-Vào nhà đi. Nhớ đắp chăn kín, hôm nay trời lạnh
Anh khẽ nhắc nhở
Băng Hi mỉm cười gật đầu. Cảm nhận được trái tim run rẩy trong sự quan tâm của anh
-Vậy em vào đây , anh cũng nghỉ sớm một chút
-Anh biết rồi. Bé con, ngủ ngon
-Anh ngủ ngon
Cả hai cùng nhau đóng cửa , tự cười ngẩn ngơ một mình
Đã chúc nhau ngủ ngon nhưng mà đêm ấy cả hai đều lăn qua lăn lại trên giường mãi không ngủ được
Trái tim non nớt của cô bé 15 lần đầu thổn thức....cũng biết nhớ nhung ... cũng biết tương tư như bao người
Chàng trai lọ lần đầu tha thiết với tình yêu, tình đầu đẹp như kim cương lấp lánh , rạt rào như sóng biển đại dương ... cũng lúng túng trước nụ hồng e ấp đáng yêu như bao thằng con trai mới lớn
Nguyện vì em nghiêng mình cúi dạp, bỏ lòng kiêu ngạo ... đạp vỡ lớp băng che phủ trái tim mình
.....Sáng hôm sau
Như thường nhật người nào đó sang nhà người nào đó ăn cơm. Không khí có phần khô cứng giữa hai con người có chút ngượng ngịu ,ngại ngùng
-Anh, hôm nay em đi với Sun anh cứ đi trước nhé!
-Được , anh biết rồi
Nhân gật đầu chậm chạp tiếp tục bữa ăn, xong liền chậm chạp ra ngoài, lưu luyến mãi không muốn rời đi...
Thấy con bé tiễn mình ra cửa anh liền nhớ... giống như mỗi lần ...Ba đi làm mẹ anh cũng ra tiễn như vậy
Thực là hạnh phúc, gia đình nhỏ có anh có bảo bối có cả những tiểu bảo bối của chúng họ....
Ngày ngày anh ra ngoài làm việc kiếm tiền bảo bối ở nhà chăm sóc lũ trẻ... khi đi làn về những đứa trẻ của họ ùa ra ôm anh gọi ba ... bảo bối sẽ mỉm cười cả nhà cùng nhau quây quần bên bàn ăn
Hạnh phúc biết bao!
-Anh... anh...
Nó lay người Nhân khiến anh tỉnh mộng... tưởng tượng thôi sao ngọt ngào đến thế
-Sao anh cứ ngây ra cười một mình thế?
-À...không... không có gì... anh... anh...đi trước đây
Nhân vội vã rời đi che dấu khuôn mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ
...
.....
.......
Vương Lãnh Nhân lần đầu tiên biết xấu hổ....
Tất cả tưởng như chỉ có trời biết đất biết Vương Lãnh Nhân biết ai ngờ có một tên dặt dẹo cũng biết
Tùng tửng nhếch môi duyên dáng
-A... Dị Nhân. Mày sốt à mặt đỏ ghê!
-Thằng điên
Nhân nói
-Người ta làm gì mà mày xấu hổ bỏ ra vậy? Nói tao nghe đi
Tùng tửng phấn khích hỏi
-Làm cái đầu mày...
Mặt Nhân càng đỏ, một phần vì tức giận một phần vì xấu hổ
Anh... tưởng tượng xa quá rồi
-Nhân nói đi mà... nói...
-Im không tao đấm vỡ mồm giờ
Nhân dọa
-Đấm đi... mày yêu tao mà không lỡ đâu!
Câu nói vừa rứt mọi người xung quanh từ già tới trẻ đều dừng hình 1 giây xong cùng ngao ngán lắc đầu...cảm thán
-Trai đẹp đã ít... chúng nó lại còn yêu nhau!
Mấy cô gái tiếc rẻ mắt chớp chớp
-Đẹp trai thế mà Gay... phí của thật đấy.
Tùng tửng đương nhiên nghe thấy anh cười một trận nong trời nở đất còn Vương Lãnh Nhân mặt mày tối xầm tỉa ra sát khí kinh người trở về với con người băng huyết của chính mình... quét đôi mắt lạnh lùng nhìn những người xung quanh khiến họ lạnh cả sống lưng
-...
Anh liền bước đi, cư nhiên những người đang cản trở trên con đường anh bước tự động tách sang hai bên nhường lại nối đi
-Sao mày làm được?
Tùng hỏi...
-Có những thứ gọi là thiên bẩm, sinh ra đã có
Phải... Vương Lãnh Nhân chính là có thứ đó . Năng lực sai khiến người khác... anh vốn là con người lãnh cảm không phải một người ấm áp nhưng trước mặt bảo bối không hề lộ ra căn bản anh không muốn dọa bảo bối...
Anh cũng đã từng sợ chính mình...
Giống như một con quái vật vậy... lạnh giá vô cảm
15 tuổi mới 15 tuổi anh xưng hùng xưng bá , đứng đầu cả cái gia tộc họ Vương lẫy lừng
Chỉ tay 5 ngón ra lệnh cho người ta... nhưng đổi lại cái vị trí đó là máu... là máu của anh...
Để tồn tại anh phải là người mạnh nhất rẫm đạp lên chính anh em mình.
Trong cái gia tộc của anh... nếu chần chừ xuống tay chính là cho kẻ khác cơ hội hạ thủ... thảm trải nhà được tưới bằng máu ... không có khái niệm thân thích chỉ có ta và địch...
Chống lại thì chết thuận theo đương nhiên sống
*******************
Sun trở nó đến trường vừa đúng lúc Hà Ánh tới
Ả căm ghét nhìn nó...
-Vẫn còn dám tới sao?
Hà Ánh khinh bỉ
-Tại sao không? Câu đó là tôi nói mới đúng chứ
Nó nhếch môi, đôi mắt nâu khói sẫm lại
Sun liền lui ra một khoảng giữ khoảng cách
-Đồ cóc ghẻ. Mày nghĩ mày là ai mà tao phải sợ
-Haha, tôi chả là ai cả... nhưng một khi là ai thì cũng không phải dạng vừa đâu....
A A A A...
Mọi người liền quay lại nhìn họ thấy nữ thần của họ bị đẩy ngã... đầu gối dướm máu nhìn thương lắm
Tuấn vừa tới liền quăng cả cặp sách sang một bên chạy tới đỡ nó
-Quá đáng vừa thôi. Cậu ấy đâu có đắc tội với cô sao cô cứ kiếm chuyện với cậu ấy thế? Hôm qua tôi còn chưa tính sổ cô còn dám làm cô ấy bị thương sao? Mẹ kiếp , tên đó không thích cô thì liên quan gì đến bạn tôi... cô còn chạm vào bạn tôi lần nữa tôi sẽ không nể nang dù cô có là thiên kim cao quý tôi cũng quyết nột da làm trống cho trẻ con chơi trung thu
Tuấn chỉ tay thẳng vào mặt Hà Ánh xổ một tràng dài không cho ả cơ hội giải thích
Mọi người hoàn toàn đồng tình. Nữ thần của họ xưa nay hiền lành thân thiện vốn không gây hận với ai Hà Ánh nhưng lại bị người ta hãm hại hết lần này tới lần khác
Tuấn đỡ nó lên phòng y tế
Sun từ đám đông đi ra đứng trước mặt Ánh. Cô liền ghé tai
-Không phải cô mới biết đóng vai phản diện đâu công chúa! Chúng tôi, phù thủy... căn bản đã tượng trưng cho bóng tối. Đừng dùng những thủ đoạn đó.... cô thua chắc
Sun nói rồi thong thả đi trước trên môi không dấu nổi nụ cười
Nữ thần quay về rồi... đứa trẻ nghịch ngợm đó trở về rồi
Bạn cô... về rồi...
Phù thủy lại thắng
....
......