Hệ thống nhỏ lại đột ngột xuất hiện, cắt ngang cuộc giao lưu đầy tình cảm của hai người.
"Chúc mừng người chơi! Hảo cảm của nam phụ +10."
Phó Kỳ Hâm ngỡ ngàng, từ khi xuyên cho đến bây giờ, đây chính là lần đầu tiên cậu được cộng điểm hảo cảm.
"Đến từ Dữ Quân Phàm sao?"
"Đúng vậy!"
"001, vậy là nhân vật phụ, nhân vật thứ cũng giúp tôi tăng điểm tích lũy."
"Chính xác!"
Phó Kỳ Hâm gầm lớn trong lòng.
"Con mẹ nó cái đồ hệ thống vô cảm! Tại sao không nói điều này sớm hơn, để ông đây vật vã lo sợ?"
Hệ thống chu miệng.
"Người chơi có tiểu sử rất hay đọc tiểu thuyết, chút lẽ đương nhiên này cũng cần tôi nói ra hay sao?"
"Ngươi... hừ, ta không nói lại ngươi."
"Kỳ Hâm, sao mặt cậu đỏ vậy?"
Còn không để ý, gương mặt của Phó Kỳ Hâm đã tức đến nổi đỏ. Cậu lắc đầu, lại kéo Dữ Quân Phàm đứng dậy.
"Được rồi, chúng ta không nói về Dư Niên nữa, mau về lớp thôi."
"Được." Thấy Phó Kỳ Hâm tâm trạng đã ổn hơn, Dữ Quân Phàm cũng mỉm cười nhìn ngắm.
Cậu quyết định rồi, cứ mặt dày công lược như bây giờ không những không khiến cho hảo cảm bị tụt thậm tệ, còn có thể khiến cậu bị sét đánh. Trước hết cứ tránh mặt Dư Niên, kiếm thật nhiều điểm tích lũy từ các nhân vật thứ sau đó mới quay lại giải quyết đến Alpha mỏ hỗn ấy.
Tâm trạng của Phó Kỳ Hâm cứ như vậy mà vui vẻ hẳn lên, vừa đi vừa mỉm cười, không chú ý đằng sau hai người họ, Dư Niên đã quan sát từ lúc nào. Chân mày chỉ hơi khẽ nhíu lại, sắc mặt không một chút dao động.
Sau khi buổi học kết thúc, Phó Kỳ Hâm vui vẻ ra về, cũng không chủ động tìm Dư Niên. Hắn ta ngồi trên xe đã được một lúc, cũng vì đã nhận lời ba phải đưa cậu về đến tận nhà. Dư Niên bất giác nhớ đến trận xô xát ban nãy, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.
Phó Kỳ Hâm bình thường bám đuôi hắn như sam, chưa dám một lời cãi lại. Vậy mà khi ấy, cậu lại đứng ra bảo vệ Dữ Quân Phàm, còn dùng ánh mắt như giận dữ ấy nhìn hắn. Càng nghĩ càng tức, Dư Niên nhẩm trong bụng, khi Phó Kỳ Hâm vừa bước lên xe, hắn nhất định sẽ mắng cho đã!
Thế nhưng, Dư Niên tính toán lần này có vẻ không chuẩn. Phó Kỳ Hâm tiến lại gần chiếc xe, ánh mắt nhìn Dư Niên rất lạ, không phải hối lỗi, càng không phải lo sợ. Rốt cuộc, cậu không lên xe mà đi thẳng tới cửa trước, nói với quản gia.
"Chú Đình, hôm nay cháu còn vướng chút việc nên không làm phiền chú. Chú về trước đi nhé."
Quách Đình gật đầu, ông thì khá niềm nở, nhưng người ngồi ghế sau kia không biết có tâm trạng gì. Hắn vốn dĩ sẽ rất thoải mái khi không phải ngồi cùng với Phó Kỳ Hâm, nhưng lại bất giác nhìn theo bóng lưng của cậu.
Phó Kỳ Hâm vẫy vẫy tay, đằng sau dòng người đông đúc hóa ra lại là Dữ Quân Phàm. Anh ta hớn hởi chạy đến, hai người tỏ ra vô cùng thân thiết, sau đó lại cùng nhau trở về. Dư Niên siết chặt tay, trong suy nghĩ của hắn vẫn chỉ có một điều: là Phó Kỳ Hâm quyến rũ Dữ Quân Phàm.
"Chú Đình, chú còn định ở lại đây đến bao giờ?"
Quách Đình vừa thấy cậu nhìn Phó Kỳ Hâm nên cũng không dám chạy xe, giờ tiểu thiếu gia này lại đột nhiên nổi nóng, ông chỉ biết bất lực nghe theo.
Phó Kỳ Hâm chỉ đi cùng Dữ Quân Phàm một đoạn, sau đó cậu lại bắt một chiếc xe bus riêng. Hai người không cùng đường, chỉ là chung một bến xe. Phó Kỳ Hâm lên xe trước, vẫy tay tạm biệt người phía dưới.
Khoảnh khắc cậu bước lên xe, một không gian ngột ngạt như bao trùm kín lấy. Chuyến xe này trùng hợp thế nào lại chở toàn nam sinh của trường B, một ngôi trường phổ thông cách đây khoảng vài cây số.
Phó Kỳ Hâm ngồi xuống nơi ghế trống, bất chợt phát hiện tất cả các Beta đều đang nhìn mình. Trong thế giới này, Omega dường như còn lại rất ít, cho nên việc Phó Kỳ Hâm đơn độc trộn lẫn trong đám Beta này chính là điều thú vị nhất.
Ánh mắt của bọn chúng không ngừng đặt lên thân hình mảnh mai của cậu, trong đầu ông ai có suy nghĩ trong sáng. Phó Kỳ Hâm cảm thấy không ổn, vừa định chuẩn bị rời đi thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
"Quân Phàm? Sao cậu lại lên chuyến này?"
Còn không phải vì ở đây nguy hiểm quá sao?
Dữ Quân Phàm mỉm cười, anh lia mắt qua một lượt đám Beta đang có ý đồ bất chính, trước mặt họ ngồi xuống ngay cạnh Phó Kỳ Hâm.
"Hôm nay khá rảnh, tôi chợt nhớ có việc cần đi qua nhà cậu."
Phó Kỳ Hâm thở dài.
"Vậy thì may quá..."
Sự xuất hiện của Alpha Dữ Quân Phàm khiến cho không gian nơi này trở nên thông thoáng hơn cả. Những ánh mắt bẩn thỉu đã biết ý mà thu lại, không còn những lời rì rầm nói về Omega xinh đẹp đang ngồi ở kia.
Cuối cùng, Phó Kỳ Hâm cũng an toàn trở về đến nhà. Cậu tạm biệt Dữ Quân Phàm, vui vẻ chuẩn bị bước vào trong liền nghe thấy thông báo.
"Người chơi thân mến, hảo cảm của nam phụ +10."
Phó Kỳ Hâm vui mừng khôn xiết: "Dữ Quân Phàm tính tình cũng thật tốt."