“Luôn cảm giác mình đang ăn gà, vòng bo đang thu.” Trần Thiên Lâm nhỏ giọng bb nói: “Cô nói xem chúng ta có thể ăn gà không?”
[bb (比比 bibi): có nghĩa là than phiền trong tiếng Bắc Kinh và Đông Bắc.
Ăn gà, vòng bo: là thuật ngữ trong game PUBG]
“Thứ nhất, chúng ta nhiều nhất là chỉ ăn được chim thôi, anh có thể đi chiến đấu với người khổng lồ lần một lần thử xem. Nếu anh có thể thắng, từ hôm nay trở đi tôi kêu anh là Anh Trần. Thứ hai, vòng bo thu lại thì có thể dựa vào thuốc mang theo, còn nước dâng thế này thì anh có mấy cái mạng để chống?” Sở Tu vừa xoắn tay áo vừa nói: “Buổi sáng ngày mai nếu còn có thể mở to mắt, anh muốn ăn cái gì tôi đều mời.”
“Không nghĩ tới một cô gái như cô cũng chơi ăn gà nha.” Trần Thiên Lâm dựng ngón tay cái: “Lúc này đây nếu thật có thể sống sót, không cần cô mời, tôi sẽ mời.”
Anh ta im bặt không nhắc tới việc một mình đấu với người khổng lồ, dù lợi hại thế nào cũng không thể khoác lác.
Mọi người cười đùa thành một đoàn, những bóng ma trong lòng cũng xua tan rất nhiều.
Buổi tối hôm nay chính là buổi tối cuối cùng, chờ sáng ngày mai mặt trời mới mọc lên ở phương đông, là bọn họ có thể rời khỏi hòn đảo hoang này, nói không khẩn trương là giả.
“Mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ vật đi, tôi đi lên trên nghiên cứu địa hình.” Sở Tu chuẩn bị xem xét hết nơi đây một lần, bởi vì tối hôm nay, rất có khả năng nước biển sẽ dâng lên từng chút một, đến lúc đó bọn họ còn phải dọn ra khỏi sơn động, di chuyển lên đỉnh núi.
Sở Tu thăm dò đến đỉnh núi, tìm ra vài điểm. Khi đang chuẩn bị đi xuống thì nghe được một tiếng động rất nhỏ, cô dừng chân lại, ngẩng đầu thì thấy một thanh niên ngồi trên cây ở ven đường. Anh ta còn rất trẻ, gầy gầy, làn da trắng giống như bị bệnh, mặt mày tinh xảo.
Anh ta không có biểu tình gì, trong miệng ngậm một cọng cỏ, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Sở Tu.
Quan trọng nhất chính là, trên thắt lưng anh ta có hai thanh đao.
Tại đảo hoang này, điều khiến mọi người khổ sở nhất chính là không có công cụ, từ săn thú đến chặt cây, nếu có một cây đao thì sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sở Tu có chút tham lam nhìn kia hai thanh đao, còn may, này đã là ngày cuối cùng. Sở Tu nhìn nhìn, miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, vãy vậy tay coi như chào hỏi sau đó xuống núi.
Lúc trước bọn họ đã xem qua bản đồ, có một điểm xanh di chuyển về phía bên này, phỏng chừng cũng là loại đầu óc thông minh. Cũng có điểm xanh đêm qua đã biến mất, biến mất ở một mảnh đại dương mênh mông, không biết là chết đuối, hay là đêm khuya cjayj trốn gặp nguy hiểm.
Sở Tu đếm đếm, hiện tại khả năng trừ bỏ nhóm bọn họ, chỉ còn ba người sống.
Thấy một người ở đây, thoạt nhìn rất có sức chiến đấu.
Người đàn ông kia cũng không ngăn trở Sở Tu, rất nhanh đã biến mất từ trên cây. Sau khi Sở Tu trở về, cô cùng vơi đồng đội đem đồ vật đều đóng gói lại.
Để lại một ít đồ ăn, còn lại toàn bộ đều dùng dù để nhảy đóng gói lạu, những đồ vật cũng là như thế. Nói không chừng buổi tối hôm nay bọn họ sẽ phải một đường chạy trốn, trên người luôn là phải mang theo thức ăn.
Sở Tu gói gém một phầm thịt khô, mỗi người đều lấy một ít, như vậy nếu bọn họ bởi vì ngoài ý muốn mất rất nhiều đồ ăn, thì cũng có thể miễn cưỡng chống chịu qua 5 ngày đêm khuya.
Mà ban đêm, lập tức sẽ đến.
Hơn 10 giờ trôi qua thật sự là quá nhanh, mắt thấy thái dương từ phía đông lên, dịch chuyển từng chút một đến giữa, sau đó lại chậm rãi lặn xuống từ phía tây.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi đám mây, làm cho đám mây hoàn toàn mà nhuộm thành màu đỏ. Màu sắc kia sắp chuyển thành màu cam, theo ánh mặt trời một chút tối xuống, màu sắc càng ngày càng đậm dần, cuối cùng diễm lệ như máu.
Mọi người đều ngồi ở cửa, gắt gao nhìn chằm chằm mặt trời lặn, liền tính nhìn chằm chằm lâu rồi đôi mắt có chút đau, nhưng ai cũng không muốn rời mắt.
Bởi vì kế tiếp đây, suốt 120 tiếng, bọn họ sẽ không còn được gặp lại ánh mặt trời nữa.
Nếu mệnh không tốt, có khả năng đây là lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy mặt trời.
“Đều nâng cao lên tinh thần lên nào, đồ vật đều chuẩn bị tốt chứ?” Sở Tu từ trên hòn đá nhảy xuống: “Buổi tối hôm nay vũ khí không thể rời tay, đồ ăn không thể rời khỏi người, những đồ vật khác đều không quan trọng, hai thứ này nhất định phải giữ chắc! Đây là vốn để chúng ta sống sót.”
“Được, chị Sở Tu!”
Đỗ Điềm Điềm thể lực kém, không dùng được trường mâu, nên cầm một cây giáo, đầu giáo có một ít nọc độc, có chút ít còn hơn không.
Đến ban đêm bọn họ cũng không có lấp kín cửa động, bởi vì đã không cần thiết, Sở Tu bảo bọn họ nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cũng không cần quá khẩn trương, chỉ là phải đặt vũ khí ở nơi tùy tay là có thể lấy được, đồ ăn đặt ở trên người, chỉ cần một kêu một tiếng, phải cầm lấy đồ vật đi ngay.
Sở Tu không ngủ, đứng bên ngoài sơn động, nói đến cũng là kỳ quái, đảo hoang này hẳn là có rất nhiều dã thú mới đúng. Nhưng đến buổi tối hôm nay, ngược lại căn bản không có động tĩnh gì của dã thú.
Cả hòn đảo đều bị nhấn chìm, dã thú so với con người càng nhạy cảm hơn. Chúng nó hẳn là sớm chạy lên trên núi tránh thoát mới đúng, nhưng mà một con cũng chưa thấy.
Đại khái chúng nó có biện pháp khác tránh thoát, Sở Tu đoán rằng cứ khoảng bảy ngày là hòn đảo hoang này lại bị nhấn chìm một lần, khi mặt trời mọc vào ngày thứ bảy, thủy triều rút đi và bước vào một chu kỳ mới.
Những con quái thú này đã sống trên đaoe hoang này lâu như vậy, chắc chắn phải có những cách khác để thoát khỏi, nhưng cô nhất thời không đoán ra được.
Theo thời gian qua đi, nước biển cũng dâng cao hơn từng chút một, chân núi đã hoàn toàn bị bao phủ, nước biển vẫn còn đang dâng lên.
Sở Tu ngồi trên tảng đá chờ đợi, đầu tiên là quan sát xem nước biển khi bao phủ đến nỗi bọn họ buộc lòng phải dọn đi, thứ hai là canh gác, vạn nhất người khổng lồ lại đây, phảo lập tức thông báo cho đồng đội mình.
Cô canh gác trong chốc lát, Trần Thiên Lâm đột nhiên đi ra từ teong sơn động: “Để tôi cho, lỗ tai tôi tương đối linh hoạt, vạn nhất có cái gì lại đây tôi sẽ phát hiện sớm. Cô đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, tôi thấy nước biển cứ dâng như vậy, không bao lâu sau chúng ta phải chạy trốn, nếu như cô không nghỉ ngơi tốt, đến lúc đó sẽ không có sức lực.”
Sở Tu liếc mắt nhìn qua, Trần Thiên Lâm vỗ ngực theo bản năng: “Khụ khụ, trong chúng chúng ta không phải tôi là đàn ông, đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, chăm sóc các người cũng là theo lý thường.”
“Tôi không ngủ được, đợi chút đi.”
Trần Thiên Lâm vỗ vỗ mông ở ngồi xuống cạnh cô: “Lúc trước tôi nghe nói, cô……là cô nhi à?”
Sở Tu gật gật đầu.
Trần Thiên Lâm thở dài: “Cũng không biết trò chơi này tuyển người như thế nào. Tôi cảm thấy mình sống khá tốt, ngày thường gặp được ăn xin gì đó cũng sẽ giúp đỡ, đời này chưa làm qua chuyện xấu gì, còn thường xuyên quyên tặng tiền, như thế nào cố tình đến phiên tôi xui xẻo?”
Anh ta bực tức một hồi, cuối cùng mới nói: “Tôi muốn sống, ngay cả khi biết sau khi phó bản này kết thúc, vẫn sẽ có phó bản khác, hết cái này đến cái khác, không biết khi nào sẽ chết, nhưng vẫn là hy vọng có thể sống lâu thêm một ngày nữa.”
“Tôi còn chưa có kết hôn đâu, đúng rồi cô biết không? Bạn gái của tôi xinh đẹp lắm, cao 1m7, dáng người mảnh mai, trong sáng dễ thương, tính tình lại tốt, mọi người đều khuyên tôi nhanh chóng cầu hôn, vốn dĩ tôi đã muốn cầu hôn rồi, còn chưa kịp tìm thời điểm thích hợp để cầu hôn, đã bị kéo phó bản……”
“Lúc vào phó bản thứ nhất tôi không biết gì cả, chỉ dựa vào một chấp niệm, tôi phải sống sót đi ra ngoài, ngay cả nhẫn tôi cũng đã chọn xong rồi……”
“Chính là sau đó tôi mới biết, có khả năng trò chơi này không có điểm cuối. Sao tôi bằng lòng gieo tai họa cho con gái nhà người ta. Cô nói xem nếu cô ấy đáp ứng cùng tôi kết hôn, hai chúng tôi ở cùng nhau, đột nhiên có một ngày tôi chết, cô ấy sẽ khó chịu đến nhường nào, cả đời cô ấy không phải đều huỷ hoại sao?”
Trần Thiên Lâm nói nói cúi đầu liền bắt đầu lau nước mắt, áp lực tâm lý của anh ta kỳ thật đều không nhỏ hơn so bất luận người nào. Chỉ là ngay từ đầu, anh ta với Đỗ Điềm Điềm là một đội, Đỗ Điềm Điềm là cô gái tính tình mềm mỏng, manh ta không thể lộ ra kinh hoảng.
Sau lại có nhiều đồng đội hơn, nhưng đều là con gái, anh cũng không thể buông bỏ áp lực.
Nhìn thấy đã đến ngày thứ 7, anh ta thật sự không nhịn được, ảo nảo nhìn Sở Tu. Sở Tu cũng không biết nên an ủi anh ta như thế nào, cuối cùng vỗ vỗ bờ vai anh ta: “Lúc trước tôi có gặp được người chơi lâu năm, bọn họ nói, khả năng trò chơi này là có điểm cuối, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”
“Tôi cảm thấy rất có đạo lý, ác mộng luôn là có lúc kết thúc, không có khả năng không ngừng, một cái trò chơi cũng có thông quan, sao có thể chơi mãi không xong?”
“Nỗ lực qua nhiều phó bản, tích cóp một ít tích phân, trong tay nhiều đạo cụ, khả năng sống sót cũng sẽ lớn hơn. Anh chỉ nghĩ nếu anh chết bạn gái anh sẽ ra sao, cho nên không dám cầu hôn, nhưng hiện tại anh chết bạn gái sẽ không khổ sở sao? Cố gắng sống sót đi.”
Hai người đều im lặng, hồi lâu Trần Thiên Lâm vỗ mặt của mình: “Tôi đã nói cái gì vậy kìa, cảm thấy thẹn muốn chết, cô coi như không nghe thấy nhé.”
“Ừm.” Sở Tu cười một chút: “Tôi không nghe được gì cả.”
Vì thế hai người cũng không vào ngủ, ngồi ở cửa gác đêm, nước biển tràn lại đây từng chút một, còn chưa đến gần bọn họ nơi này, nhưng phỏng chừng không xa, Sở Tu đánh thức hai người còn lại: “Đi!”
Buổi tối không có dã thú thật là một chuyện tốt, ít nhất không cần lo lắng đi ở trên đường đột nhiên bị đánh lén, hoặc là bị một đám dã thú vây quanh.
Nhưng mà thức ăn dự trữ trên người không nhiều lắm, khả năng sẽ phải lo lắng vì thức ăn.
Bọn họ đeo theo bao lớn bao nhỏ đi lên trên núi, thật cẩn thận, ban đêm nguy hiểm lớn nhất vẫn là người khổng lồ, chủ yếu là hiện tại số người còn sống thật sự là quá ít, mấy người bọn họ dễ dàng trở thành mục tiêu.
không biết liệu người khổng lồ có thể phát hiện ra vị trí thời gian thực của bọn họ hay không, nhưng người khổng lồ phải có khứu giác rất nhạy hoặc thứ gì đó khác, để có thể dễ dàng tìm thấy con mồi của mình.
Cho nên không thể ở bên ngoài thời gian dài, phải nhanh chóng tìm được nơi ở tiếp theo.
Ban ngày Sở Tu đã đi qua vài điểm, dẫn theo mọi người lập tức đi qua, sơn động mà cô chọn đều là tương đối an toàn, chính là cái loại này ngay cả khi bị người khổng lồ phát hiện, bọn họ cũng có thể đủ tránh ở sâu bên trong sơn động, không bị lập tức bị bắt đi ra ngoài.
Cho nên cái loại sơn động cạn trực tiếp đã bị loại, được lựa chọn toàn bộ đều là loại sơn động rất sâu, hoặc là có chỗ ngoặt.
Đến nơi, Sở Tu cầm theo vũ khí dẫn đầu đi vào, một bàn tay khác giơ cây đuốc tự chế, chiếu sáng bên trong sơn động..
“Người nào!”