Nói rồi, Dư Niên hắn ta bước chân đi thẳng, không thèm ngoái lại nhìn dù chỉ một chút.
Trái tim của Phó Kỳ Hâm bỗng dưng quặn thắt lại, phải rồi, đây chính là cảm giác thực của chủ nhân thân thể này.
"Phó Kỳ Hâm à Phó Kỳ Hâm, tên hỗn công này rốt cuộc có gì mà cậu phải say mê đến vậy cơ chứ?"
"Chỉ là có tiền một chút, đẹp trai một chút, quyến rũ một chút, thơm một chút, to một chút, có kỹ thuật một chút..."
Phó Kỳ Hâm thao thao bất tuyệt, dường như bị chính lời nói của mình làm thuyết phục.
"Bỏ đi. Nói thêm chút nữa sẽ thành nghiện mất."
Nhìn theo bóng lưng to lớn lạnh lùng của Dư Niên, một bảng thông tin hiện ra trước mắt.
Tên: Dư Niên
Giới tính: Alpha cấp S
Pheromone: trầm hương
Quan hệ hiện tại: vị hôn phu
Thân phận đặc biệt: chưa khám phá
Hảo cảm: tệ
Tiến độ hắc hóa: 0%
"Hừm, thông tin này đây là đang muốn vả vào mặt mình sao?"
Hệ thống nhỏ hiện lên trong chớp nhoáng: "Hảo cảm của nam chủ -10."
"Con mẹ nó... vả thật đau!"
Phó Kỳ Hâm lê người trở về phòng học, trên đường hận không thể kéo Dư Niên ra giữa sân trường, tàn nhẫn mà đánh cho hắn thật nhiều cái. Cậu làm cái gì, cậu làm cái gì mà hảo cảm giảm như vậy?
Đúng là một con người kỳ lạ!
Phó Kỳ Hâm bước vào trong lớp học ngay lập tức đã nhận được sự chú ý của mọi người, cả mấy tên chủ mưu đẩy cậu xuống hồ cũng có mặt. Bọn chúng vẫn hả hê cười, một chút tội lỗi cũng không có, thế này chẳng phải cô An đang ngó mặt làm ngơ hay sao?
Cô An hiền từ nhẹ nhàng gõ tay xuống mặt bàn nhằm ổn định trật tự, Phó Kỳ Hâm mãi cũng đã được đặt mông xuống ghế.
Cậu chưa từng có bạn nhiều như vậy, vốn tưởng ở trong môi trường học đường kết giao thêm vài mối quan hệ, ai ngờ rằng ánh nhìn của mọi người dành cho cậu cũng không khác với những đồng nghiệp trong nhà tình thương ở thế giới của cậu.
Thật đáng buồn.
"Sao cậu không nghỉ ngơi thêm một chút?"
Dữ Quân Phàm nhẹ giọng hỏi, Phó Kỳ Hâm chỉ lắc đầu.
"Tôi ổn."
Thế rồi, cậu ta liền nằm gục xuống bàn, trong đầu không ngừng nghĩ về nhiệm vụ cùi bắp của mình.
Phó Kỳ Hâm thực sự không muốn trải nghiệm đau khổ theo nguyên tác một chút nào, cậu muốn kết thúc nó thật nhanh.
Nhưng chỉ khi hai người thực sự nhìn thấy chân tình, cùng nhau vun đắp hạnh phúc mới được gọi là kết cục hoàn mỹ. Phó Kỳ Hâm ngẫm một lúc rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra được đáp án.
"Cần cái gì hắc hóa chứ... chinh phục hỗn công khiến hắn yêu mình một cách hoàn tâm toàn ý, bỏ qua hết mọi quá trình đau khổ chẳng phải được rồi sao?"
"Cái đầu nhỏ này thật thông minh."
Phó Kỳ Hâm cười khúc khích với sáng kiến của mình mà không biết rằng, người bên cạnh đang ngắm bản thân không rời mắt, trên khóe miệng còn lộ ra một nụ cười hạnh phúc mà nuông chiều.
Reng reng reng...
Tiếng chuông tan học ầm ĩ kêu lên, mọi người trong lớp đều nhanh như cắt chạy ùa ra về, chỉ còn mỗi Phó Kỳ Hâm là uể oải sau lần bị dìm nước.
"Mới xuyên đến liền biến thành chuột lột, có ai đen hơn mình không chứ..."
Phó Kỳ Hâm vừa nghĩ, vừa đỡ lấy cái trán nặng trĩu của mình. Cậu không biết rằng Dữ Quân Phàm vẫn còn ở đây, còn cẩn thận giúp cậu cất sách vở.
"Hình như cậu không được ổn lắm, có cần tôi đưa về không?"
Có vẻ như Phó Kỳ Hâm đã làm phiền đến anh nhiều rồi, cậu không muốn lại mắc nợ ai ở đây, liền từ chối.
"Không cần đâu, tôi tự về được."
Nét mặt của anh có chút thất vọng.
"Đúng rồi nhỉ, cậu còn có Dư Niên đưa về."
Lời nói này hoàn toàn giúp Phó Kỳ Hâm thức tỉnh, cậu quên rằng mình hiện tại là vị hôn thê của hắn, cho nên từ việc đi học cho tới việc về nhà đều gắn liền với hắn. Đương nhiên, Dư Niên đồng ý làm việc này đều vì ba của mình, không một chút tự nguyện.
Nếu Phó Kỳ Hâm đến muộn một chút, hắn ta liền chẳng thèm đợi mà đi luôn.
Nghĩ tới đây, cậu liền luống cuống, chân vắt lên cổ chạy một mạch ra cổng trường.
Hệ thống 001 xuất hiện, nở nụ cười rất tươi!
"Hảo cảm của nam chủ -10."
Phịch!
Phó Kỳ Hâm giật mình vấp té, cả gương mặt xinh đẹp đều hôn lên nền đất bẩn.
Con mẹ nó! Dư Niên là cái máy trừ điểm à? Cậu không xuất hiện trước mặt hắn cũng khiến cho hảo cảm giảm? Hệ thống có phải đang chơi cậu đấy không?