“Tôi đi mở cửa.”
Trần Lãng đại khái cũng đoán được là ai tới, mở cửa ra đã nhìn thấy Khương Vũ đứng ngoài cửa, cười tươi như hoa.
“Anh Lãng, đến nhà uống rượu đi, bố mẹ không ở nhà nên em mua rất nhiều đồ ăn, mau tới ăn chung, chứ không cũng lãng phí.”
Trần Lãng cười lạnh một tiếng, chuẩn bị đóng cửa.
“Này! Đừng đóng cửa, còn có…”
“Anh họ.” Sau lưng Khương Vũ truyền tới tiếng kêu yếu ớt, chàng trai tóc đen ló đầu ra, nhe răng cười nói: “Đã lâu không gặp, em đến chơi với anh nè.”
Động tác đóng cửa của Trần Lãng khựng lại: “…”
Khương Vũ nhân cơ hội bước vào nhà, hắn thừa nhận mình quá ư là tò mò, buổi trưa không có việc gì để làm nên ghé đầu lại gần cửa sổ nhìn xuống, thế mà lại nhìn thấy Tống Thần ngồi xe đến.
Thấy Tống Thần đã đi tới cửa nhà Trần Lãng, hắn vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra Tống Thần đến làm gì.
Gây gổ?
Đánh nhau?
Hỏi bài?
Đi tới đi lui cũng không còn tâm trạng để chơi game nữa, vừa hay Trần Tiềm tới kiếm người, đây là con trai nhà chú của Trần Lãng, được cưng chiều thành một đứa ngốc bạch ngọt.
Họ hàng bên nội của Trần Lãng đều khiến người ta chán ghét, chỉ có mỗi Trần Tiềm ngây ngô, lần nào tới cũng không sợ Trần Lãng bơ, có thể nói chuyện với anh một hai câu.
Nhưng mà cậu ta không dám đi trực tiếp tới trước mặt Trần Lãng, bởi vì sợ sẽ đụng phải bà ngoại anh, cho nên chạy tới chỗ Khương Vũ trước, hỏi hắn có thể đi cùng mình hay không.
Đi.
Tất nhiên là đồng ý rồi.
Khương Vũ đang lo lắng không tìm được lý do đây.
Vậy nên liến thoắng đặt mua rượu và cơm hộp, chuẩn bị đi lừa người.
“Sao em lại tới?” Trần Lãng cau mày hỏi Trần Tiềm đứng phía sau.
Trần Tiềm lớn tiếng đáp lại: “Em nhớ anh á.”
Gào xong lại đưa tay che miệng, co rụt người lui về sau: “Bà không nghe thấy đúng không?”
Khương Vũ: “…” Sợ mà còn dám nói lớn tiếng đến vậy.
Tống Thần ở trong phòng thấy Trần Lãng đi mở cửa lâu vậy rồi mà chưa có về nên ra xem thử, kết quả là mới lại gần cửa đã nghe thấy câu “Em nhớ anh.”
Tâm trạng nhất thời phức tạp.
Cậu đã sớm biết Trần Lãng rất nổi tiếng, trong trường có không ít bạn nữ tặng quà và gửi thư tình, thỉnh thoảng cậu cũng hơi đau mắt đỏ.
Mặc dù cũng có rất nhiều bạn nữ khen cậu đẹp trai phong độ, nhưng chưa có ai gửi một lá thư tình nào cho cậu cả.
Cậu từng lặng lẽ Tống Linh vấn đề nan giải này, Tống Linh ngay sau đó đã mỉm cười: “Tại vì mọi người đều là fan chị gái hết á.”
Tống Thần:???
Không ngờ được là ra khỏi cổng trường rồi vẫn còn nghe được mấy lời tỏ tình kiểu này, mà giọng nói lại còn là con trai.
Tống Thần cảm thấy mình là lạ, như lon Coca – Cola vừa được khui, một luồng khí mãnh liệt trào ra ngoài.
“Trần Lãng, cậu có khách à?” Tống Thần tự động bỏ qua Khương Vũ, liếc mắt nhìn Trần Tiềm, người này lập tức cười híp cả mắt với cậu.
Trần Lãng trả lời rất nhanh: “Không có.”
“Tống Thần cũng ở đây à, trùng hợp thật đó.” Khương Vũ nhìn thấy Tống Thần thì sửng sốt, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được, đành tạm bỏ qua, phát huy kỹ năng diễn xuất, ngạc nhiên nói: “Vậy thì cùng đi đi, tôi đặt nhiều đồ lắm, đã giao đến rồi, ăn không hết lỡ mẹ tôi thấy lại chửi.
Trần Lãng: “Cậu ở nhà một mình mua nhiều vậy làm gì, tính ăn no căng à.”
Khương Vũ cười khà khà: “Tại đang thèm ăn mà thôi, tới đê tới đê, đúng lúc Tống Thần cũng ở đây, làm bạn cùng lớp đã nhiều năm nên vừa khéo tạo cảm tình.” Vừa nói vừa đụng Trần Tiềm một cái, Trần Tiềm mặt không cảm xúc hùa theo: “Đúng đúng, gặp nhau là cái duyên, uống rượu xong thì chúng ta mãi là anh em.”
Tống Thần: “…”
Trần Lãng: “…”
Bọn họ ngồi trong phòng khách nhà Khương Vũ, tivi chiếu chương trình tạp kĩ phát ra tiếng hihi haha, trên bàn trà chất đầy đồ ăn.
Khương Vũ lúc đầu nướng BBQ, sau lại ăn gà rán, Tống Thần ngửi thấy mùi này chịu không nổi.
Khương Vũ cầm mấy lon bia ra, Trần Lãng hỏi: “Không uống à?”
“Ai uống?” Khương Vũ liếc qua, vỗ ót một cái, vòng lại lấy Coca ra rót cho Trần Tiềm: “Quên mất em chưa đủ tuổi.”
Trần Lãng cầm lấy một lon đặt trước mắt Tống Thần ngồi bên cạnh, Tống Thần nhìn ly rượu trước mặt anh, nói: “Tôi cũng muốn uống rượu.”
“Uống đi, không thích bia thì có rượu, ba tôi rất thích mua rượu vang đỏ, cho nên rượu được bảo quản rất kĩ.” Khương Vũ nói, nhiệt tình rót cho cậu, lúc ngẩng đầu lên bắt gặp ánh nhìn u ám của Trần Lãng, bị dọa sợ đến mức thiếu chút nữa vứt chai rượu trong tay đi.
Mối quan hệ này tốt hay xấu vậy?
Để Tống Thần uống chút rượu sao mặt lại đen thui như này.
Bia vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, ngón tay sờ dọc theo thân ly cũng có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh. Tống Thần cầm ly lên, phía trên còn nổi một tầng bọt trắng.
“Nào nào, cụng ly đã.”. truyện tiên hiệp hay
Khương Vũ giơ ly lên nói, hắn và Trần Lãng một hơi uống cạn, Tống Thần cũng muốn thử, nhưng lạnh quá chừng nên chỉ uống nửa ly.
Nhưng rất sảng khoái.
Trần Lãng liếc mắt nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu vẫn bình thường mới dời tầm mắt.
Trong bốn người thì Trần Lãng ít nói nhất, Khương Vũ và Tống Thần cũng không quá thân, nên nói chuyện với Trần Tiềm, hỏi bạn nhỏ tới làm gì.
Trần Tiềm: “Tới tìm anh họ chơi á.”
Khương Vũ không tin, “Em mấy tuổi rồi, còn phải cần anh trai chơi cùng à, chưa nói là lần nào tới cũng bị bà dọa khóc, kêu không bao giờ đến nữa.”
Động tác gặm thịt của Tống Thần khựng lại, anh họ?
Trần Tiềm bị vạch trần cũng không hề khó chịu, vẫn cười ha hả nói: “Em cũng đâu muốn, ai bảo lần nào bà cũng mắng em. Thật ra em đến nhờ anh họ ký tên.”
“Ký cái gì?”
Trần Tiềm móc tờ giấy kiểm tra nhăn nhúm từ trong túi ra, mở ra nhìn, phía trên giấy viết hai số 54 lớn, nhìn về phía rần Lãng tràn đầy mong đợi nói: “Giáo viên bảo phải là người nhà ký tên mới chịu.”
Khương Vũ trong nháy mắt cười lớn: “Em với Trần Lãng là anh em thật đấy à! Anh Lãng nhắm mắt làm bài thì điểm cũng cao hơn cái này.”
Trần Tiềm xin lỗi rồi sờ gáy: “Cũng đâu phải là anh em ruột thịt, mong anh họ giúp đỡ, lần sau có chuyện gì em cũng lên núi đao xuống biển lửa giúp anh.”
Trần Lãng miễn cưỡng đồng ý. Khương Vũ vẫn còn đang cười: “Vậy chắc là không đợi được đâu, anh họ của em khi nào cũng được hạng một, lần nào cũng có học bổng, chắc ở trong mơ cậu ta mới nhờ chú em giúp.”
Trần Tiềm hâm mộ oa một tiếng.
“Còn người ngồi cạnh anh họ em cũng là học sinh giỏi của lớp, lần nào cũng đạt hạng hai…” Khương Vũ phanh lại kịp thời, thiếu chút nữa quên mất Tống Thần rất nhạy cảm với từ hạng hai, vội liếc nhìn về phía Tống Thần, ý thức được có điều không đúng: “Anh Lãng, sao cậu ấy không có phản ứng gì vậy, bất tỉnh rồi à?”
Tống Thần đũa cũng buông xuống, ly rượu cạnh chai thủy tinh đã bị cậu uống hết từ lúc nào. Đôi tay ngoan ngoãn đặt lên trên đầu gối, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm yếu hầu Trần Lãng, dường như rất thích thú, nuốt nước bọt.
“Không thể nào, mới một ly đã say.” Khương Vũ nhìn xuống, đúng một ly thật.
Trần Lãng nhíu mày: “Đã nói là đừng để cậu ấy uống.”
Khương Vũ vô tội, nói hồi nào?
Nghĩ lại, thì ra vẻ mặt đen thui lúc đấy là trách hắn rót rượu cho người ta.
“Vậy làm sao giờ? Kêu tài xế nhà cậu ấy tới đón? Có trách chúng ta cho cậu ấy uống rượu không trời.”
Trần Tiềm chú ý sai trọng tâm vấn đề: “Nhà anh ấy còn có cả tài xế nè.”
Khương Vũ oán thầm, làm như nhà chú em không có vậy.
Trần Lãng cúi người, muốn đỡ cậu lại sô pha nằm cho thoải mái, vừa mới tiến lại gần, Tống Thần trực tiếp dang hai tay ôm lấy cổ Trần Lãng.
Cắn lên yếu hầu của Trần Lãng mà cậu đã dán mắt lên nãy giờ.
Uống say nên không kiềm chế được lực, cắn mạnh khiếnTrần Lãng cau mày. Tống Thần mím môi, giọng mềm nhũn, mắt cười sáng lạn như có sao nhỏ lấp lánh: “Cậu có mùi thơm thật đó, tớ thích lắm.”
“Đậu má!”
Khương Vũ và Trần Tiềm cả hai hít sâu một hơi, hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ.
Tống Thần lúc uống say lá gan cũng lớn hơn, thế mà lại dám cợt nhả Trần Lãng, Khương Vũ kéo Trần Tiềm qua nhỏ giọng nói: “Lát nữa cùng anh ngăn lại, đừng để Trần Lãng đánh người.”
Trần Tiềm trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”
Trần Lãng kéo người ra, giọng khàn khàn nói: “Đứng lên.”
“Anh Lãng đừng so đo với con ma men.” Khương Vũ vội lại tính đỡ Tống Thần đứng dậy, tay còn chưa chạm vào áo của Tống Thần đã bị Trần Lãng cản lại.
Trần Lãng nhướn mắt: “Để tôi.”
Khương Vũ ngẩn ra.
Chưa tới hai giây, Tống Thần vừa mới cười đột nhiên lại khóc. Ngôi sao nhỏ hóa thành nước mắt rơi xuống từng giọt một: “Trần Lãng, Trần Lãng, Trần Lãng cậu đồng ý đi mà, sao cậu không trả lời…”
Vừa khóc vừa trèo lên người Trần Lãng, giống như đêm ở khách sạn, khác cái là lần này Tống Thần chỉ biết khóc.
“Cậu mau nói đi mà…”
Khương Vũ đứng cạnh cũng chịu không nổi: “Anh Lãng, anh nói đồng ý đi.” Trần Tiềm cũng nói: “Đúng đó anh họ, anh ấy cũng khóc đến mức này rồi.”
“Im miệng hết đi.”
Đầu của Trần Lãng muốn nổ, nhức hết cả đầu.
Dứt khoát ôm lấy Tống Thần đang trong tư thế kia: “Tôi đưa cậu ấy lên lầu để tỉnh rượu.”
“Ò.” Khương Vũ có hơi mông lung, giúp anh mở cửa, nhìn Trần Lãng ôm Tống Thần như ôm trẻ con đi lên lầu, giọng run run quay đầu nói: “Em có thấy hơi là lạ không?”
Trần Tiềm lắc đầu một cái: “Không có, không ngờ được anh họ còn khá tốt tính, em trước giờ luôn cho rằng anh ấy lạnh như băng không để ý đến ai, ơ kìa bài kiểm tra chưa có ký tên đâu.”
Khương Vũ: “…” Quên đi.
Nhưng thành thật mà nói, Tống Thần hồi nãy khóc trông rất đẹp mắt.
Trong hành lang, Tống Thần tựa đầu lên vai Trần Lãng, nước mắt thấm ướt áo của anh, Tống Thần nghẹn ngào, mũi ngửi thấy mùi hương như sau cơn mưa quen thuộc.
Hương thơm trong trẻo an ủi Tống Thần, tâm trạng dần ổn định.
Người mới vừa rồi còn đang khóc đột nhiên lại cười, hơi thở phả lên cổ Trần Lãng.
“Cậu thơm quá! Tớ cũng muốn ăn kẹo ngọt!”
Trần Lãng vẻ mặt dịu dàng, “Nhóc ma men.”