Bên bờ sông thơ mộng, cảnh tượng này lạc vào trong ý thu tạo nên sự nhẹ nhàng, yên tĩnh, bốn môi chạm nhau một cách đơn giản mà khiến Ninh Nghị ngẩn người, hai mi của cô gái chớp chớp, sau một lát, nàng ôm chăn lui lại phía sau một bước, đỏ mặt, cúi đầu nhưng hai mắt lại mở to.
"Vân Trúc... Vân Trúc không biết làm gì cả, chỉ biết đàn mấy khúc, hát mấy bài, ngoài ra... ngoài ra chỉ có thể như vậy..."
Nàng cười cười, sau đó lại cúi đầu.
"Nghe thấy chuyện Lập Hằng mấy ngày nay rồi, sốt ruột không biết làm gì cả, huynh lại không tới đây nên muội càng lo lắng, bây giờ thấy huynh không sao, muội rất vui… Thế nhưng muội cũng biết, gặp chuyện như vậy dù lòng của Lập Hằng có rộng rãi bao nhiêu cũng sẽ không vui,... á..."
"Làm như nàng rất mạo hiểm..."
Ninh Nghị khẽ thở dài, sau đó đưa tay áp vào má trái của nàng, Nhiếp Vân Trúc vô ý thức rụt cổ, ánh mắt hơi luống cuống. Qua một lúc nàng mới hơi sợ nghiêng đầu, để gương mặt tới gần bàn tay kia hơn, cảm nhận sự vuốt ve êm ái. Ninh Nghị cúi đầu, bật cười phức tạp.
"Ở nhà mấy hôm nay đúng là rất phiền..."
"Một đám người suốt ngày ầm ĩ, khói súng khắp nơi, oán khí ngập trời..."
"Đúng vậy, xem ra ta rất đáng thương..."
"Là kẻ ăn hại phá hỏng chuyện làm ăn..."
"Là một tên xấu xa..."
"Bị người ta chơi xấu sau lưng mà lại coi đối thủ là một đám ngốc..."
"Ha hả, chuyện này..."
Đã qua một lúc rồi mà Ninh Nghị vẫn cảm thấy thú vị lắc đầu:
"A..."
Nhiếp Vân Trúc cầm chăn đứng đó, mặt áp vào tay đối phương cảm nhận hơi ấm, vốn nàng không dám ngẩng đầu, nay lại cảm thấy kỳ quái, ánh mắt hơi hé nhìn Ninh Nghị. Trong ánh mắt, bóng người kia bước tới gần, sau đó đôi môi bị chặn lại.
"Ư..."
Thân hình nàng lui lại, dán lưng vào tường gỗ phía sau, trong ánh mặt trời, cái bóng của Ninh Nghị che phủ người nàng, tuy cách một làn chăn mỏng mà hai cơ thể vẫn nóng rực. Ninh Nghị vòng tay ôm lưng của nàng kéo lại. Trong tiếng xào xạc của lá cây, những tia sáng lấp lánh của mặt trời, nàng hiểu trái tim mình đang vui sướng.
Thoáng tỉnh táo, nàng nhận ra nếu không có bức tường phía sau thì nàng đã ngã xuống sân, Ninh Nghị đang ôm nàng, đôi môi hơi rời, ánh mắt nhìn nàng, miệng nở nụ cười. Nụ cười kia có chút cổ quái, cũng có vài phần thích thú. Chỉ là lúc này Nhiếp Vân Trúc không thể hỏi tại sao lại vậy, thân hình hai người lúc này dính sát vào nhau, ngực phập phồng, trái tim đập như trống, nhảy thình thịch. Cánh tay Ninh Nghị ôm sườn bên trái của nàng hầu như đã chạm tới ngực, da thịt tiếp xúc, môi của nàng giật giật, nàng muốn mình tỉnh táo nhưng đương nhiên thất bại.
Lúc nãy kích động hôn đối phương một cái, nàng đã nghĩ tới hậu quả của nó, nhưng không ngờ lại diễn ra quá nhanh như vậy. Trước đây nàng chưa từng biết việc này, nhưng nếu đối phương thích thì nàng cũng...
"Thân thể Vân Trúc chưa từng bị nam nhân nào chạm tới, nhưng mà... nếu như Lập Hằng muốn, muội có thể..."
Mặt nàng đỏ ửng, đẹp như ráng chiều, lời nói nhẹ tựa tiếng tơ, thoảng như tiếng gió, Ninh Nghị đương nhiên nghe thấy nàng nói gì. Hắn chỉ dùng đôi mắt nhìn nàng, miệng nở nụ cười định nói thì bất ngờ có tiếng động vang lên sau lưng. Ninh Nghị và Nhiếp Vân Trúc giật mình quay đầu lại.
Nguyên Cẩm Nhi mặc bộ quần áo màu xanh lục đang đứng ở cửa ra sân, có lẽ nàng mới về đến nhà, nghe thấy tiếng động ở sân sau liền chạy tới tìm Nhiếp Vân Trúc, ai ngờ mới bước qua cửa đã sững sờ. Nàng cắn cắn ngón trỏ tay phải, nụ cười của nàng đã cứng ngắc, sững sờ. Ba người nhìn nhau, Nguyên Cẩm Nhi vẫn cắn ngón tay, mắt đảo như chớp, mặt thoạt trắng thoạt đỏ, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Do chạy mà vẫn quay đầu nhìn về phía sau nên nàng lao thẳng vào cánh cửa, ngã bịch xuống đất, thét lên một tiếng thảm thiết. Cú ngã này làm cho Ninh Nghị cũng phải giật mình, huống chi miệng nàng vẫn cắn tay, hai chân ở ngoài cửa, một chiếc giày rơi lại, bò dậy, nàng không chú ý tới hình tượng tiếp tục chạy.
Bên này, Ninh Nghị và Nhiếp Vân Trúc đã không còn bầu không khí thân mật như trước, Nhiếp Vân Trúc đưa mắt nhìn hắn thấy Ninh Nghị cũng đang nhìn mình thì lập tức chuyển sang hướng khác, thân hình nhích sang vị trí còn trống bên cạnh. Khi Ninh Nghị buông nàng ra, nàng vẫn còn ôm chăn, dựa lưng vào tường, hai chân bắt chéo nhau.
"Muội… muội đi xem Cẩm nhi thế nào..."
Nàng liếc mắt nhìn Ninh Nghị một cái rồi bỏ chạy.
"A..."
Ninh Nghị vẫn cười, dựa lưng vào tường ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn tán cây xào xạc, nụ cười càng tươi tắn hơn, giống như đã có được cái gì đó, hài lòng về thứ gì đó...
Hắn đương nhiên biết nguyên nhân tại sao hôm nay tâm tình Nhiếp Vân Trúc biến hóa, cũng biết vì sao nàng vui vẻ. Trên thế giới này chỉ có vài người thật lòng với hắn.
Thật ra hắn không cần giấu Nhiếp Vân Trúc, chỉ là chưa tới lúc nói chuyện nên hắn mới chỉ tâm sự chuyện trong nhà mấy hôm nay, không ngờ nàng lại dám hành động như thế.
Chuyện này từ đơn giản... biến thành phức tạp rồi.
Bên kia, Nhiếp Vân Trúc dường như đã kéo được Nguyên Cẩm Nhi vào phòng, hai người hình như đang to tiếng, trái tim Nguyên Cẩm Nhi hình như rất đau đớn, khóc sướt mướt, đương nhiên có đau thật hay không thì chỉ có nàng mới biết, nhưng nghe tiếng khóc là khóc thật.
"Vân Trúc tỷ, sao tỷ có thể làm như vậy..."
"Ban ngày ban mặt, ở ngoài sân, hai người muốn, muốn..."
"Mà thôi, do hai người ở ngoài sân, muội sẽ không nói, trên sông cũng không ai nhìn… nhưng các người có muốn làm vậy cũng không nên... dùng chăn của muội chứ..."
"Ninh Lập Hằng là một tên đại biến thái!"
Nguyên Cẩm Nhi hô to, đá mạnh một cái vào bức tường. Cú đá này nàng đã nhắm chuẩn vị trí Ninh Nghị đang ngồi, tường gỗ rung lên bần bật, lưng Ninh Nghị như bị ai đó đạp một cước bật khỏi tường. Hắn không thể kiềm chế được nữa bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, sau đó nắm tay đấm mấy cái vào vị trí cũ.
Nguyên Cẩm Nhi tràn ngập phẫn nộ, Ninh Nghị đúng là mặt dày như tường thành. Lúc này chỉ có Nhiếp Vân Trúc là bị kẹp ở giữa, là người xấu hổ nhất. Sau một lúc, nàng ra ngoài sân, quần áo trắng bay phần phật nhưng năm ngón tay bấu vào nhau đã trắng bệch, từ một hình tượng tiên nữ đánh đàn biến thành một cô dâu nhỏ không biết nội trợ bị mẹ chồng mắng. Ninh Nghị nhìn nàng cười cười, sau đó vỗ vỗ lên người. Nhiếp Vân Trúc đi tới, hơi ngại khép chân ngồi xuống, kéo váy che kín cả mắt cá chân.
"Á, vừa mới xảy ra chuyện như vậy, nàng còn dự tính nữa hay không?"
Ninh Nghị cầm tay Nhiếp Vân Trúc cười hỏi một câu. Có Nguyên Cẩm Nhi ở bên phá rối nên hai người chẳng còn tâm trạng làm việc gì cả, nhưng có một số việc cũng nên thẳng thắn nói cho rõ, không nên vì tình hình phức tạp mà bỏ qua. Đương nhiên, khi nghe Ninh Nghị hỏi câu đó, Nhiếp Vân Trúc ngại ngùng:
"Cẩm nhi, Cẩm nhi còn đang ở nhà đấy..."
Ninh Nghị lại bật cười, trong nắng thu, hai người ngồi trong sân trò chuyện. Nhiếp Vân Trúc khi thì ngượng ngùng, khi thì chăm chú, khi thì kinh ngạc, nhưng cuối vẫn nắm tay người ấy không buông...
***
Bước ra khỏi căn nhà của Nhiếp Vân Trúc đã là xế chiều. Ninh Nghị nghĩ tới tình hình trước mắt mà khẽ thở dài: "Xã hội cũ vạn ác..." (1) Nếu như hơn một năm trước đây hắn và Nhiếp Vân Trúc xảy ra chuyện này, có lẽ hắn đã chọn nàng và tìm một nơi lánh đời sinh sống. Nhưng ở Tô phủ hiện giờ không chỉ có Tô Đàn Nhi, mà còn có cả Tiểu Thiền. Mối quan hệ với Nhiếp Vân Trúc hiện giờ đã làm hắn phải nghĩ ngợi.
(1): Xã hội cũ vạn ác: Xã hội cũ là chỉ hình thái xã hội trước năm 1949, khi nước CHND Trung Hoa được thành lập. Vạn ác là một từ mang tính chất hình tượng, tức là xã hội cũ chứa đựng nhiều hủ tục, nhiều điều ác, xã hội mới (CNXH) tốt đẹp, hoàn mỹ… Câu này xuất phát từ ý nghĩ duy ý chí của Đảng cộng sản Trung Quốc. Trong trường hợp này của Ninh Nghị, lấy nhiều vợ, nhiều thê thiếp cũng là một trong những cái ác, cái xấu của xã hội cũ.
Đương nhiên, nghĩ thì như vậy nhưng đàn ông nhiều vợ cũng là một cái đáng để khoe...
Lúc đi ngang qua phủ Tần lão, hắn định đi vào thì đã thấy Lục A Quý đứng ngoài cổng, đoán là hôm nay Khang Hiền cũng tới đây.
Vào phòng, hai chị em họ Chu cũng có mặt, nhìn thấy Ninh Nghị, Tiểu Quân Võ chạy tới hưng sư vấn tội: "Thầy, buổi sáng ta và tỷ tỷ đi tìm thầy, thầy đi đâu vậy?"
"À, buổi sáng có chút việc..."
Ninh Nghị vỗ vỗ đầu hắn, bên kia Khang Hiền đang đánh cờ với Tần lão, quay sang nói chuyện với hắn mấy câu, mời hắn đánh một ván cờ. Chu Quân Võ lập tức lấy ghế ngồi bên cạnh, Chu Bội im lặng bám theo, thỉnh thoảng nhìn Ninh Nghị một cái. Ninh Nghị lúc này đang câu được câu không trò chuyện với Tần lão và Khang Hiền, sau một lát, Khang Hiền nói:
"Mấy ngày nữa cửa thành sẽ mở, lễ bái sư của hai đứa nhóc này cũng nên chuẩn bị rồi, cậu thấy sao?"
Ninh Nghị nhìn Chu Quân Võ, lại nhìn Chu Bội, cười nói:
"Còn để tôi dạy à? Không thất vọng hay sao?"
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, phò mã gia gia nói, đây không phải là điều mà thầy am hiểu nhất, mà thua cũng bởi vì họ quá đê tiện, ta còn đang thích cái ống nhòm của thầy..."
Chu Bội cũng lên tiếng:
"Ta học số học chứ không học buôn bán..."
"Thế nào?"
Khang Hiền nở nụ cười, Tần lão cầm tay Tiểu Quân Võ nói:
"Hai đứa nhóc giỏi."
"Nếu vậy thì đương nhiên ta sẽ dạy, nhưng lễ bái sư thì từ từ đã, đã làm phải làm cho đường hoàng."
Khang Hiền suy nghĩ một chút, hạ một quân cờ, rồi hỏi:
"Mấy ngày gần đây có tâm sự à?"
"Đúng vậy."
Ninh Nghị cầm một con cờ, gật đầu.
"Thực ra lão phu vẫn đợi cậu tới nhờ nhưng cậu không tới..."
Ninh Nghị liếc hắn một cái:
"A, Khang lão cao thượng..."
Hắn đúng là không ngờ tới việc này nên bật cười, Khang Hiền lại có chút nghiêm túc.
"Người làm chuyện lớn cũng chưa chắc tinh thông hết mọi việc, ta biết tính cậu không muốn nợ ân tình người khác, cho nên không tự nhúng tay vào. Nhưng chuyện tới mức này ta cũng nên giúp một lần, việc mở miệng có gì khó khăn, bằng vào giao tình giữa ta và cậu, chuyện nhỏ như vậy cũng phải đắn đo hay sao?"
Đợi lão nói xong mấy câu này, Ninh Nghị nhìn xung quanh một cái, sắc mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu:
"Được rồi..."
***
Thành Giang Ninh to như vậy, chuyện lớn của một ngành thì cũng như một việc nhỏ, như cục đá ném vào giữa hồ, ùm một tiếng khiến người khác giật mình, sóng hơi gợn lên rồi lại tan biết trong mưa gió. Không lâu sau, cổng thành mở, Lý Tần rời khỏi Giang Ninh tới Đông Kinh cầu quan, trước khi đi còn trấn an Ninh Nghị một phen. Thư viện Dự Sơn tiếp tục mở cửa, nhưng có một số đứa trẻ đã nghỉ lớp của Ninh Nghị, Tô Trọng Kham dường như cũng làm một số thủ đoạn mờ ám, để cho một số phu tử nghị luận, bài xích, nhưng dưới cái tính vui vẻ, coi mọi chuyện như không của Ninh Nghị, những chuyện này chẳng có tác dụng gì.
Tất cả mọi chuyện đang phát triển theo đúng hướng, Ô gia đoạt được Hoàng thương, đang vì Hoàng thương mà chuẩn bị tất cả mọi chuyện. Tô Đàn Nhi cố gắng ổn định lại thế cục của Tô gia, nhưng xem ra cũng chẳng có nhiều tác dụng. Nàng đem một số lượng lớn tiền đầu tư vào các hạng mục nhằm vào Ô gia, nhưng trong mắt người ngoài, đây chỉ là hành động của một cô gái đang muốn hạ giá phá hoại thị trường, may mà chưa triển khai chứ nếu triển khai rồi sẽ có không biết bao nhiêu người tập trung công kích nàng.
Bên ngoài, dưới sự cố gắng của Tô Đàn Nhi, tình hình kinh doanh của Tô gia chỉ hơi giảm một chút, nhưng mà trong lòng mọi người đang đợi lúc Tô Đàn Nhi xuống đài là tính toán tới ngừng quan hệ với Tô gia. Về phần nội bộ Tô gia, Tô Đàn Nhi đang đối mặt với áp lực càng lúc càng lớn, may mà Tô Bá Dung chưa qua đời nên còn tạm chống đỡ được một thời gian nữa, nhưng cụ thể là bao lâu thì rất khó nói, một số người thân cận bắt đầu dựa dẫm vào phòng hai, phòng ba.
Ở thế giới bên ngoài, mọi người còn đang say sưa bàn tán chuyện thủ đoạn của Ô gia độc ác tới mức nào, bài thơ “Rót rượu mời Bùi Địch” kia ra sao, Ninh Lập Hằng lúc này khổ sở, chán nản thế nào. Đương nhiên, chuyện họ bàn tán nhiều nhất chính là thế cục tương lai của ngành vải Giang Ninh, Ô gia phát triển thế nào. Cho nên một tháng sau đó, dù không có động tĩnh gì lớn nhưng thế cục ngành vải Giang Ninh đã có biến hóa rất nhanh, bị cuốn theo tình hình, nhiều người đã quên luôn cái tên Ninh Lập Hằng, họ chỉ còn tập trung vào phương hướng thời gian tới, nhưng có một số thứ giống như dấu hiệu của ác mộng đã bắt đầu xuất hiện.
Tháng 9, cách hội nghị ngành vải vừa qua đúng một tháng, vốn mọi chuyện đang rõ ràng thì nay đã xuất hiện những dấu hiệu quỷ dị.
Nếu như đem so sánh với ngàn năm sau, tình hình này giống như một loại cổ phiếu có giá rất cao, mọi người tin rằng nó sẽ phát triển ổn định, nhưng không ngờ có một ngày, nó đột nhiên lao dốc, đóng băng mà không ai biết nguyên nhân. Khi họ đã bắt đầu hiểu ra một số thứ, họ sẽ thấy rõ trong bóng đêm kia có bóng dáng của một người...