Mấy cái cách ấu trĩ này Ngọc Cẩm Ninh cũng không tin cho lắm, chí ít là với Dữ Quân Phàm. Nhưng không thử không biết, cậu cũng xắn tay vào làm.
"Ấy, cái này đừng rắc tiêu, Dư Niên không ăn được tiêu." Tình tiết này trong cốt truyện Phó Kỳ Hâm nhớ rất rõ, đến mức khi ở trong tình huống này là vô tri vô giác mà nhớ ra.
Nướng xong thịt, hai người đem theo một vài lon nước ngọt đến. Nhìn hai người mặt ai nấy cũng không được vui, Phó Kỳ Hâm cũng thở dài.
"Các cậu đi cắm trại hay đi săn địch vậy? Mặt cứ cứng ngắc! Nào, mau ăn thịt đi."
Dữ Quân Phàm cũng trở nên vui vẻ và thoải mái khi Phó Kỳ Hâm trở về. Cậu ngồi xuống giữa hai người, Ngọc Cẩm Ninh lựa chọn ngồi ngay cạnh Dữ Quân Phàm.
Mùi thịt nướng rất thơm, Phó Kỳ Hâm đã cất công chọn riêng ra những xiên không có tiêu, đưa cho Dư Niên.
Hắn vẫn còn chưa hết khó chịu vì sự xuất hiện của ai đó, chỉ tránh.
"Không ăn."
"Cậu yên tâm, cái này không có tiêu. Những xiên có tiêu tôi đều phân ra hết rồi."
Dư Niên có chút bất ngờ quay lại nhìn, việc hắn không ăn được tiêu cũng chỉ có người trong nhà biết, Phó Kỳ Hâm không ngờ cũng nhớ được, không khỏi khiến hắn có cảm giác kỳ lạ.
Phó Kỳ Hâm hình như không đến nỗi đáng ghét như hắn nghĩ.
Dư Niên miễn cưỡng cầm lấy xiên thịt mà ăn, mùi vị xem ra cũng khá ổn. Dữ Quân Phàm thấy được cảnh này lại có chút thất vọng, Ngọc Cẩm Ninh khi ấy cũng đưa cho anh một xiên.
"Tôi cũng không biết khẩu vị của cậu thế nào."
Anh nhận lấy khách sáo, gật đầu cảm ơn. Vừa cắn một miếng thịt đầu tiên, Dữ Quân Phàm liền cảm nhận được hương vị khác thường. Vị ngọt vốn dĩ không nên quá nhiều, nhưng xiên thịt này lại ngọt đến kỳ lạ. Dữ Quân Phàm có một sở thích mà chỉ có duy nhất một người biết. Đó chính là món mặn có ngọt.
Sở thích này chỉ có duy nhất một thiếu niên Alpha đáng yêu năm ấy biết được, cũng chỉ có một mình cậu ta có thể làm ra được cái hương vị độc đáo dành riêng cho Dữ Quân Phàm.
Ánh mắt của anh chứa đầy sự hoài nghi nhìn Ngọc Cẩm Ninh, đại não truyền đến một cơn đau khó tả.
"Không ngon sao? Lúc nãy tôi hình như cho hơi nhiều đường... nếu không thích tôi sẽ làm lại..."
Ngọc Cẩm Ninh vừa định đứng lên, Dữ Quân Phàm đã kéo tay cậu xuống. Anh làm sao lại không thích, chỉ có điều sự vô tình này lại khiến cho anh chợt hy vọng về một điều viển vông.
...... ...
Trời trở tối, ba mẹ của Phó Kỳ Hâm đang cùng nhau ăn uống, bà Phó đột nhiên nói bâng quơ.
"Hôm nay là sinh nhật của Kỳ Hâm, thằng bé lại đi cắm trại với trường. Khi nào về, chúng ta sẽ tổ chức bù cho nó một bữa ăn thật thịnh soạn."
Phó Đông gật gật, thế rồi, ông chợt giật mình dừng đũa.
"Em... sáng nay có nhắc thằng bé về chuyện đó không?"
Bà Phó nghe xong cũng giật mình, bà lắc đầu. Phó Kỳ Hâm đến tuổi trưởng thành, kỳ phát tình đầu tiên cũng sẽ diễn ra. Hôm nay là ngày trăng rằm, trăng đỉnh điểm rất sáng, kỳ phát tình đầu tiên của một Omega trưởng thành sẽ vô cùng mãnh liệt.
Nếu như Phó Kỳ Hâm không có chuẩn bị sẵn, nhất định pheromone sẽ vô tình thu hút các Alpha trong trường, đến khi đó chuyện lớn lên sẽ vô cùng rắc rối.
Lúc này, cơ thể của Phó Kỳ Hâm có chút biến đổi. Pheromone không tự chủ được mà giải phóng ra, ban đầu vẫn chỉ là một mùi anh túc nhẹ nhàng. Cơ thể cậu nóng ran lên, phía dưới không hiểu tại sao ngứa ngáy không yên, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"001, tôi... tôi bị làm sao thế này?"
"Người chơi thân mến, cậu đang trong trong thời kỳ trưởng thành, sẽ xuất hiện kỳ phát tình đầu tiên."
"Kỳ... phát tình?"
Phó Kỳ Hâm thật muốn chửi thề! Cậu nhớ ra rồi, trong một chương cậu đọc chính là nói đến việc Phó Kỳ Hâm phát tình nhưng không ai giúp cậu giải quyết, cậu đành phải trốn đi một nơi thật xa, tự mình cứu lấy bản thân trong vật vã và đau đớn. Chương này Phó Kỳ Hâm chỉ biết thương cho nhân vật chính, cũng không dám dũng cảm đọc cẩn thận, chỉ là lướt qua.
"Có cách... có cách nào không? Tôi... tôi sẽ chết mất!"
"Xin lỗi, 001 không thể làm gì khác. Hoặc cậu có thể tìm nam chủ để giải quyết."