Dư Niên đột nhiên lên tiếng chặn miệng. Phó Kỳ Hâm còn chưa kịp ngạc nhiên, Lạc Vân Hy đó lại cười cười.
"Là bạn học sao? Xin chào, tôi tên là Lạc Vân Hy, là bảo bối của Dư Niên."
"... Cái gì cơ?" Phó Kỳ Hâm nghe xong như sét đánh ngang tai, cậu dường như không thể tin vào lời nói này.
Thế mà Dư Niên lại chỉ cười hắt.
"Được rồi, đừng đùa nữa, chúng ta mau về thôi." Hắn kéo lấy vali của cậu ta.
"Ây da em đùa chút xíu thôi mà! Nhưng mà, em không phải là bảo bối của anh sao?" Lạc Vân Hy ôm lấy tay của Dư Niên, vui vẻ cùng hắn đi về.
Phó Kỳ Hâm đứng phía sau giống như một kẻ thừa thãi, cậu dường như vô hình trong mắt họ, chỉ có thể lủi thủi phía sau.
"Hai người họ... tại sao lại thân thiết như vậy? Dư Niên... chưa bao giờ đối xử với ai nhẹ nhàng như thế cả."
...... ...
"Bác Dư, cháu về rồi đây!"
Lạc Vân Hy vừa xuống xe đã chạy ngay về phía của Dư Trang Vũ mà ôm chầm lấy ông. Ông cũng vỗ vai cậu ta, còn có vẻ khá cưng chiều. Phó Kỳ Hâm quan sát biểu cảm của bọn họ, trong lòng không tránh khỏi buồn bã.
"Dư Niên, cậu với cậu ta thân nhau lắm..."
"Bay suốt mấy tiếng đồng hồ mệt chết mất, Niên ca ca, chúng ta mau vào nhà ăn đi."
"Ừm."
Dư Niên cũng không để ý đến câu hỏi của Phó Kỳ Hâm mà trực tiếp cùng họ vào trong. Cậu tủi thân chỉ biết cúi gằm mặt, đi phía sau họ. Bữa cơm vốn dĩ sẽ có ba người nhưng hôm nay lại đón thêm một thành viên mới.
Lạc Vân Hy chọn ngồi bên cạnh Dư Niên, đến cả lúc ăn cũng thân thiết với cậu ta.
"Bác Dư, bác ăn nhiều vào, dạo này bác gầy đi nhiều rồi."
"Niên ca ca, anh thích ăn thịt kho đúng không, em gắp cho anh, anh nhiều vào nhé. Không có em bên cạnh anh chẳng biết lo cho bản thân chút nào."
"Ừm... anh là Kỳ Hâm nhỉ, em không biết anh thích ăn gì nên tự gắp nha."
Lạc Vân Hy mỉm cười, Phó Kỳ Hâm cũng gật gật đầu. Xem ra cậu đến không đúng lúc rồi. Với lại, người nhà đương nhiên sẽ thân thiết hơn. Có điều, Dư Niên lại đối xử đặc biệt với Omega xinh đẹp này. Phó Kỳ Hâm cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm của Dư Niên dành cho Lạc Vân Hy, không phải tình cảm gia đình, mà là một loại tình cảm đặc biệt khác.
Cũng đúng, một Omega xinh đẹp, lại hiểu chuyện như cậu ấy chinh phục được Dư Niên cũng không phải điều khó hiểu.
"001, tôi muốn xem bảng thiết lập nhân vật của cậu ta."
"Nhân vật liên quan từ đầu đến cuối hoặc gần cuối câu chuyện sẽ có bảng hệ thống. Nhân vật Lạc Vân Hy này chỉ xuất hiện trong thời gian nhất định, không ảnh hưởng đến cốt truyện nên không có thông tin."
Phó Kỳ Hâm gật gật, cậu chuyên tâm ăn uống nhưng lại không ngừng nghĩ về quan hệ của hai người.
Hệ thống nhiều chuyện.
"Người chơi đang lo nam chủ bị cướp mất sao?"
"Lo á? Không, tôi không có."
"Nếu người chơi thực sự lo, hãy chủ động. Nếu cứ im lặng sẽ không có đáp án mong muốn đâu."
Dưới sự thúc giục của 001, Phó Kỳ Hâm vẫn yên lặng. Cậu không biết làm thế nào, hoặc là nói cậu đang sợ nếu như động vào Lạc Vân Hy. Dư Niên liệu có chán ghét cậu hơn không, và lỡ như hai người họ thực sự là họ hàng?
Sau khi ăn cơm xong, đến buổi tối, Phó Kỳ Hâm cũng ngồi xuống bàn trò chuyện. Lạc Vân Hy cứ y như vậy, luôn ngồi rất rất gần bên cạnh Dư Niên. Dư Trang Vũ ho khan, ánh mắt như muốn ám chỉ Dư Niên điều gì đó.
"Được rồi, ba về phòng nghỉ ngơi trước, mấy đứa nói chuyện với nhau đi nhé. À, Vân Hy, bác đã kêu người dọn dẹp phòng giúp con rồi đó, đồ đạc cũng sắp xếp cẩn thận rồi."
Lạc Vân Hy kêu lên.
"Hả? Con muốn ngủ cùng với Niên ca ca cơ..."
"Cái này..."
"Cậu cũng biết tôi không thích ồn ào mà."
"Em đâu có ồn ào."
Lời nói này khiến cho mấy người đều cứng họng nhìn. Dư Trang Vũ chú ý đến Phó Kỳ Hâm, lại liếc mắt nhìn đứa con yêu dấu của mình muốn hắn giải quyết mớ hỗn độn này. Hắn chỉ thở dài.
"Tôi không quen ngủ với người khác."
"Niên ca ca, em đâu phải người khác đâu. Anh thật là... được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa."
Dư Trang Vũ thở phào, ông đi vội về phòng, thế giới của đám trẻ ông không quản nổi.
"Kỳ Hâm, anh là bạn rất thân của Niên ca ca đúng không? Vì anh ấy khó tính lắm, chẳng bao giờ dẫn ai về nhà thế này cả."
"Ừm... cũng... cũng khá thân." Phó Kỳ Hâm vừa trả lời, vừa nhìn sắc mặt của Dư Niên.
Hắn không nói gì, có vẻ như đã ngầm chấp nhận mối quan hệ "bạn thân" này. Phó Kỳ Hâm có chút thất vọng, cậu cũng muốn biết quan hệ của hai người rốt cuộc là thế nào.
"Vậy... cậu với Dư Niên có quan hệ gì vậy? Tôi thấy... hai người có vẻ khá thân thiết."
Dư Niên nhướn mặt nhìn cậu, nét mặt lạnh lùng dường như không vui khi nói về vấn đề này. Lạc Vân Hy lại khì khì cười, cậu ta ôm lấy tay của hắn, còn dựa đầu vào vai hắn.
"Tôi với Niên ca ca... vô cùng, vô cùng thân thiết. Lúc nhỏ anh ấy còn nói sẽ cưới tôi đấy. Bây giờ trở về, tôi đang chờ anh ấy thực hiện lời hứa."
Phó Kỳ Hâm nghe trong cũng phát hoảng, cậu mở to mắt nhìn, không biết nên dùng biểu cảm gì với tình huống này. Dư Niên cũng đẩy nhẹ tay của Lạc Vân Hy ra, hắn nói.
"Lời nói lúc còn bé, cậu để tâm làm gì."
"Ai nói vậy? Em đang chờ anh cưới em đấy!"
"Lúc nhỏ... hai người..."
Dư Niên tức giận đứng dậy, lông mày nhíu chặt tay bất mãn, còn quát lớn.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Nhiều chuyện."
Hắn đứng dậy rồi lên trên phòng, để cho hai người ở lại. Lạc Vân Hy cũng im lặng nhìn theo, cậu ta không hiểu tại sao Dư Niên lại cáu gắt, nhưng cũng không ngồi lại lâu.
"Vậy... tôi cũng đi ngủ đây. Anh cũng nghỉ ngơi thôi, Kỳ Hâm."
Phó Kỳ Hâm miễn cưỡng gật đầu, những ngón tay thanh mảnh bị cậu bấm vào nhau đỏ tấy cả lên. Sự tức giận của Dư Niên càng là một sự khẳng định về mối quan hệ của hai người họ.