nhiên nghe được, may là chúng ta chọn bên này, nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ai biết được.”

Trần Thải Tinh cầm một quả trứng vịt muối, dùng đũa xuyên qua lớp vỏ cưng bên ngoài, lớp dầu từ lòng đỏ chảy ra rồi nhỏ vào cháo trắng, sau đó chậm rãi bóc vỏ trứng vịt rồi xé nhỏ bỏ vào trong cháo để trước mặt Tiểu Cửu, một bên hỏi nha hoàn đứng phía sau, “Hậu viện gian bên cạnh nửa đêm hôm qua xảy ra chuyện gì vậy? Ta đang ngủ ngon thì bị đánh thức.”

“Không, không biết, đại nhân ngài muốn ăn cháo không?” Nha hoàn cứng ngắc chuyển đề tài.

Trần Thải Tinh nhìn sắc mặt nha hoàn có hơi trắng bệch, xua tay: “Không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi.” Cậu nhập vai diễn xai sử nha hoài hầu hạ cựng kì thuận mắt, tựa như một vị đại tiểu thư thời cổ đại, người chơi nữ nhìn cậu vài lần. Trần Thải Tinh làm như không nhìn thấy tiếp tục cùng Tiểu Cửu ăn cơm sáng.

Qua một hồi lâu, Chu Tuy cùng Lâm Tín mới đến. Trần Thải Tinh gần như đã ăn xong, thong thả ung dung uống ngụm cháo cuối cùng, xoa xoa miệng, ý vị thâm trường cười tủm tỉm nói: “Hai anh tối qua ngủ ngon nhỉ, thức dậy hơi muộn nha.”

Người chơi một nam một nữ bàn bên cạnh ánh mắt lộ ra kinh ngạc nhìn về phía Chu Tuy cùng Lâm Tín, không nghĩ tới hai người đàn ông này lại có loại quan hệ đó.

“Tôi ăn xong rồi.”

“Tôi cũng thế, chúng ta đi ra ngoài đi.”

Hai người vội vội vàng vàng đi ra ngoài, toàn bộ nhà chính chỉ còn lại bốn người, Trần Thải Tinh xoa tay, nói: “Nói đi, gian bên kia làm sao vậy?”

Chu Tuy vốn dĩ muốn mở miệng phủ nhận anh cùng Lâm Tín đêm qua không có làm ra loại chuyện bất thường này kia, kết quả bị Nguyên Tinh dùng một câu ngắn gọn phủ đầu đành nuốt trở lại, ngoan ngoãn ngồi xuống nói: “Người chơi nứ ở gian nhà bên là một newbie, nói là chỗ ở mới ngủ không tốt, nửa đêm tỉnh lại phát hiện ngoài cửa sổ có một người phụ nữ ở bên cửa sổ, thò cái đầu với cặp mắt đỏ chót nhìn vào trong, sợ tới mức thét chói tai, nhưng mà người cũng không có xảy ra chuyện gì, chỉ là bị dọa sợ, đòi trở về nhà.”

Trần Thải Tinh nghĩ đến tối hôm lúc còn đang ngủ không sâu giấc cũng cảm giác được ngoài cửa sổ có cái gì đó nhìn bọn họ chằm chằm.

Cửa sổ bên này là giấy, nếu nửa đêm tỉnh lại, nương theo ánh trăng bên ngoài hắt vào, sẽ nhìn thấy rõ đầu người dán vào bên ngoài cửa sổ rình coi… thiệc là biến thái.

“Đôi mắt bị người chơi kia nhìn thấy là của phụ nữ?” Trần Thải Tinh nhớ đến câu chuyện Tiểu Mỹ bị nguyền rủa.

Chu Tuy không rõ nguyên do, gật đầu: “Đúng rồi, chính là bởi vì thấy rõ ràng, con mắt đỏ rực không có đồng tử, nên vẫn luôn kêu có quỷ. Có điều không có việc gì lớn, tôi thấy người kia nói chuyện vẫn rất trôi chảy rõ ràng, chắc chỉ bị dọa sợ một chút xíu thôi.”

“Có việc gì không đúng sao chị Nguyên?” Lâm Tín hỏi.

Trần Thải Tinh nói: “Tôi đang muốn xem hôm nay người chơi nữ kia có xảy ra chuyện gì hay không. Nếu không xảy ra việc gì, Tiểu Mỹ này cũng thật bất công. À, tôi quên tôi cũng là nữ, vậy hai người mới là người cần phải lo lắng.”

Hai người:???

“Medusa. Gợi ý của thế giới này.” Trần Thải Tinh bình tĩnh nói.

Chu Tuy đang ăn trứng gà:!!!

“Khụ khụ khụ khụ.” Sau cơn ho kinh hoàng, Chu Túy bị nghẹn thiếu chút nữa thở không nổi, Lâm Tín bên cạnh vỗ vỗ lưng Chu Tuy, còn quan tâm vội vàng rót thêm nước trà.

Trần Thải Tinh nhìn hai người phối hợp nhuần nhuyễn, nghĩ thầm miệng lưỡi đàn ông đúng là dối trá, như thế này mà còn nói là không thích.

Chờ hơi thở của Chu Tuy trở lại bình thường, dùng đôi mắt chan chứa nước mắt lưng tròng nhìn Trần Thải Tinh, chân thành gần gũi đang muốn mở miệng nói, Trần Thải Tinh đã nói trước: “Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi rất yêu chồng của tôi á, chồng của tôi rất đẹp trai đó, anh đừng nghĩ đến chuyện lấy thân báo đáp, tôi biết rằng tôi vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, nhưng mà anh nên hết hy vọng đi, chuyện này không thể nào xảy ra được đâu.”

“……” Chu Tuy lục lại kí ức một phen, “Chị Nguyên, không phải lần trước chị nói chồng chị ngoại tình nên bây giờ chị không có chồng sao?”

Trần Thải Tinh một tay chống mặt, cười hì hì nói: “Mùa xuân thứ hai của tôi tới rồi, lần này tôi tìm một tiểu thịt tươi, con của tôi phải có người cha mới nha.”

Chu Tuy ánh mắt dần dần phức tạp, không biết nên nói Nguyên tỷ thủ đoạn lợi hại, hay là nên thật tâm chia buồn cái người bị đội nón xanh chưa từng gặp mặt kia.

Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, bốn người xuất phát đến linh đường.

Linh đường dựng tại tiền viện, một nơi được gọi là Tĩnh Tư Đường. Tang sự trong phủ cùng phúng viếng đều làm ở chỗ này.

Sân lớn treo hai cái đèn lồng giống trước cổng lớn của Chu Phủ, đi vào nơi nơi đều đỏ rực, nhìn mà nghi ngờ chính mình đi nhầm chỗ, có chỗ nào giống với linh đường cúng bái? Đồ mai táng đều bố trí theo phong cách hỉ sự, giấy gấp tiên hạc, mấy hình nhân Kim Đồng Ngọc Nữ đều được buộc lụa đỏ, trong linh đường không hề có một cỗ quan tài nào, măc dù Hiếu Nương đã chết được một tháng.

Thứ nổi bật nhất trên bàn hấp dẫn ánh mắt chính là một quyển trục màu vàng.

“Là thánh chỉ.” Chu Tuy nói.

Trên bài vị đen nhánh có khắc: Phùng thị – Thê tử Chu Bân. Ngoài bài vị, còn có một dòng chữ được đóng khung treo trên cao, phía trên có mấy chữ được viết theo lối chữ thảo rồng bay phượng múa: Trinh tiết liệt phụ Hiếu Nương.

“Như shit.” Trần Thải Tinh nhìn dòng chữ bình luận.

Chu Tuy từ hai chữ này cảm nhận được chị Nguyên rất bất mãn đối với mấy cái định kiến dành cho phụ nữ ở thời phong kiến cổ đại này.

Bốn người trực tiếp ra khỏi Chu phủ, hiện tại hẳn là đang độ tháng hai tháng ba, Trần Thải Tinh mặc váy ngọc trai, cái cổ trắng nõn cao cao lộ ra bên ngoài có chút lạnh, trước khi ra ngoài đã bảo nha hoàn lấy cho một chiếc áo choàng, mặc áo choàng vào, trên đường đi cũng không bị những người qua đường vây xem, nhưng thật ra cách ăn mặc của hai người Chu Tuy cùng Lâm Tín lại bị chỉ chỉ trỏ trỏ một phen.

“Đi mua trang phục mới.”

Ngày hôm qua Chu lão phu nhân có đưa cho bọn họ 1 túi tiền, bên trong có ngân phiếu năm mươi lượng, đủ để chọn mua mấy bộ trang phục mới. Trần Thải Tinh mua cho cậu và Tiểu Cửu mấy bộ trang phục, váy cũ cởi ra bỏ vào ba lô, lúc ra ngoài thì hai người Chu Tuy và Lâm Tín cũng đã thay đồ xong, hai người đội mũ, che mái tóc ngắn lại.

“Lão bản, cửa hàng son phấn ở đâu vậy?” Trần Thải Tinh cười hỏi.

“Bên cạnh có một nhà, nếu muốn đồ tốt  thì đi sang phố phía nam, cửa hàng lớn nhất ở bên đó, quan lớn cùng quý nhân và mấy vị thiên kim tiểu thư đều mua.” Lão bản cười ha hả chỉ đường đi.

Trần Thải Tinh nói lời cảm ơn, Nguyên Cửu Vạn giành nói trước: “Nhất định phải mua cho tỉ tỉ đồ tốt nhất.”

“Tiểu công tử thật là trắng trẻo đáng yêu, vị phu nhân cũng thật xinh đẹp động lòng người, lão phu còn chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào xinh đẹp như vậy.”

Tiểu nhị bên cạnh lẩm bẩm nói: “Ngài trước kia không phải nói Hiếu Nương xinh đẹp nhất sao.”

“Câm mồm, lời này không thể nói bừa, Hiếu Nương được triều đình ngợi khen vì trinh tiết liệt phụ, chúng ta cũng không thể nói bậy.”

Chưởng quầy trách cứ tiểu nhị, lại cười ha hả giải thích nói: “Trước kia Hiếu Nương cùng Chu nhị thiếu gia đã từng cùng nhau đi đến cửa hàng của lão phu, hai người quan hệ phu thê hòa hợp ân ân ái ái, lão phu chỉ nhất thời cảm thán, không có ý gì khác.”

Chu Tuy vội nói: “Chưởng quầy, ngươi còn biết việc gì nữa không? Có thể kể cho ta về việc của Chu gia được không?”

Chưởng quầy như là nhớ tới cái gì, sợ tới mức vội vã không ngừng nói: “Các vị đại nhân lão phu hồ ngôn loạn ngữ, cái gì cũng không biết, ngàn vạn đừng trách tội.”

Đây hẳn là do nhận ra thân phận của bọn họ.

Chu Tuy còn muốn mở miệng, Trần Thải Tinh đã giành nói: “Đi thôi, cảm ơn lão bản.”

Bốn người ra khỏi cửa hàng, Chu Tuy cũng biết sẽ không hỏi được gì, thân phận bọn họ là do hoàng đế phái tới ‘đưa tiễn’ Hiếu Nương, muốn hỏi thăm này nọ thì không được để người khác nhận ra thân phận, bằng không bá tánh sợ thân phận của bọn họ, sẽ giống như hạ nhân trong Chu phủ cái gì cũng không nói nửa lời.

“Chị Nguyên, hay là chúng ta đi đến tửu lâu thử xem?” Chu Tuy muốn đến nơi nhiều người để tìm hiểu. Mục đích của Trần Thải Tinh vẫn kiên định, “Tôi đi xem trang sức trước đã, giữa trưa chúng ta lại gặp nhau tại tửu lâu lớn nhất.”

“Cũng đúng.” Chu Tuy nghĩ hai người bọn họ đều là đàn ông đàn ang, nói chuyện qua lại hỏi thăm này nọ hẳn sẽ phù hợp hơn.

Phố nam là nơi phồn hoa nhất trong thành, hai bên đủ loại cửa hàng. Trần Thải Tinh rất nhanh đã tìm được cửa hàng bán phấn son, làm việc ở cửa hàng này đều là các thiếu nữ trẻ trung hoặc là các phụ nhân, những người mua đồ vật cũng là các nữ tử, có người mặc trang phục của tiểu nha hoàn, cũng có người ăn mặc sang trọng

Trần Thải Tinh nắm tay Tiểu Cửu đi vào, trước cửa có một cô gái ngăn lại khách khí nói: “Phu nhân, cửa hàng của chúng ta nam tử không được đi vào.”

“Tỷ tỷ, em chỉ muốn cùng tỷ tỷ của em mua đồ thôi, sẽ không chạy lung tung đâu, chỉ đi theo tỷ tỷ của em, được không?” Nguyên Cửu Vạn ngoan ngoãn bán manh nói.

Tiểu nhị còn chưa mở miệng, các nữ tử khác trong tiệm đã nói: “Tiểu công tử mới bao lớn, không có việc gì đâu, mau vào đi.”, “Tiểu công tử cũng thật đáng yêu, đây là hài tử nhà ai nha?”, “Thiệt muốn sủng ái, cùng đệ đệ của ta không khác nhau lắm, chẳng qua có thể đáng yêu hơn đệ đệ của ta nhiều.”

Chưởng quầy nhìn thấy cũng đồng ý cho vào.

Có Nguyên Cửu Vạn dẫn đầu, Trần Thải Tinh rất nhanh đã trà trộn vào trong khách hàng, đi theo khách hàng nữ nói chuyện phiếm, bị hỏi là người nhà nào.

Trần Thải Tinh nhíu mày lại, ánh mắt lộ ra sự bi thương nhưng lại kiên cường, Nguyên Cửu Vạn biết cậu đang muốn diễn.

“Phu quân đã chết của ta là thương nhân bán trà, kinh doanh mua bán trà, buôn bán nhỏ, chỉ đủ sống qua ngày ai mà biết được …” cậu dùng khăn tay che mặt, ánh mắt đong đầy nước mắt, xinh đẹp nhu nhược nói: “Ai biết trên đường hắn đi nhập hàng, bất hạnh gặp bọn cướp nên qua đời, để lại cửa hàng cho ta và đệ đệ, nhưng ta là một quả phụ mang theo đệ đệ không bảo hộ được cửa hàng, bị người thân trọng tộc mạnh mẽ cướp đi, còn hãm hại ta, nếu không phải trong bụng ta còn có cốt nhục của vong phu, ta thật muốn, thật muốn đâm đầu tự tử.”

Đang ngồi nghe phần lớn đều là tiểu cô nương trẻ tuổi chưa xuất giá, nghe xong chuyện cũ lòng đầy căm phẫn, có truy vấn, có tức giận bất bình.

Trần Thải Tinh bịa đặt cho cậu một thân thế là một tiểu bạch liên bên ngoài nhu nhược bên trong mạnh mẽ bơ vơ không nơi nương tựa, hiện tại cậu bán của cải trang sức cùng nhà cửa, mang theo đệ đệ đến nhờ cậy một người thân thích ở đây, cũng may thân thích đối xử với nàng không tồi, nên tới cửa hàng son phấn muốn mua một ít lễ vật để cảm ơn.

“Nguyên Tinh tỷ tỷ thật đúng là người tốt.”

Không lâu sau, Trần Thải Tinh đã nhanh chóng nhập hội chị em bạn dì, bởi vì hoàn cảnh của cậu đủ thảm, có thể khiến cho nhiều người đồng tình, đối với cậu không phòng vệ, lại là gần đây mới đến nhờ cậy  thân thích, có cái gì không biết tò mò dò hỏi cũng là hợp tình hợp lý.

“…… Nghe nói ở chỗ này của các ngươi có một vị được thánh thượng phong liệt phụ? Đáng tiếc ta bụng mang dạ chửa, bằng không …” Trần Thải Tinh vuốt bụng cảm thán.

“Muội muội tốt ngươi ngàn vạn đừng nghĩ như vậy.” Nữ chưởng quầy lôi kéo tay Trần Thải Tinh, nói: “Cái danh hiệu đó cùng không đổi ra mà ăn được, chỉ là một cái hư danh mà thôi, chúng ta yên yên ổn ổn mà sống tốt mới đáng quý trọng.”

“Đúng vậy, Nguyên Tinh tỷ tỷ ngươi ngàn vạn đừng nghĩ giống như Hiếu Nương tìm cái chết.”

“Thật là kỳ quái, Chu nhị thiếu gia đã chết mười năm, Hiếu Nương như thế nào lại cố tình đột nhiên tìm cái chết.”

“Nghe nói là trong giấc mộng, mơ thấy Chu nhị thiếu gia dưới mặt đất kêu khổ không ai hầu hạ, Hiếu Nương tỉnh lại thì nói cũng muốn đi theo hầu hạ Chu nhị thiếu gia.”

Các thiếu nữ còn rất thích câu chuyện tình yêu này, có vị phụ nhân hồi tưởng nói: “Nhưng ta nhớ rõ khoảng thời gian trước Hiếu Nương còn tới cửa hàng son phấn này mua đồ, nhìn như thế nào cũng thấy rất vui vẻ, không giống như là người sẽ tìm chết.”

“Đúng vậy, ta còn ở cửa hàng tơ lụa bắt gặp Hiếu Nương, lúc ấy Hiếu Nương mua rất nhiều, những vải dệt đó đều có màu sắc tươi đẹp, đều là màu mà tiểu cô nương thích, Hiếu Nương thấy ta thì nói vải dệt đó là mua cho chất nữ.”

“Hiếu Nương là người rất tốt, tuổi còn trẻ đã thủ tiết mười năm, đối với Chu lão phu nhân sớm tối hầu hạ, Chu lão phu nhân được triều đình ban cho tước vị Cáo Mệnh Phu Nhân, sau đó còn cố ý hỏi thánh thượng thỉnh một đạo khen ngợi trinh tiết liệt phụ, kết quả không bao lâu thì Hiếu Nương chết.”

“Năm đó hôn sự của Hiếu Nương cùng Chu nhị thiếu gia chính là câu chuyện được mọi người ca tụng, Hiếu Nương dung mạo xinh đẹp, Chu nhị thiếu gia lại được thánh thượng coi trọng, tuổi còn trẻ đã thăng chức tướng quân, chỉ là mệnh khổ, hai người kết hôn chưa được một năm, một lần Chu nhị thiếu gia đi đánh giặc rồi không bao giờ trở về nữa.”

“Nhưng thật ra Chu đại thiếu gia bộ dạng không tốt, ăn nhậu chơi gái cờ bạc đều dính, ta nếu là lão phu nhân, thật hi vọng hai nhi tử này tráo đổi cho nhau, con thứ còn sống, con cả thì nên phơi thây ngoài kia.”

“Nghe các ngươi nói, đại thiếu gia Chu gia không có nửa điểm tốt?” Trần Thải Tinh tò mò hỏi.

“Điểm tốt duy nhất chính là sinh được một người con tốt, Chu tiểu thiếu gia tuổi còn trẻ đã thi đậu cử nhân, nghe nói Chu lão phu nhân đã tìm được mối hôn sự tốt, đáng tiếc Hiếu Nương vừa chết, hôn sự phải trì hoãn.”

“Việc đó cũng không trách được, Hiếu Nương đối xử với con trai của đại thiếu gia không tồi, so với người bà suốt ngày tụng kinh niệm phật kia còn có phần tốt hơn.”

……

Trần Thải Tinh nghe xong một bụng Chu phủ bát quái, nhớ kĩ nhân vật trong phủ, dựa vào cái thân thế mà cậu phịa ra mua trang sức son phấn còn được giảm giá 20%, chưởng quầy còn chải cho cậu một búi tóc rất đẹp. Rất nhanh đã tới giữa trưa, cậu cùng Tiểu Cửu từ cửa hàng bột nước ra ngoái, đi đến tửu lâu lớn nhất trên phố, lên lầu hai, Chu Tuy cùng Lâm Tín đang ngồi dựa vào cửa sổ.

“Buổi sáng có thu được thành quả gì không?”

Chu Tuy có điểm ủ rũ nói: “Tôi vừa nhắc tới Hiếu Nương chết như thế nào thì mọi người đều không để ý tới tôi. Lúc sau tôi lại nghĩ chắc là không thể hỏi như vậy, nên đổi sang hỏi tình cảm của Hiếu Nương cùng Chu Bân, còn có Chu lão phu nhân là người như thế nào, người ở đây đều nói Chu lão phu nhân là người tốt thích làm việc thiện, còn lại đều không nói gì nữa.”

“Còn chị Nguyên?”

“Chị Nguyên của ngươi đương nhiên là giỏi nhất.” Trần Thải Tinh đem câu chuyện vừa nghe được nói cho hai người.

Chu lão phu nhân sinh hai người con, tuổi tác của hai người con cách nhau rất xa, người con cả tên Chu Dũng, đây là khi Chu lão phu nhân tiến cung với tư cách là bà đỡ cho hoàng thượng, không có cơ ngơi lớn lao gì, sau Chu gia lại dựa vào hoàng ân mà Chu lão phu nhân cọ được mà trở nên phát đạt, sinh được người con trai út Chu Bân, cũng chính là chồng của Hiếu Nương.

Hiếu Nương mười sáu tuổi gả cho Chu Bân, mười bảy tuổi Chu Bân ra ngoài đánh giặc chết trận, Hiếu Nương thủ tiết mười năm, kết quả một tháng trước đột nhiên tuẫn tình tự sát.

“Tự sát?” Chu Tuy hoài nghi.

Trần Thải Tinh nhìn vào mắt Chu Tuy, ra vẻ chị cả nói: “Thiếu niên, phải tự tin lên, tin tưởng vào phán đoán của chính mình.”Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đăng chậm, bởi vì có chút bận rộn, tôi chúc mọi người năm mới vui vẻ!

Hôm nay là tuyên ngôn tình yêu cảm động lòng người của Tiểu Cửu:

Nguyên Cửu Vạn: Vì Tinh Tinh ta có thể biến lớn biến nhỏ

Trần Thải Tinh:…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv