Sở Tu thành công tìm được năng lực của mình, adrenalin.
[Adrenaline: còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng.]
Miêu tả kỹ năng chính là, khi cô bị thương, năng lực này sẽ có hiệu quả, sẽ làm tăng cường thể chất của cô. Việc tăng cường thể chất này không chỉ đơn giản là sức mạnh, mà còn là tốc độ, khả năng phản ứng,...
Hơn nữa sẽ đẩy nhanh quá trình khôi phục miệng vết thương của cô.
Sở Tu nhớ rằng y học hiện đại cũng đã lợi dụng adrenalin, adrenalin sẽ làm người ta hưng phấn, tăng huyết áp, tim đập nhanh hơn, tốc độ trao đổi chất tăng...
Nhưng sẽ có nhiều tác dụng phụ.
Không biết năng lực của cô có tác dụng phụ hay không, ở đây không viết, phỏng chừng là phải tự mình khám phá.
Cô nhớ lúc trước khi ở trong phó bản, tốc độ hồi phục sau khi bị thương quả thực nhanh hơn người thường, có lẽ là do năng lực này.
Mặc kệ như thế nào, đây là một năng lực có ích, chỉ là nghĩ đến nguồn gốc của nó, sẽ cảm thấy có chút xấu hổ.
Khi hệ thống cho người ta năng lực, sẽ khảo sát biểu hiện của người này trong phó bản đầu tiên, Trần Thiên Lâm thính lực tăng mạnh, Úc Thời Dịch trí nhớ siêu cường, đều có được bằng cách này.
Đến lượt cô… Chẳng lẽ là bởi vì ở phó bản đầu tiên, cô bị đâm một đao, cùng với miệng vết thương vẫn luôn chiến đấu hăng hái tới cuối cùng, cho nên hệ thống cho cô năng lực này ư?
Mặc kệ thế nào, chỉ cần thực dụng là đủ rồi.
Sau khi Sở Tu biết được năng lực của mình, tâm tình vẫn là khá tốt. Sau đó bắt đầu xem thương thành, cô chuẩn bị mua đồ vật, tuy rằng nói rất muốn lại tăng mạnh thể chất, tích lủy tích phân sẽ tốt hơn, nhưng cũng không ai biết phó bản tiếp theo là bộ dáng gì, có thể sống sót hay không.
Tốt hơn hết là trang bị một chút cho bản thân.
Sở Tu sợ mình sẽ gặp lại phó bản giống như sinh tồn trên đảo hoang, trong tay không có bất luận vũ khí gì, phiền toái muốn chết, nên chuẩn bị mua sắm ở thương thành một kiện vũ khí.
Kỳ thật đồ vật ở hiện thực, chỉ cần bạn cầm nó trước khi tiến vào phó bản là có thể lấy đi vào, nhưng cũng không ai biết khi nào mình sẽ tiến vào phó bản, không thể tùy thời tùy chỗ mang theo vũ khí đúng không?
Các vũ khí trong thương thành thì khác, sau khi mua sắm không thể sử dụng và hiện ra ở hiện thực, nhưng khi tiến vào phó bản, nó sẽ xuất hiện ở trên người.
Ngay cả khi lúc ấy thất lạc, thì vào phó bản tiếp theo cái vũ khí kia vẫn sẽ xuất hiện ở trên người của bạn.
Điểm này rất thực dụng.
Hơn nữa giá cả không cao, nguyên nhân giá cả không cao có thể là bởi vì trong thương thành chỉ bán ra vũ khí lạnh, mà có khả năng người dùng vũ khí lạnh không quá nhiều.
Sở Tu cảm thấy thanh đao kia rất thuận tay, nên tốn một ít tích phân, mua một thanh đao trông tương đối thuận mắt, sau đó lại mua một đạo cụ.
Phó bản thứ nhất đã dùng qua hình nộm thế thân, sở hữu đạo cụ này, tương đối mà nói thì có tiện nghi, hiệu quả lại đặc biệt tốt.
Thời điểm mấu chốt chỉ cần quăng ra ngoài, hình nộm thế thân sẽ thay thế mình chịu thương tổn, có thể cứu mình một mạng.
Mua đao tốn 1 điểm, hình nộm thế thân tốn 5 điểm, hiện tại còn dư lại 34 tích phân.
Thường thấy nhất bên trong thương thành kì thật chính là bình thuốc nhỏ, giống như trong trò chơi là tăng máu, bình thuốc nhỏ sẽ giúp vết thương nhẹ có thể khôi phục hoàn toàn, bình thuốc trung cấp thì ngay cả khi đứt tay gãy chân, cũng có thể khôi phục đến hoàn chỉnh, bình thuốc lớn thì chỉ cần còn một hơi thở, cũng có thể khôi phục.
Bình thuốc nhỏ rất rẻ, 3 điểm tích phân.
Trung cấp 10 điểm.
Bình thuốc lớn thì 20.
Sở Tu đã có adrenalin, cho nên không cần bình thuốc nhỏ, còn lại quá đắt nên cô cũng không muốn mua.
Tuy nhiên quá đắt cũng có quý lý do, một mạng sống mà, không giống với hình nộm thế thân, trước khi sử dụng hình nộm thế thân bạn phải dự đoán, xác định mình lập tức sẽ gặp phải nguy hiểm sau đó nhanh chóng dùng, nếu không lấy ra kịp, hoặc là dùng sớm, đều lãng phí.
Thương thành đã bắt đầu đếm ngược, sau khi đếm ngược, nó sẽ đóng cửa giống như lần trước, đưa cô trở lại hiện thực.
Ở hiện thực cơ hồ không qua bao lâu, cô mở mắt ra thì vẫn còn đứng trong phòng khách, nửa ngày mới nhớ ra, trước khi mình tiến vào phó bản là vừa mới tắm rửa xong,thay áo ngủ, chuẩn bị lấy cốc nước ấm uống, sau đó đi ngủ.
Sau khi trở lại hiện thực, trên người một vết thương cũng không có, quần áo cũng là bộ áo ngủ kia, thật giống như trong phó bản hết thảy đều chỉ là một ác mộng.
Sở Tu rót một cốc nước ấm, uống ừng ực ừng ực, cái gì cũng mặc kệ trở lại trong phòng ngủ ngã đầu ngủ.
Hiện tại cô muốn ngủ một giấc, an an ổn ổn, sẽ không có bất luận kẻ nào quấy rầy, lúc ngủ cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện dã thú quái vật...
Chỉ có đã trải qua phó bản mới biết được, có thể ngủ một giấc ngủ bình thường có bao nhiêu hạnh phúc.
Cô ngủ một giấc tới 10 giờ sáng ngày thứ 2, trong lúc đó điện thoại reo cô cũng không nghe, bởi vì thật sự là quá mệt nhọc, sự mệt mỏi tích tụ lâu dài, hơn nữa khi biết hiện thực có bao nhiêu an ổn, đừng nói là gọi điện thoại, có lẽ có người lại đây gõ cửa kêu cô cũng không tỉnh.
Chờ đến lúc tỉnh lại mới phát hiện, gọi điện thoại cho cô chính là người trong công ty.
Sở Tu ngồi xếp bằng ở trên giường, gọi điện lại, không biết có phải bởi vì lúc trước Úc Thời Dịch đi tìm cô một lần hay không, mà người trong công ty người đối xử với cô đều rất ôn hòa.
Gọi điện thoại cho cô cũng chỉ là vì dò hỏi vì sao hôm nay không đi làm.
Sở Tu do dự một lát sau đó trực tiếp từ chức, tình trạng hiện tại của cô thật sự là không thích hợp tiếp tục công tác, còn không bằng từ chức trước, ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, chậm rãi điều chỉnh trạng thái.
Chờ đến khi hoàn toàn thích ứng loại thường xuyên bị kéo vào phó bản sinh hoạt lại tính tiếp.
Dù sao công tác mấy năm nay cũng có một ít tiền tiết kiệm, đủ để cô sinh hoạt một đoạn thời gian.
Công ty bên kia hiển nhiên rất kinh ngạc, không biết vì sao đột nhiên cô lại từ chức, còn ý muốn giữ Sở Tu lại, Sở Tu kiên quyết, tìm lý do thoái thác để từ chức.
Sau khi làm xong thủ tục từ chức, cô thu dọn đồ vật của mình rồi chuẩn bị rời đi. Các đồng nghiệp đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, rốt cuộc đãi ngộ công ty bọn họ thật sự không tồi, đột nhiên từ chức nên bọn họ thấy rất kỳ quái.
Đặc biệt là người lúc trước giới thiệu đối tượng cho Sở Tu, còn nhỏ giọng nói với mọi người rằng Sở Tu không muốn làm bà Úc.
Sở Tu cũng không ở lại lâu, mang theo đồ đạc đi ngay, buổi tối Úc Thời Dịch gọi điện thoại lại đây, giọng nói của anh cũng thập phần mỏi mệt, có thể là vừa mới trải qua một phó bản.
Sau khi hai người giao lưu một chút tình huống phó bản, lại im lặng. Một lát sau, Sở Tu dẫn đầu treo điện thoại: “Nghỉ ngơi tốt đi, điều chỉnh tâm lý của mình một chút, tôi đi nấu cơm đây.”
Khi rời khỏi một phó bản vấn đề lớn nhất chính là tâm lý, đặc biệt là loại phó bản có thời gian khá dài, sau khi ra khỏi vài ngày, lúc ngủ vẫn sẽ đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, cho rằng mình vẫn còn trên đảo hoang.
Sở Tu xem như là loại tố chất tâm lý không tồi, cũng điều chỉnh ba bốn ngày, mới dần dần bình tĩnh lại.
Cô tính một chút khoảng thời gian từ phó bản thứ 1 đến phó bản thứ 2, bảy ngày.
Sau đó đi ra cửa mua sắm, cô mua một đống đồ vật đặt ở trong nhà, ngày thường không thể nào ra cửa, còn mua một ít máy chạy bộ, tạ tay,... để rèn luyện thân thể.
Tuy rằng nói có thể dựa mua sắm thể chất để tăng mạnh thân thể của mình, nhưng số điểm sẽ quyết định hạn mức cao nhất, ở hiện thực thân thể cô càng khỏe mạnh, càng cường tráng, trong phó bản sẽ đạt được thành tựu càng cao hơn.
Vì sống sót mà nỗ lực.
Ngày đó ra cửa mua sắm còn đi ra ngoài ăn uống, cô ăn ngấu nghiến, người xung quanh nhìn thấy đều cảm thấy rất kỳ quái, bởi là một cô gái xinh đẹp, tuổi còn trẻ, lại một bộ dạng quỷ chết đói đầu thai, ai cũng đều thấy lạ.
Chẳng qua mọi người chỉ cho rằng cô thất tình hay sao đó, trong lòng còn cảm thấy có chút thương hại.
Như thường lệ, Sở Tu rèn luyện thân thể xong xuôi rồi chuẩn bị đi nấu ăn, đột nhiên có người ấn chuông cửa.
Cô không có gì bạn bè gì, ngày thường cũng không có người đến nhà tìm cô, bởi vậy cảm giác có chút kỳ quái. Sau khi lau khô mồ hôi trên mặt, đặt khăn lông trên cổ, lúc này mới đi mở cửa.
Vừa mở cửa thì thấy Úc Thời Dịch đứng ở bên ngoài.
“Sao anh lại biết nhà tôi ở đây?”
“Cô để lại địa chỉ ở công ty mà?” Úc Thời Dịch hơi hơi mỉm cười, sau đó nói: “Không mời tôi đi vào ngồi à?”
“Vào đi.” Sở Tu đoán người tiến vào, rót cho anh một cốc nước: “Uống trà không?”
“Nước sôi để nguội là được rồi.”
Sở Tu cũng rót cho mình một cốc nước, ngồi đối diện Úc Thời Dịch: “Sao đột nhiên lại tới đây tìm tôi?”
“Tôi mua đạo cụ tổ đội dùng một lần, phó bản sau cô muốn đi chung với tôi không?” Úc Thời Dịch còn hơi ngượng ngùng: “Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm được người khác có thể tổ đội.”
Phó bản trước anh cũng muốn tìm đoàn đội để hợp tác, nhưng bởi vì đồng đội heo nên thiếu chút nữa đã chết trong phó bản, thật sự không muốn cùng người xa lạ tổ đội nữa.
Cùng người xa lạ tổ đội còn không bằng tự mình phấn đấu.
Nhưng mà có một ít phó bản, sẽ buộc bạn phải tổ đội… Vì phòng ngừa loại tình huống này phát sinh, anh mới cắn răng mua một đạo cụ cái tổ đội dùng một lần, đạo cụ đó cũng không rẻ gì, mười tích phân một cái, chủ yếu là chỉ có thể dùng một lần, muốn tổ đội nữa thì phải mua mới.
Hơn nữa anh và Sở Tu đều là người mới, cùng là người mới trong một phó bản, thời gian tiến vào phó bản là giống nhau, tổ đội sẽ thuận tiện hơn một chút.
“Được.” Sở Tu cũng không ngại tổ đội với Úc Thời Dịch, anh đúng là một đồng đội rất đáng tin cậy, hai người cũng cùng nhau trải qua hoạn nạn, hai người cũng tin tưởng đối phương, so với đồng đội xa lạ thì đáng tin cậy hơn nhiều.
“Cái đồ vật đó dùng như thế nào?”
“Khi ở thương thành mua sắm tôi đã dùng rồi, tôi trói định tên của cô, chờ đến khi tiến vào phó bản tiếp theo, hệ thống sẽ dò hỏi cô, cô xác nhận một cái là được.” Úc Thời Dịch vươn tay: “Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Sở Tu bắt tay với anh, vui vẻ hợp tác thành công.
Sở Tu còn mời Úc Thời Dịch ở nhà cô ăn một bữa cơm, Úc Thời Dịch thường xuyên giơ ngón tay cái.
Mấy ngày sau đó Sở Tu tiếp tục rèn luyện, không sai biệt lắm lại qua hơn nửa tháng, cách phó bản trước 20 ngày.
Cuối cùng cô lại tiến vào phó bản mới.