- ...Nghe nói vào năm đó, tại hành cung mùa xuân của Liêu Quốc, tất cả các thủ lĩnh của bộ lạc tham dự Đầu Ngư Yến do Da Luật Duyên Hi chủ trì. Khi ấy Hoàn Nhan A Cốt Đả đứng ra yêu cầu Da Luật Duyên Hi trả lại vùng đất A Sơ nhưng hắn không mảy may quan tâm. Sau yến hội Da Luật Duyên Hi ra lệnh cho các đầu lĩnh ra ca múa giúp vui, nhưng Hoàn Nhan A Cốt Đả vẫn cứ ngồi yên, bảo là không biết. Da Luật Duyên Hi nổi giận, rút đao chém chết Hoàng Nhan A Cốt Đả ngay tại chỗ. Hiện tại thế lực Hoàng Nhan A Cốt Đả đang lúc hưng thịnh, dã tâm bừng bừng. Tình hình này dẫn đến việc hai nước Kim Liêu giao chiến đến một mất một còn. Vũ triều chúng ta đứng giữa mưu đồ, cần nhắc tình hình hai phe. Theo như ta thấy, một khi chiến tranh nổ ra, trước hết quân của triều đình ta sẽ tỏ vẻ yếu thế, sau đó chiếm lấy Doanh Châu đầu tiên...
Cũng vào giữa trưa tết Đoan Ngọ, trên tửu lâu ven sông, Cố Yến Trinh đang chuyện trò với mấy vị bạn hữu. Bầu không khí dưới kia vui vẻ, trên tửu lâu người đến người đi, bày biện chén đĩa trên bàn rồi chuyện trò tâm sự.
- Không thể tưởng tưởng Yến Trinh huynh cũng có tài quân lược đến như vậy, bội phục bội phục.
Trong đám bạn hữu thì có người là quan nhỏ trong quân đội, giờ phút này chắp tay cười nói, sau đó lại có người phủi phủi tay.
- Đâu chỉ riêng quân lược, Yến Trinh không những tài trí hơn người mà còn trí dũng song toàn. Nghe nói trên đường đi kinh thành vừa rồi gặp phải bọn cướp, Yến Trinh huynh liền bày mưu trốn được, sau đó dẫn viện binh giăng lưới bắt trọn nguyên ổ. Tại hạ nghe nói mà ngưỡng mộ.
- Chuyện này là thật chứ?
Có người mở to hai mắt nhìn.
- Ha ha, chỉ là cơ duyên xảo hợp, may mắn gặp dịp thôi.
Cố Yến Trinh cười.
- Chỉ là, ta cảm thấy cả hai thứ văn võ này khi nắm khi buông. Với thế cục trên thiên hạ hiện nay tốt nhất là nên trau dồi cả hai. Lần này tới Lạc Bình, sau vài năm đạt được thành tích nhất định, ta cũng muốn xếp bút nghiên để theo nghiệp binh đao, mong muốn có cơ hội gách vác chút trách nhiệm...
Hắn nhậm chức ở Lạc Bình vào tháng bảy, nên sẽ rời khỏi Giang Ninh khoảng tháng sáu. Đám người cười cười nói nói lấy lòng một hồi, sau đó cuộc gặp gỡ nho nhỏ cũng tan dần. Sau khi mọi người ly khai hết, hắn ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh tượng ngoài kia, suy nghĩ vài chuyện vẩn vơ, không lâu sau, người tùy tùng tên tiểu Tứ đi lên.
- Tìm được rồi hả?
- Theo lời công tử, hôm qua đến nay tiểu nhân đã tra được rất nhiều tin tức của người tên Ninh Lập Hằng kia. Chỉ là tự tiểu nhân chỉ hỏi được một ít, còn tin tức chủ yếu là từ tác phường bên kia.
- Rồi sao?
- Chuyện trứng muối đã chuẩn bị ổn thỏa.
- Việc này...
Cố Yến Trinh nhíu mày.
- Vốn đã không còn nhiều ý nghĩa... thôi cũng được, đi nào, trên đường kể sơ lược về tên Ninh Nghị kia cho ta.
- Vâng, có người nói tên Ninh Nghị này luôn biết điều, giỏi giấu tài. Hôm qua tiểu nhân điều ra thân thế của hắn, mọi người quanh chỗ hắn ở đều nói...
Ríu ra ríu rít liên hồi, hai người xuyên qua phiên chợ, men theo đường tắt đi vào một cái xưởng nhỏ tồi tàn mất vệ sinh. Một lát sau, Cố Yến Trinh che mũi nhíu mày đi ra:
- Cũng được, lo chuẩn bị cho tốt, mai bắt đầu nhập vào thị trường. Nàng bán hai mươi văn thì đây bán mười văn. Sau này ta không đến nơi này nữa, vậy nên một số vấn đề hãy để Hồ lão đại tự mình giải quyết.
- Vâng, nhưng mà...tháng sau công tử phải khởi hành đi Lạc Bình rồi. Hồ lão đại lo trong một thời gian ngắn như vậy, không thể đánh đổ sinh ý của đối phương.
- Ai nói phải đánh đổ việc làm ăn của nàng? Ngoài chuyện làm đối phương khốn đốn thì không cần để ý nhiều, lo làm tốt chuyện của mình là được.
Cố Yến Trinh nhíu chặt mày cất bước. Hắn xuất thân từ nhà địa chủ nên có tiền, làm cái chuyện trứng muối này chẳng tốn bao nhiêu ngân lượng. Lúc trước bởi vì không có tý đầu mối về người đứng sau Nhiếp Vân Trúc nên sai người làm chút chuyện, nếu sau lưng Nhiếp Vân Trúc là một lão dầu danh tiếng thì còn có chút ý nghĩa, nhưng tới lúc này thì đã hơi thừa thãi. Thế nhưng vậy cũng được, qua thời gian ngắn sẽ làm cho nàng hiểu rõ rằng, những thứ ảo tưởng tự lập kia yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.
Nhớ đến lời tiểu Tứ nói, tên Ninh Nghị kia xưa nay không thích làm mấy chuyện rỗi hơi, chính trực không quan tâm lời dèm pha, có vẻ như khá từng trải, nghe nói chế ra mấy thứ linh tinh như phấn viết bảng đen.... Hừm, chẳng trách hắn đứng lẫn cùng một chỗ với bọn Lý Tần, e rằng cũng là hạng người cuồng vọng không theo khuôn phép. Chuyện trứng muối rất có thể là do hắn làm, nhớ đến hình vẽ trên chiếc xe của Nhiếp Vân Trúc... mười phần tục khí, không chút sự thanh nhã.
Đối với việc mở rộng trứng muối kia, phương pháp cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thủ đoạn nắm bắt cơ hội tầm thường. Đạo binh pháp có chính có kỳ, thủ pháp bậc này dưới cái nhìn của hắn thật sự quá mức tầm thường. Hắn suy nghĩ vài phương pháp rồi so sánh với cách kia đều thấy cao minh hơn không chỉ một lần...Thế nhưng hiện tại nghĩ ra cũng không làm được gì, hắn vốn cho rằng Vân Trúc là một cô gái có tính cách thoát tục, nào ngờ lại bị mấy thủ pháp thế này làm mê hoặc, thật buồn cười thay...
Đi trên con phố náo nhiệt, lòng Cố Yến Trinh nghĩ tới những câu chuyện, nghĩ tới hai người Vân Trúc và Ninh Lập Hằng kia... Nguyên lai tưởng rằng đối phương tính cách thanh cao, tìm được người nào tốt lắm, làm cho mình tưởng tưởng trong đó có bao nhiêu nhiêu là khúc mắc, hôm nay nghĩ đến.
Thật là thất vọng...
Một ả thanh lâu đầu óc hạn hẹp lại tự cho mình là băng thanh ngọc khiết. Một tên ở rể nhà thương nhân làm được vài chuyện bàng môn tiểu đạo thì tự cho là phong lưu, nghĩ đến cũng chẳng khác gì cái bọn hạ nhân thô thiển kia, thật buồn cười không thể tả...
Đáng tiếc lúc trước hắn lại bị mấy chuyện này làm cho quẩn qua luẩn quẩn.
Không ngờ tối đến, hắn lại gặp phải hai người đó một lần nữa.
Giống như Tô Đàn Nhi dự đoán từ sáng, tối qua phát sinh sự kiện ám sát ở cấp độ kia nên ngày hôm nay xuất nhập thành đều bị kiểm soát nghiêm ngặt, không cho phép các đại đội nhân mã ra vào. Nơi trình diễn cuộc thi đấu hoa khôi sau đêm hôm qua đã được thay đổi, cử hành trên một sân khấu rộng lớn ven sông phía đông thành. Ở đây không có phong cảnh thiên nhiên đẹp như ngoại thành, bố trí tạm thời tuy hơi chật hẹp một chút nhưng để chứa hơn ba ngàn khách quan vẫn không vấn đề gì, các loại thuyền hoa thả neo ven sông như cũ. Dẫu sao cuộc thi này cũng liên quan đến phần lớn thu nhập của quan phủ Giang Ninh, không thể dễ dàng bỏ đi được.
Đối với bá tánh bình dân mà nói, chuyện mệnh quan triều đình bị ám sát không có nhiều cảm giác. Những khi chuyện trò trà dư tửu hậu, phần lớn còn vỗ tay là đằng khác. Vậy nên chuyện xảy ra không ảnh hưởng gì đến hứng thú xem biểu diễn của mọi người, thậm chí còn tăng thêm chút kích thích.
Buổi chiều Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi các nàng lái xe ngựa dạo chơi một vòng quanh thành, ăn thử vài thứ quà vặt hay hay, bàn luận chuyện của nữ thích khách tối qua. Trên xe, Thiền nhi và Quyên nhi cầm hai cái hộp hình vuông và hình trụ đại diện cho “Thân cao tám thước, vòng eo cũng tròn tám thước” đại chiến với nhau.
Lúc này Tô Đàn Nhi đã lấy lại tinh thần, thỉnh thoảng cúi đầu tủm tỉm cười nói với Ninh Nghị. Trước kia ai cũng có điều cố kỵ, trong nhà phải diễn xuất như vợ chồng thực sự nên nàng không bao giờ đề cập đến công việc. Nhưng lúc này lại toàn nói về chuyện làm ăn, tỷ như chuyện phong bế cửa thành làm chậm mất bao nhiêu hợp đồng nè, dự tính giảm đi bao nhiêu lợi nhuận nè. Nàng khẽ than thở một trận, thực tế đa số chỉ là đùa giỡn. Tuy nàng thở dài vậy nhưng lại không để mấy chuyện nhỏ nhặt đó trong lòng.
Ninh Nghị ngồi bên thỉnh thoảng lại đưa ra vài chủ ý vô căn cứ, ví dụ như khắc chữ trong tứ thư ngũ kinh lên trên vải may quần áo. Sau khi làm xong đi ra trên người toàn chữ là chữ, kiểu dáng cách tân, khí phách hào hùng. Tô Đàn Nhi liền cười nói sau này sẽ may cho tướng công một bộ, chỉ là thêu văn tự lên cũng có điều phiền toái:
- Nhưng tướng công dám mặc vào đi ra đường không.
Dĩ nhiên Ninh Nghị không kiêng kỵ gì, liền gật đầu đáp ứng.
Lúc ở bờ sông ăn chút đồ, Ninh Nghị lôi giấy bút ra vẽ vài bức chân dung, thật ra cũng là vài bức tranh dạng biếm họa. Trên mặt giấy là bốn khuôn mặt bị cường điệu lên nhưng vẫn mang đầy đủ đặc điểm vốn có. Bốn chủ tớ Tô Đàn Nhi sau khi cười ngặt nghẽo liền lôi Ninh Nghị ra phê phán. Thời đại này mọi người vẫn chưa quen nhìn loại tranh vẽ này. Ninh Nghị tranh cãi với Tô Đàn Nhi, cộng thêm bọn Thiền nhi Quyên nhi chống đỡ, cuối cùng quyết định đánh cuộc, bày quầy ven đường kiếm tri âm (1). Tô Đàn Nhi vốn nói Ninh Nghị cứ bày ra thử xem, đến khi thấy gã ngồi xuống băng ghế ven đường chuẩn bị bán tranh thật, liền cùng bọn thiểu Thiền vừa cười vừa kéo gã về.
Ninh Nghị cười hô hố:
- Cái này tính là ta thắng nhé.
Tô Đàn Nhi cười đến đỏ bừng mặt:
- Tướng công này quậy quá, thiếp thân chịu không nổi...
Thiền nhi cạnh đó nhỏ giọng nói theo:
- Thiền nhi cũng không chịu nổi...
Quyên nhi ra sức gật đầu. Sau đó hai đứa phá đám liền bị Ninh Nghị thuận tay gõ cho mấy phát. Mấy nàng biết tính gã hiền hòa, thỉnh thoảng bày trò đùa nghịch cũng không sao.
Sau khi vụ ám sát tối qua được trình lên, trong phủ nha đã lường được hội thi hoa khôi không thể tổ chức ở ngoài thành nữa, vậy nên việc chuyển dời hội trường đã được tiến hành từ sáng sớm. Chạng vạng tối, lúc xe ngựa chở Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi các nàng đi ngang qua thì mặt trời đã ngả về tây. Xung quanh con đường đi tới hội trường giăng đèn kết hoa, tơ lụa bay múa. Đối diện với sân khấu là từng chiếc từng chiếc thuyền hoa xếp thành một dải. Tuy còn chưa lên đèn, nhưng người ra người vào phía trước đã vô cùng náo nhiệt.
Trong một căn phòng trên thuyền hoa thuộc Kim Phong lâu, Nguyên Cẩm Nhi đang chuẩn bị cho cuộc biểu diễn đêm nay. Tối nay bốn người tranh hoa khôi, mỗi người sẽ biểu diễn ba hạng mục. Lúc chạng vạng tối này là khoảng thời gian tĩnh tâm nghỉ ngơi của nàng, không có nhiều người được làm phiền. Tất nhiên bản thân người tham gia biểu diễn cũng có được quyền nhất định, nếu thân thiết với người nào vẫn được dẫn vào phòng tâm sự. Trong khuê phòng Nguyên Cẩm Nhi lúc này còn có thêm một người nữa, không phải nha hoàn của nàng mà chính là Nhiếp Vân Trúc đang giả nam trang. Hai người ngồi cạnh cửa sổ, vừa nhìn khung cảnh phía sân khấu vừa tán gẫu.
- Tối hôm nay rất là quan trọng phải không.
Nguyên Cẩm Nhi hỏi Nhiếp Vân Trúc.
Nhiếp Vân Trúc gật gù, có vẻ còn hồi hộp hơn cả Nguyên Cẩm Nhi.
- Ừ, nếu tối nay không gặp phải trục trặc gì... thì từ ngày mai có rất nhiều chuyện phải làm đấy.
- Muội không lo lắng đâu.
Nguyên Cẩm Nhi lén lút cắn nửa miếng bánh đậu xanh, Nhiếp Vân Trúc trừng mắt, đoạt lấy nửa còn lại. Nàng bỏ miếng bánh vào miệng nhai rồi nuốt xuống, sau đó tức giận uống ngụm nước:
- Đã nói đừng ăn mấy thứ này mà.
- Muội không khẩn trương gì đâu, chức hoa khôi kia muội vốn không thích mà, nếu Phùng Tiểu Tĩnh muốn, Ỷ Lan muốn, Lạc Miểu Miểu muốn thì các nàng cứ việc dành lấy. Vân Trúc tỷ cũng thật lạ, nếu là tỷ tham gia cuộc thi này, e rằng một điểm cảm giác cũng không có, vậy mà giờ lại hồi hộp vì chuyện này...
- Lần đầu tiên làm được tới mức này, tất nhiên phải hồi hộp rồi. Nếu hôm nay không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, danh tiếng trứng muối sẽ được lan truyền ra. Còn về phần trình diễn kia, muội vốn chẳng để trong lòng nên dĩ nhiên là không lo lắng rồi.
- Yên tâm đi, Cẩm Nhi sẽ giúp chàng mà, Vân Trúc ca ca.
Nguyên Cẩm Nhi cười lả lơi, sau đó bỗng nghĩ tới điều gì, hung hăng nheo mắt lại.
- Đúng rồi, Vân Trúc tỷ, mấy ngày hôm trước muội nghe nói trứng muối ra hàng nhái, có người khác muốn tranh thị trường với tỷ, vấn đề này giải quyết sao đây...
- Ừm?
Nhiếp Vân Trúc hơi nghi hoặc, sau đó nhíu mày.
- Đã có rồi sao?
- Không phải đó chứ, Cẩm Nhi ngày ngày đều lo lắng thăm hỏi khắp nơi. Tỷ thân là ông chủ mà không biết. Mỗi tối muội đều rủa thầm cái tên tiểu nhân nào muốn đoạt đường làm ăn của tỷ... tức chết thôi.
- Không cần đâu, vấn đề này huynh ấy đã liệu trước rồi.
Nhiếp Vân Trúc nói xong, khẽ cười.
- Huynh ấy nói sẽ tự an bài vấn đề này, không cần tỷ quan tâm. Vậy nên mấy ngày nay tỷ chưa từng tra xét, chỉ tập trung lo chuyện tối nay...
- Lợi hại vậy sao?
Nguyên Cẩm Nhi liếc mắt ranh mãnh nhìn nàng.
- Hừm, muội muốn nhìn xem, rốt cuộc là y làm cách nào...
Nói xong, nàng quay đầu nhìn ra ngoài, lướt qua dòng người vài lần rồi đột nhiên giật mình, mở tròn hai mắt.
- AAAA..., nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Vân Trúc tỷ nhìn xem, người tình của tỷ... Á... Ôi, Vân Trúc ca ca, muội sai rồi...
------------------
(1) Tri âm: Bá Nha đánh đàn, khi đàn đến đoạn miêu tả núi cao, Chung Tử Kỳ ngồi bên cạnh nói: 'ôi núi cao như Thái Sơn', khi Bá Nha đàn đến khúc miêu tả nước chảy, Tử Kỳ liền nói: 'ôi nước chảy cuồn cuộn như sông'. Sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha không đàn nữa, ông cho rằng không ai hiểu được tiếng đàn của ông bằng Tử Kỳ. Sau này chữ tri âm dùng để chỉ người hiểu được sở trường của mình.