-Đừng nhìn... tôi không thích ai nhìn thấy tôi khóc
Nó nói rồi lấy hai tay che mặt
-Thế đừng khóc nữa để tôi sẽ không nhìn thấy . Nhân tỉnh bơ
-Anh khùng!
Nó quát
Nhân ngồi xuống cạch nó kéo kéo bàn tay đang che khuôn mặt đỏ ửng vì khóc nhè
Xong lấy tay lau nước mắt cho nó
-Khóc nhè là rất xấu... đừng khóc. Nín đi như vậy mới là một cô bé ngoan
Nó bần thần nhìn hắn... người con trai xa lạ.
Ọc ọc...
Đúng lúc lãng mạng cái bụng chết tiệt lại gào thét
Nó cười phá lên
-Eo ơi duyên chưa kìa
-Cái con bé này!
Nhân cau mày ấn đầu nó một phát xong đứng dậy chìa tay ra trước mặt nó
-Đi ăn cơm không? Tôi mời
-Cơm chùa tất nhiên phải ăn rồi. Có ngu mới từ chối.
Nó nắm lấy tay anh bật dậy
-Ăn ở quán đầu phố ấy... quán đấy ngon cực luôn
-Thế cũng được, này trường Chu Phóng ở đâu vậy nhóc?
-Chu phóng á? Anh học định học ở đấy á???
Nó ngạc nhiên nhìn Nhân
-Ừ... có sao không?
-À... không. Tôi đang học ở đấy!... mà anh học lớp mấy ??
-11
-Ừ...
Thực ra Vương Lãnh Nhân 15 tuổi nhưng do ngày trước ông nội đi làm lại giấy khai sinh cho amh lại điền nhầm năm sinh... nên éo le anh phải học trước những nhóc tì khác cả một năm
****************
Chặt chém một hồi hai đứa thân nhau lúc nào không hay. Nghe Băng Hi kể về việc tại sao nó hận ba nó mà có đứa lão cả lòng...tự nhie
Vốn gia đình nhỏ của Băng Hi cũng rất ấm áp lúc nào cũng tràn đầy tiếng cười nói... nhưng...
Từ khi người con trai đó bước vào cuộc đời của chị gái nhỏ...Tất cả đã hoàn toàn thay đổi
Ba mẹ cấm cản chuyện tình yêu của hai anh chị mặc cho chị của Băng Hi hết mực cầu xin
Thậm trí chị Anh Hi còn bị ba nhốt trong phòng cả tháng, dọa nạt đủ kiểu... Nhớ lại những trận đòn roi mà chị ấy từng gánh chịu nó lạnh hết cả người
Làm sao mà một người cha có thể đánh đập con cái dã man như vậy
Từ sau khi mẹ mất vì ung thư gan... ba còn kinh khủng hơn...
Ngày nào đi làm về cũng nôi chị hai ra đánh rồi chửi
Mấy lần chị và người con trai kia cùng bỏ trốn nhưng đều bị ba bắt được ...
Nhìn chị gái ngày càng tiều tụy, nó ngày đó chỉ biết khóc... nó thương chị hai lắm
Ấy thế mà mỗi lần nó khóc chị lại ôm nó vào lòng nói với nó chị không sao...
Tần xuất bị ba đánh đập ngày càng nhiều thậm chí một ngày mấy trận chị không chịu nổi nữa... đêm ấy chị bỏ đi cùng anh ta...
Cứ tưởng như vậy là xong...
Ba nổi trận nôi đình đập phá bao nhiêu đồ đạc... mặt mày say sẩm nhưng tuyệt nhiên ông không động đến một sợi lông chân của Băng Hi...
Tại sao ư??? Vì nó chưa bao giờ làm trái ý ông. Giống như một con robot... và ông là người điều khiển
7 tháng sau...
Chị nó bị bắt
Lúc ấy chị đang mang thai con của anh ...
Ba điên lắm...nó phải năn nỉ lắm ba mới không đánh chị...
Nó có hỏi anh đó đâu chị nó chỉ lắc đầu và khóc.... chẳng lẽ anh phụ chị sao???
Nó càng thương chị hơn...
Sinh xong... chị lại bị đánh....
Nhưng giờ chị không van xin cũng chẳng khóc lóc cứ cắn răng hứng chịu những trận đòn của ba...
Ba coi chị còn không bằng con ở... vì chị mang lại nỗi ô nhục cho gia đình.
Lòng tự ái dâng lên, cộng thêm nỗi đau đè nén bấy lâu... người chị gái đáng thương trong phút chốc dại dột đã lìa xa cõi đời để lại đứa con thơ dại chưa tròn 1 tuổi
Kể đến đấy nó ngừng lại... đôi mắt long lanh đầy nước
-Thế thằng bé đâu rồi?
-Gửi ở nhà trẻ... nát mới đón
Nó nghẹn ngào
-Sau cái chết thương tâm của chị tôi dọn ra ở riêng vừa chăm sóc thằng bé... vừa đi học.
-Tiền chi tiêu??? Em lấy đâu ra vậy nhóc
Nhân hỏi
-Nhờ cái đầu cả đấy... tôi bán thiết kế ấy nhán hiệu thời trang. Lúc đầu hơi vất vả nhưng giờ ổn rồi...
15 tuổi em lo toan bộn bề...
Một mình em lo cho 2 cuộc đời... sống ình và cả cho con người ta....
Trong mắt Lãnh Nhân lúc ấy... người con gái đó giống như một thiên thần cao thượng...