Tuy rằng lúc trước đã từng nghe qua, nhưng nói thật, manh mối nghe được từ trong miệng người khác, nhiều nhất chỉ có thể tin tưởng một nửa, chỉ là không nghĩ tới cư nhiên bọn họ còn có thể chính mắt nhìn thấy.
“Có muốn qua đi nhìn không?” Sở Tu nóng lòng muốn thử, rốt cuộc tại trong mê cung này, vẫn luôn không có manh mối, còn có debuff, thật là vô cùng khó chịu, có thể sớm tìm được manh mối rồi rời đi, cũng là một chuyện tốt.
[Debuff là hiệu ứng hay trạng thái bất lợi cho nhân vật. Debuff chính là từ trái nghĩa của buff (Tiền tố de- trong tiếng Anh mang nghĩa phủ định). Ví dụ như hiệu ứng bị trúng độc, giảm phòng thủ, mất khả năng bơm máu, bị làm chậm, bị mù...]
“Cẩn thận một chút khi tới gần.” Úc Thời Dịch thấp giọng nói: “Dù sao cũng là trong phó bản, cũng không ai biết "công chúa Ariadne", rốt cuộc là thuộc về cái dạng NPC gì.”
“Đúng vậy, cho nên hai chúng ta đi vào đi, Chu Thanh, hai người ở bên ngoài hóng gió, có việc thì trực tiếp kêu chúng tôi là được.” Sở Tu dẫn đầu đi vào.
Mặc dù người lúc trước cho bọn họ manh mối nói là họ chỉ là thấy được ngôi nhà này, còn nhìn thấy ở cửa sổ có người, khi muốn tới gần lại phát hiện nhà với người đều không thấy đâu.
Nhưng mà trước đó cũng có nói rồi, manh mối nghe được từ người khác, chỉ có thể tin tưởng một nửa, hơn nữa một nửa này còn phải châm chước suy xét rất lâu, mới có thể coi như là tin tưởng, bởi vậy hoàn toàn không thể thả lỏng cảnh giác.
“Được.” Chu Thanh với cô gái đứng đợi ở ngã tư đường, mà hai người họ đi về phía trước một đoạn về phía ngôi nhà, nó cũng không hề biến mất.
“Anh nói xem, nếu nói bọn họ không gạt chúng ta, thì có phải lúc bọn họ nhìn thấy ngôi nhà, cũng vừa lúc mê cung chuyển động?” Sở Tu đi ra phía trước gõ cửa, vừa gõ cửa vừa nói.
“Loại khả năng này cũng tính là có.” Úc Thời Dịch gật gật đầu: “Cũng có khả năng bọn họ lừa chúng ta.”
“Nếu nơi này thật là công chúa Ariadne…” Sở Tu đột nhiên cười nói: “Nghe nói công chúa Ariadne nhất kiến chung tình với Theseus, cho nên mới đưa cho anh ta thanh kiếm thần. Anh lớn lên cũng khá xinh đẹp, anh nói xem vị công chúa này có thể nhất kiến chung tình với anh hay không, sau đó trực tiếp đưa manh mối gì đó cho chúng ta.”
Rất ít người sẽ nói giỡn như vậy với Úc Thời Dịch, lông mi thật dài của anh run rẩy, rõ ràng là có hơi ngượng ngùng, thấp giọng vừa muốn nói gì đó, đột nhiên cánh cửa mở ra.
Sở Tu ngẩng đầu nhìn, không phát hiện người nào mở cửa, cô nắm chặt chuôi đao dẫn đầu đi vào, sau đó phát hiện toàn bộ trong phòng có dấu vết con người sinh sống, nhưng mà lại không nhìn thấy ai.
Hai người ở trong phòng dạo qua một vòng, cũng không nhìn thấy cô gái đứng bên cửa sổ mà người lúc trước đã nói.
Nhưng mà bọn họ lại phát hiện trên tường có một bức tranh, tranh vẽ rõ ràng là cảnh tượng Theseus giết chết Minotaur.
Sở Tu linh quang chợt lóe: “Tôi nhớ là câu chuyện này có hai phiên bản. Một phiên bản là sau khi giết chết Minotaur, Theseus và Ariadne trở về địa điểm xuất phát, trên đường có dừng lại ở trên hải đảo đã gặp Bacchus (Thần rượu), Bacchus là một người biến thái, ngài cướp đi Ariadne. Còn có một phiên bản là, Theseus vứt bỏ Ariadne ở trên một cái hoang đảo, một mình rời đi.”
[Bacchus là biến thể Latin của Bakchos (tiếng Hy Lạp Βάκχος), một tên phụ của Dionysus, vị thần của rượu và say sưa trong thần thoại Hy Lạp. Người La Mã cổ đại gọi Bacchus như tên gọi của Liber Pater (Cha Liber), theo thần thoại của Ý là vị thần của rượu vang và khả năng sinh sản mạnh.]
“Nếu như nói ngôi nhà này đúng thật là có quan hệ với Ariadne, như vậy thì mê cung này rốt cuộc là thuộc về nơi Bacchus cầm tù công chúa, hay là thuộc về hoang đảo.”
“Đáng tiếc vị công chúa kia không có ở đây.” Úc Thời Dịch cẩn thận mà kiểm tra tững chỗ một trong phòng, ý muốn tìm được một ít dấu vết để lại, anh vừa kiểm tra vừa nói: “Đúng thật là có dấu vết con người sinh sống, nhìn qua thì là của phụ nữ.”
Lò sưởi trong tường bên kia còn treo một ít con mồi, bên cạnh ghế bập bênh còn đặt một quyển sách.
Thoạt nhìn nơi này thật là có người sinh sống, chỉ là chủ nhà rời đi không bao lâu, vẫn chưa trở về.
Hai người tìm trong nhà thêm vài lần nữa, vẫn không có phát hiện đồ vật gì khác. Lúc đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nghe được tiếng đồng đội kêu bọn họ, không biết là gặp những người khác hay là như thế nào. Hai người chuẩn bị rời đi theo bản năng, vừa quay đầu lại, một cô gái đi vào từ bên ngoài.
Cô gái kia vô cùng xinh đẹp, có một mái tóc dài màu vàng kim, đôi mắt xanh như ngọc, trông rất tha thước yêu kiều động lòng người, trong tay cô ấy cầm một cái giỏ nhỏ, bên trên được che bằng một tấm vải, nhưng vẫn thấy được có bánh mì lộ ra ở một góc.
“Khách mới đến à?” Cô gái cười tủm tỉm nói.
Sở Tu phát hiện mình cư nhiên có thể nghe hiểu, tay cô cũng không buông chuôi đao ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái này. Cô gái rất tự nhiên đi vào trong, đặt giỏ ở trên bàn: “Ta ơe nơi này đã lâu rồi mà vẫn không có khách lại đây, hoan nghênh. Tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng mà gặp nhau chính là có duyên, hãy để ta chiêu đãi các ngươi đi, không biết các ngươi ăn thịt hay là ăn chay?”
“Xin chào.” Sở Tu rất bình tĩnh nói: “Làm phiền cô rồi, chúng tôi chỉ là đi ngang qua mà thôi, sẽ rời khỏi ngay đây, sẽ không làm phiền cô.”
Cô gái giống như rất không vui: “Cứ đi như vậy ư? Để ta chiêu đãi các ngươi đi, lúc này đi ra ngoài rất nguy hiểm, các ngươi không có cách nào rời khỏi mê cung, cũng không thể giết chết con quái vật kia, nếu các ngươi chịu lưu lại ăn cơm, ta có thể cho các ngươi một ít trợ giúp.”
“Tuy rằng tôi cũng rất muốn ở lại, nhưng mà bạn tôi còn ở bên ngoài.” Sở Tu kéo Úc Thời Dịch, hai người nhanh chóng ra ngoài, cô gái kia cũng không cưỡng cầu, chỉ là cười nhìn bọn họ rời đi.
Úc Thời Dịch có chút không rõ: “Vì sao chúng ta phải rời khỏi? Chúng ta có thể có được một ít manh mối từ trong tay cô ấy mà.”
Thẳng đến rời đi kia ra khỏi ngôi nhà mái trắng, Sở Tu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: “Vừa lúc nhìn thấy cô ấy tôi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh có nhớ lò sưởi ở trong tường có treo xương con mồi không?”
Trí nhớ Úc Thời Dịch rất tốt, gật đầu.
“Là con người…” Sở Tu thở dài một hơi: “Cái giỏ trong tay cô ấy, thứ lộ ra một khúc chính là bánh mì, nhưng mà tôi lại ngửi thấy được một mùi máu tươi.”
Bánh mì sẽ không có mùi máu tươi, có thể chứng minh trong rổ cô ấy còn có đồ vật mặt khác.
Lúc cô nhìn thấy những xương cốt đó đã cảm thấy có chút không thích hợp. Chẳng qua bởi vì quá vụn vặt, không có khung xương hoàn chỉnh, cho nên trong lúc nhất thời không phát hiện ra.
Vừa rồi mới ý thức được, trong đó có một đoạn rõ ràng chính là cẳng chân người, còn có thể nhìn thấy 5 ngón chân. Chẳng qua bởi vì có hơi mục nát, cho nên xem không rõ lắm. Điều khiến cô nhận thấy được điểm không đúng, chính là trong đó một ngón chân mơ hồ có thể nhìn ra được dấu vết sơn móng.
Cô vẫn luôn không có suy nghĩ cẩn thận đó là cái gì, cho đến khi nhìn thấy trên tay cô gái kia có sơn móng tay, cô mới phản ứng lại được, đó là dấu vết mơ hồ của sơn móng màu lam nhạt.
Cho nên Sở Tu không muốn ở lâu dù chỉ một phút, lôi kéo Úc Thời Dịch chạy ngay.
Ai mà biết được ở nơi đó ăn một bữa cơm, có thể hai người bọn họ sẽ biến thành con mồi treo ở lò sưởi trong tường bên cạnh những xương cốt con mồi cũ hay không.
“Đây nào phải là công chúa Ariadne gì đâu…” Sở Tu biểu tình thập phần phức tạp: “Đây rõ ràng là con gái tộc trưởng ăn thịt người mà.”
Sắc mặt Úc Thời Dịch cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Đây chẳng phải là manh mối… Lại đứt đoạn à?”
“Có thể nghĩ từ một góc độ khác, trong nhà của cô gái đó, chúng ta đã thấy được đồ vật có liên quan tới Minotaur. Như vậy cũng coi như chúng ta nhận định cái mê cung này là mê cung Minotaur, chỉ là thân phận của cô ta không nhất định là Ariadne… Nói không chừng, cô ta mới là Minotaur.” Sở Tu nói xong sau đó nhấp nhấp miệng, hiện tại bọn họ đều đang phỏng đoán, loại phó bản thế này, dùng lẽ thường để đoán, thật đúng là không nhất định có thể suy đoán ra được.
Ý tưởng của cô khá táo bạo, nhưng cũng có khả năng nhất định.
Úc Thời Dịch nhanh chóng rơi vào suy nghĩ: “Các nhà khảo cổ học sau này đã khai quật sự tồn tại của mê cung Minotaur, cũng phát hiện nguyên hình của thần thoại này là trên một hòn đảo. Ở cái thời đại kia, đúng thật là tồn tại hành vi ăn thịt người.”
“Nếu nói, cái mê cung này là Minotaur, như vậy thì cô gái kia ở trong mê cung rất có khả năng chính là Minotaur. Nhưng mà lúc trước chúng ta đã nhìn thấy người chơi vi phạm quy tắc, bị một bàn tay bắt đi, cái tay kia thoạt nhìn cũng không giống tay của con người…”
“Dù sao thì còn sống đi ra đã là một chuyện tốt rồi.” Sở Tu với Úc Thời Dịch đi ra xa ngôi nhà trắng kia, ai biết cô gái kia có đột nhiên lao tới, muốn bắt bọn họ ở lại hay không.
Tốt hơn hết là nên tránh xa ra.
Bọn họ về tới ngã tư, hội hợp với đồng đội của mình, cô gái có chút sốt ruột nói: “Sau khi hai người đi vào không lâu, cô gái kia đã tới, không sao chứ?”
“Không sao.” Sở Tu xua xua tay, chính là đầu óc có chút loạn, luôn cảm giác thần thoại Minotaur rất quan trọng, nhưng mà không có cách nào liên hệ những mai mối trước mắt hoàn chỉnh lại được.
Chủ yếu là bởi vì thần thoại đều có vài cái phiên bản, mà trong phó bản lại luôn biến đổi, làm thế nào để vào, làm thế nào liên kết các manh mối lại, quan trọng nhất chính là làm thế nào từ trong đó phát hiện ra manh mối qua trong nhất…
Đầu óc thật sự là loạn hết cả rồi.
“Dù sao mặc kệ cô ta là Ariadne, hay là Minotaur cũng được, trước mắt thì cô ta hẳn là đứng ở mặt đối lập với người chơi.” Úc Thời Dịch vỗ bả vai Sở Tu: “Bình tĩnh một chút, chúng ta tìm xem còn có manh mối nào khác hay không.”
“Tôi cảm thấy chỉ thiếu chút nữa… Chẳng hạn như một cái linh quang chợt lóe, hoặc là một cái có thể kiến tôi làm hết thảy manh mối liên kết lại với nhau.” Sở Tu vỗ vỗ gương mặt mình, thở dài một hơi: “Trước tiên chúng ta đi dạo xung quanh đi, đừng rời khỏi nơi này quá xa. Tôi luôn muốn đi vào xem một lần nữa, nhưng tốt nhất là chọn lúc cô ta không có ở đó.”
“Được.”
Mọi người không đi quá xa, chỉ ở phụ cận tìm kiếm xem có điểm tiếp tế hay không. Ngẫu nhiên bọn họ quay lại gần ngôi nhà, còn có thể nhìn thấy được bóng dáng cô gái kia ở cạnh cửa sổ lúc ẩn lúc hiện.
Cô ta tựa hồ cũng ở nhìn chằm chằm bên ngoài, nhưng thấy không rõ thần sắc.
Cô gái cũng không ra ngoài, dù sao bọn họ mỗi một lần đi ngang qua, đều có thể nhìn thấy cô gái vẫn còn ở đấy.
Sở Tu thở dài, loại cảm giác lúc giải mê cùng mình đã cách đáp án rất gần, nhưng làm như thế nào cũng không nghĩ ra. Quá khó chịu rồi. Cô thực sự rất muốn túm cô gái kia từ trong phòng ra, tự mình lại đi vào
xem một chút.