Dịch giả: luongsonbac1102
Cuối thu, cửa thành Biện Lương đóng chặt, nhưng vẫn bị bao trùm trong một bầu không khí lo lắng, căng thẳng và ồn ào.
Người Nữ Chân không công thành, đại quân của chúng tập kết bên ngoài thành, án binh bất động. Trong triều đình, lời đồn đãi lung tung, dân chúng sốt ruột bất an. Những tin tức liên quan đến việc đàm phán có lúc lọt ra ngoài, nhưng sau đó do đại quân Cần Vương càng ngày càng nhiều, tin tức lại dần dần bị ngăn chặn. Mọi người mong trận chiến này nhanh chóng qua đi, một số người cũng hy vọng quân đội Vũ triều cho người Nữ Chân hung hăng một bài học, nhưng mọi việc vẫn đang đóng khung ở giai đoạn này, chỉ giương cung mà không bắn.
Triều đình đang rối loạn và một bộ phận người biết tình trạng này. Trung tuần tháng 9, Tần Tự Nguyên bị bãi chức Hữu tướng, khiến rất nhiều người trở tay không kịp. Trong phe chủ chiến, nếu nói Lý Cương là lá cờ đầu ở tiền phương, thì Tần Tự Nguyên ở hậu phương, là người cầm cờ có thể bảo đảm lá cờ đó không ngã xuống, nhưng ở trong tình thế khẩn trương, khi thanh thế của Lý Cương không thể bao trùm cả hai phía, thì việc Tần Tự Nguyên bị loại bỏ, thật sự khiến lòng người khó có dự cảm tốt.
Tuy nhiên, lần này việc Hữu tướng bị cách chức xảy ra quá đột ngột, nhất thời không có tình trạng mọi người nhân cơ hội ùn ùn vượt lên, dồn người khác vào chân tường. Chiếu chỉ từ kim điện ban ra, cũng còn mềm mỏng, chỉ bảo Tần Tự Nguyên tạm thời giao chức, đồng thời lời lẽ còn có ý trấn an. Sau khi chuyện này đã được quyết định, có rất nhiều quan to trong triều đến Tần phủ thăm viếng và an ủi. Ngay cả một số quan lại cao cấp trước kia không cùng chính kiến với Tần Tự Nguyên, thật sự cũng không cảm thấy vui vẻ trước việc Tần Tự Nguyên bị bãi chức.
Vũ triều vừa xóa bỏ mối họa lớn ngay sát nách là nước Liêu, chưa kịp ca múa mừng cảnh thái bình, thì thoáng chốc đã gặp nguy cấp.
Toàn bộ tình hình thật sự không có gì làm người ta có thể lạc quan.
Lúc này, trong số người tập trung trong Tướng phủ, có mấy người vốn là đại thần phái chủ hòa, chẳng hạn như Đường Khác, Ngô Mẫn, bọn họ rất có học vấn, có tình bằng hữu rất sâu sắc với Tần Tự Nguyên, cũng như quan Ngự Sử Trung Thừa Tần Hội Chi, người được cho là người trong tộc của Tần Tự Nguyên. Lúc chiếu chỉ bãi chức Tần Tự Nguyên sắp ban ra, không ít người đã đứng ra cố gắng ngăn cản Chu Triết, trong đó có Tần Cối, tất nhiên việc ngăn cản đó tuy không có kết quả, nhưng ý nghĩa của nó thì có.
- Hành động lần này của bệ hạ, có nghĩa không thật sự muốn bãi miễn Tần đại nhân. Chắc chắn là bởi vì tình hình nhạy cảm của Thái Nguyên, mấy ngày trước đó lúc ở trước điện, Tướng gia tránh sự hiềm nghi, đã không nói một lời, hoàng thượng biết Tướng gia khó xử, trong lòng dù sao cũng thấy rõ mọi việc...
- Tâm ý của hoàng thượng, Ngô đại nhân thấu hiểu, trong lòng lão hủ cũng hiểu mà.
Tần Tự Nguyên cười, chắp tay tiếp lời.
Tần Cối đứng bên cạnh, hừ một tiếng:
- Nói như vậy, là chư vị đại nhân muốn cắt nhường Thái Nguyên sao?
- Cắt thì không thể cắt rồi, chỉ mong đánh một trận bên ngoài thành, mặc dù có chút mạo hiểm. Đây là kinh thành, nói khó nghe một chút, nếu thành bị đánh hạ, thì không cần tới đường lui sao?
- Nếu chiến sự thật sự bất lợi, đương nhiên phải tính đến đường lui rồi. Nhưng từ xưa đến nay, chiến đấu luôn chú trọng việc quyết đánh đến cùng, chiến sự chưa bắt đầu, lại lo đến sẽ bại, như vậy thì thật sự là không cần đánh làm gì.
- Thật ra Tần trung thừa rất hiểu biết về chiến trận, trận này để Tần đại nhân thống lĩnh thì không có gì phải lo ngại. Tại hạ nhất định ra sức, chỉ mong Tần đại nhân cũng phải hiểu rõ, chuyện trên chiến trường, so với chuyện trong triều đình, chưa hẳn đã giống nhau.
- Trên dưới không một lòng, làm sao tướng sĩ phục vụ quên mình!
Gần như Ngô Mẫn và Tần Cối bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, Đường Khác nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu nhìn Tần Tự Nguyên:
- Minh công, trước kia ngu đệ đã từng nói, cuộc chiến này không thể đánh, không phải là không nên đánh, chuyện ngày hôm nay, là lý do không thể đánh. Mấy năm qua, tiếng nói của phái chủ chiến càng ngày càng mạnh, đều cho rằng đã có thời cơ tốt, ngu đệ nói không nên đánh, mọi người chê trách, kết tội đệ, nói Đường mỗ nhu nhược. Tình hình hiện nay, minh công cũng thấy rồi chứ?
Tần Tự Nguyên chắp tay:
- À, ngu huynh tuyệt đối không nghĩ hiền đệ nhu nhược. Việc này hiện đệ đã từng nói nhiều lần, tình hình hiện nay thế nào, ngu huynh cũng biết. Nhưng những điều luôn canh cánh bên lòng cũng không vì vậy mà thay đổi. Là một người vì nước, khi thấy cơ hội ở trước mắt, không thể ngập ngừng do dự, phải cố làm hết sức mình, rồi chờ xem mệnh trời quyết định. Huống hồ lúc này thiên mệnh chưa biết, trên chiến trận, biến số rất nhiều, dù sao quân đội của Tông Vọng đơn độc xâm nhập, Tông Hàn không rời Thái Nguyên, đó chính là cơ hội của chúng ta.
- Có cơ hội gì chứ? Chỉ dựa vào những lão binh, gia binh bên ngoài thành ư?
Đường Khác lắc đầu:
- Binh chẳng biết tướng, tướng chẳng biết binh (1), hơn mười vạn người chứ có hơn hai mươi vạn người thì cũng làm được gì? Thiệu Khiêm ngăn chặn Tông Vọng ở Thọ Trương, chỉ được một ngày đã bại, chẳng lẽ thật sự có người trong phòng này, tin vào những bản tấu hạch tội hắn, rằng hắn là tướng bất tài, liều lĩnh tự xuất kích? Chiến tranh tuyệt đối không phải việc của một người, từ khi khởi sự đến nay, Nữ Chân thường lấy ít thắng nhiều, ở Hộ Bộ Đại Cương (2), hai vạn quân Kim đã đánh bại bảy mươi vạn quân Liêu, lúc này, ngoài thành Biện Lương, trừ Thường Thắng Quân ra, quân chủ lực có sáu vạn, cùng với hai mươi vạn quân Vũ triều bên ngoài thành Biện Lương, minh công thật sự tin rằng, Vũ triều chúng ta sẽ có cơ hội sao?
Tần Tự Nguyên im lặng một lát:
- Nhưng mà chiến tranh đâu có thể tính toán kiểu như vậy được, nếu thật sự muốn tính toán như vậy, thì hơn mười vạn người Nữ Chân đánh xuống phía nam, toàn bộ lực lượng quốc gia chúng ta cũng không ngăn nổi, phải chăng nhân lúc chúng đánh xuống phía nam, triều đình chúng ta cứ dứt khoát đầu hàng là xong?
- Vốn không nên tùy tiện gây hấn khai chiến.
Đường Khác nói, dừng lại một chút, rồi chắp tay:
- Hôm nay ngu đệ đến đây, cũng không phải để nói những lời nông cạn như vậy, chiến sự không thể phỏng đoán như vậy, trong lòng ta cũng hiểu rõ. Chỉ là người Nữ Chân thế mạnh, lúc A Cốt Đả còn sống, hai vạn đánh với bảy mươi vạn nhưng vẫn giành được thắng lợi, bây giờ A Cốt Đả qua đời chỉ mới một năm, Ngô Khất Mãi kế vị, Tông Vọng là con của A Cốt Đả và là linh hồn của quân Nữ Chân, trận chiến này nếu không có được kết quả như ý, mọi chuyện sẽ vô cùng bị thảm. Trong lòng Đường mỗ biết, các vị trong triều đều mong đánh một trận bên ngoài thành, khiến Tông Vọng biết khó mà lui, nhưng mà, trừ phi Tông Vọng thảm bại, bằng không chắc chắn sẽ không có khả năng hắn sẽ rút lui. Một trận đại chiến, mà muốn đôi bên "điểm tới là dừng", chỉ là chuyện viển vông thôi!
Vẻ mặt nghiêm nghị, y lại ngừng một lát:
- Lúc này mấy vạn đại quân Nữ Chân đánh xuống phía nam, tuy rằng thế như chẻ tre, nhưng mục đích của hắn bất quá chỉ là muốn Vũ triều ta đền tiền cắt đất. Nếu ngoài thành thật sự phát động cuộc chiến, việc công thành của Tông Vọng sẽ không dễ dàng, nhưng hắn tuyệt đối cũng sẽ không bỏ đi một cách dễ dàng, mỗi ngày thế trận tiếp tục kéo dài, thực lực của Vũ triều ta sẽ dần dần lộ rõ, đến lúc đó, Vũ triều ta sẽ gặp phải cái họa vong quốc!
Tần Cối nói:
- Lời lẽ của Đường đại nhân có phần phóng đại rồi.
Một vị đại nho tên là Nghiêu Tổ Niên đứng bên cạnh, trừng mắt:
- Họa vong quốc qua đi, sẽ là điềm hưng quốc, lúc này nếu vẫn cắn răng chịu đựng, sau này người Kim quen mùi lấn tới, chẳng lẽ cứ cắt đất đền tiền để tồn tại hay sao?
- Nữ Chân đột khởi, cũng không có nền tảng, tất cả đều nhờ vào cướp đoạt mà có, lúc đầu vì vậy mà tinh thần hăng hái, tiếp tục bắt đầu suy yếu, rồi sẽ kiệt lực, thời gian càng dài, nhất định sinh ra hủ bại, đến lúc đó, Vũ triều ta sẽ có cơ hội...
Tần Cối cười nhạt:
- Không phải tốt hơn ai, mà là chỉ tệ hơn mà thôi.
Đường Khác liếc Tần Cối:
- Có một số việc, xảy ra trước mắt ngài và ta, không phải là nhận hay không thừa nhận có khả năng giải quyết, cũng không phải là khí phách thư sinh, hay tính mệnh của một hai con người, mà hàng tỉ bá tánh trong thiên hạ đang nằm trong tay chúng ta. Việc nước đã đến bước này, chúng ta chỉ có thể nhìn sự việc trước mắt mà hành động. Tần huynh, hôm nay huynh bị bãi chức, cũng không phải do ta đâm chọc trước mặt Thánh thượng đâu!
Trong lời nói của y, có ẩn ý sâu xa. Tần Cối cười mỉm, không mở miệng. Trong mắt Tần Tự Nguyên đầy vẻ phức tạp, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Khâm Tẩu, xưa nay ta kính phục người học cao hiểu rộng và có tầm nhìn xa, nhưng việc này vốn không cần phải cân nhắc, mà chính là niềm tin gây ra như vậy. Ngươi tin ở trách nhiệm ở bá tánh trăm họ, không muốn họ phải chịu khổ. Ta tin tưởng ở trách nhiệm đối với quốc gia, không muốn người dân của đất nước này sống như vậy. Trước sau ta luôn tin rằng, sự việc không đến mức tuyệt vọng, nhất định có thể xoay chuyển, nếu mọi việc đều chỉ dựa vào tính toán cân nhắc, vậy thì trong triều đình, người và ta cũng không cần phải làm gì, tất cả chỉ cần dựa vào tính toán tìm đường sống là xong.
- Người và ta vì thế mà tranh cãi, cũng không phải là một lần...
Đường Khác thở dài, lắc đầu:
- Ta tự biết không có cách nào thuyết phục ngươi, sắt tôi vào nước lạnh mới được thép cứng, suy nghĩ của ngươi cũng không phải là sai, nhưng vấn đề của triều ta, là tệ nạn kéo dài hai trăm năm, muốn tiến thủ, trước hết cần phải cải cách, cải cách không có kết quả, thì có làm gì cũng vô ích. Tình thế ngày hôm nay, khổ cho muôn dân trăm họ, khổ cho tướng sĩ trong ngoài thành...Quan viên chúng ta, đều là người có tội.
- Nếu không đau đớn như cắt da cắt thịt, thì làm sao chịu cải cách?
- Hiệp ước Hắc Thủy thì sao? Cải cách ở chỗ nào?
Trong thư phòng ở nội thành, các quan to ngồi mà nói suông, tranh cãi giằng co. Mà lúc này ngoài thành Biện Lương, trong đại doanh quân Kim của Mưu Đà Cương, gió thu cuối mùa đang ào ào thổi vào, trong lều lớn quân doanh, Tông Vọng cùng với các tướng lĩnh đang họp.
- Trong thư, đại soái Niệm Hãn nói, Thái Nguyên hiện còn trong tay Vũ triều, tạm thời phòng thủ chặt. Tây quân Vũ triều đã động, nhìn chằm chằm chúng ta. Nếu Tây lộ quân tùy tiện tấn công, đại quân Vũ triều đột nhiên làm khó dễ, vô cùng có khả năng cắt đứt đường giao thông nam bắc, mặc dù Vũ triều nhu nhược, nhưng vẫn có một số đội quân có thể chiến đấu, nếu toàn bộ quân ta đều bị vây hãm ở nội địa Vũ triều, thật sự là không khôn ngoan.
Giữa lều lớn, con thứ của Hoàn Nhan A Cốt Đả là Hoàn Nhan Tông Vọng ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ soái, toát ra khí thế không giận mà uy. Xung quanh y, lần lượt là Hoàn Nhan Đồ Mẫu, Hoàn Nhan Xương, Hán quân Đô thống Lưu Ngạn Tông, Tái Lạt, Thuật Liệt Tốc, Hoạt Lý Cải, đám Quách Dược Sư là những kẻ đầu hàng mà tới, ngồi ở những vị trí cuối cùng.
- Để Tây lộ quân phối hợp tác chiến nam hạ, ta đã liên tiếp gửi đi mấy lệnh, nhưng với tình hình này, tạm thời Niêm Hãn không thể đến được rồi.
Sau khi sai người truyền đạt ý định của mình cho Niêm Hãn, Tông Vọng lại nói:
- Hôm nay có người nói quân ta một mình thâm nhập, quân Vũ triều đóng binh ở đây hơn mười vạn, thổi phồng lên là trăm vạn, ngăn trở đường đi Hoàng Hà, muốn ép quân ta đầu hàng...
Nói đến đây, y bĩu môi, mọi người xung quanh cười vang.
- Bọn Vũ triều như thằng hề nhảy nhót.
Tông Vọng ngừng lại một lát, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, đấm vào mặt bàn phía trước:
- Từ trước đến giờ, đội quân hùng mạnh của người Nữ Chân chúng ta, không cần cái gọi là điều kiện thuận lợi! Vũ triều đang tập trung hai mươi vạn quân gần Hoàng Hà, tiến không dám tiến, lui không dám lui, nhất định là vì sợ hãi trước quân đội hùng mạnh của chúng ta. Điều kiện đàm phán ta đưa ra, đương nhiên bọn chúng sẽ không chấp nhận, hôm nay đã xác định Niệm Hãn sẽ không tới, chúng ta cũng không cần đợi thêm nữa!
Y ngừng lời một chút, giơ tay lên:
- Chư vị huynh đệ, bây giờ chúng ta sẽ bàn cách làm thế nào đánh tan đội quân hùng hậu của bọn chúng ngoài thành Biện Lương!
Khi Tông Vọng nói những lời này trong đại doanh, tin tức đã theo khoái mã từ phương bắc truyền tới kinh thành.
.....
Lúc bước vào sân trong diễn ra cuộc tranh cãi ầm ĩ, Nhạc Phi thoáng thấy gương mặt thản nhiên của Ninh Nghị và bóng lưng của hắn khi hắn rời khỏi.
Tiếng tranh cãi vẫn từ trong sân vọng ra:
- Nói không lại thì bỏ đi! Đồ con buôn trục lợi! Đồ tiểu nhân vô tri! Chính lũ các ngươi đã làm giang sơn gấm vóc Vũ triều ta sụp đổ!
Người mắng chửi trong sân, là Huyện lệnh tên là Dư Văn Phong. Sau khi đến đây mấy ngày, Nhạc Phi đã biết rõ công việc mà đám Ninh Nghị phụ trách, đó là song song với việc đại quân tập kết, họ phải chuyển toàn bộ dân thường, lương thực ở vùng phụ cận Biện Lương về hậu phương. Mặc dù thoạt nhìn, Trúc Ký chỉ phối hợp việc điều động, nhưng thật ra phía sau họ còn có lực lượng của Tướng phủ hỗ trợ, đó mới chính là bộ phận chủ lực thúc đẩy toàn bộ chiến dịch vườn không nhà trống.
Đặc biệt là trước việc quân Kim vây hãm kinh thành, mọi người đều bận rộn lo việc của mình, có lẽ cũng chỉ có Ninh Nghị và người của hắn, dựa vào quân đội mà không ngừng tiến hành việc này.
Nhưng trong hoàn cảnh lúc này, có rất nhiều người không thể hiểu được lý do việc này. Dư Văn Phong là một viên quan trong số đó, bởi vì ông ta phản đối chuyển toàn bộ cư dân trong huyện đi, đã ra sức ngăn cản. Nhưng Ninh Nghị thông qua triều đình mà đưa ra mệnh lệnh, không muốn tranh luận với ông ta. Cách đây hai ngày, Dư Văn Phong xin từ chức huyện lệnh, suốt ngày chửi mắng người khác. Ninh Nghị đề bạt ông ta lên làm phó cho mình, kiên trì thúc đẩy việc thực hiện kế hoạch.
Thành thật mà nói, trong thời gian được ở bên cạnh Ninh Nghị, Nhạc Phi có phần bội phục sự quyết đoán và hiệu suất làm việc của hắn, nhưng đối với kế hoạch vườn không nhà trống, Nhạc Phi cũng giống như Dư Văn Phong, vẫn cảm thấy chưa thông.
Tiếng chửi rủa bên trong vẫn tiếp tục:
- Chỉ biết hành động một cách ngu muội! Bọn người nào biết cuộc sống khó khăn của dân chúng! Buộc họ xa xứ, mùa đông giá rét sắp đến rồi, họ ở đâu bây giờ! Ăn cái gì mà sống? Để họ ở lại, còn có đường sống. Người làm cái gì? Văn Nhân Bất Nhị, ta biết người. Này này, quân tử nói miệng đừng động tay động chân chứ!
Dư Văn Phong vốn là người trong một đại gia tộc trong kinh thành. Trong lúc ông ta đang nói, bị Văn Nhân Bất Nhị túm áo lôi ra ngoài. Y muốn giằng co với đối phương, nhưng không phải là đối thủ của Văn Nhân Bất Nhị:
- Ở lại sao? Người đọc sách nhiều quá đến nỗi đần độn luôn rồi, tường thành cái huyện nhỏ xíu của ngươi có cao được tới một trượng không? Chỉ cần không tới một canh giờ, bọn Nữ Chân lập tức đoạt được thành, đến lúc đó, chúng là lang sói, còn tất cả các ngươi đều là thịt béo của chúng!
Y dùng một tay đẩy Dư Văn Phong ra ngoài cửa, Dư Văn Phong khoa chân múa tay:
- Trong thành của ta, quân dân đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, đều nguyện còn mất theo thành. Quân Nữ Chân muốn đoạt thành cũng phải trả một cái giá đắt, đằng này các ngươi lại bảo người ta rời bỏ thành, chẳng phải bất chấp ý dân, cưỡng bức họ ra đi sao?
Ông ta vừa nói, lại còn muốn xông vào, bị Văn Nhân Bất Nhị đè xuống, đẩy ra ngoài:
- Cùng ngươi tồn vong cái con mẹ gì! Các ngươi muốn chết thì sẽ được chết ư? Trận này nếu tiếp tục đánh, nơi này sẽ trở thành kho lương thực của quân Nữ Chân! Lúc đó các ngươi đều sẽ trở thành công cụ hỗ trợ cho giặc!
- Đại quân Vũ triều ta có hơn trăm vạn, đều đã tới rồi, một trận chiến này đánh có bao lâu! Hơn nữa, vùng phụ cận Biện Lương có tới trăm vạn người, ngươi có thể chuyển tất cả họ rời đi được sao? Các ngươi làm chuyện vô nghĩa, hại biết bao người bị quân Nữ Chân giết chết trên đường đi, buổi tối các ngươi vẫn có thể ngủ ngon được, không sợ ác quỷ lấy mạng sao!?
- Trăm vạn cái con khỉ! Chuyển không đi, không chuyển thì có thể đi được sao? Ngươi còn như vậy, ta sẽ đánh người đó!
Hai người giằng co một hồi, khuôn mặt của Văn Nhân Bất Nhị lộ vẻ hung dữ, đấm một quyền vào tường, khiến đất đá bay tung tóe. Dư Văn Phong thấy Văn Nhân Bất Nhị thật sự nổi giận, bèn chỉnh lại quan phục, mắng thêm vài câu rồi bỏ đi. Văn Nhân Bất Nhị nghiến răng, xoa xoa nắm tay rồi quay vào. Trong tòa nhà này, coi như y và Ninh Nghị đều là người chủ sự, nhưng thường ngày Ninh Nghị khiến người ta thấy mình trầm ổn, thản nhiên, khi làm việc thì chăm chú nghiêm túc, còn Văn Nhân Bất Nhị thì phần lớn thời gian lại lộ vẻ tươi cười kiểu bất cần đời, thích nói đùa, nhưng thoáng chốc vừa rồi, Nhạc Phi nhận ra, trong lòng người này thật sự đã rất tức giận.
Hai người cũng không phải quen biết lắm, sau khi chào hỏi, Nhạc Phi hỏi:
- Mới vừa rồi thấy Ninh công tử rời khỏi, hình như có điều lo lắng, xảy ra chuyện gì vậy?
Văn Nhân Bất Nhị im lặng một lát, khẽ thở dài, gật đầu:
- À, đúng là...vừa có một tin xấu. Y không nói tiếp là thật ra mấy ngày nay, tin xấu bay về rất nhiều, trong nhất thời, Nhạc Phi cũng không nghĩ ra được, vẫn còn có bao nhiêu tin tức còn tệ hơn.
Trong đại doanh của Võ Thụy doanh, Tần Thiệu Khiêm ngồi đó, đấm một đấm lên bàn, hai tay nắm chặt, vẻ mặt âm trầm, tay phải của y cầm một phong thư.
Khi Ninh Nghị bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó.
Hắn hơi ngập ngừng một lát, rồi đi tới phía trước. Trên đầu Tần Thiệu Khiêm quấn băng vải, một con mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi.
- Ta mù một mắt, mới nhìn được rõ ràng hơn!
- Thư của Tần lão sao?
Ninh Nghị nhìn lá thư trên tay y.
- Phụ thân nói, là ông ấy tự nguyện từ chức!
Tần Thiệu Khiêm đưa lá thư cho Ninh Nghị, vừa nói vừa nghiến răng:
- Vì tránh hiềm nghi, thì cho dù thánh thượng không ban thánh chỉ, ông ấy cũng sẽ xin từ chức, bởi vậy...bảo ta không được lỗ mãng làm càn!
Y cười lạnh:
- Ta làm sao có thể lỗ mãng làm càn chứ! Chẳng qua là đánh trận, nhưng hôm nay, trận này không cần phải đánh nữa rồi!
Ninh Nghị cúi xuống đọc thư, Tần Thiệu Khiêm hít một hơi thật sâu, nắm đấm đặt trên trán:
- Ta bị chột mắt! Đại ca ta đang ở Thái Nguyên, sống chết còn chưa biết! Thế mà...bọn họ muốn cầu hòa!
Ninh Nghị đọc xong lá thư ngắn ngủi, đưa trả lại Tần Thiệu Khiêm, tìm một cái ghế ở bên cạnh, ngồi xuống.
- Có lẽ trong đầu Tần lão đã có ý định từ chức, chỉ có điều Thái Kinh làm khó dễ, trước mặt Thánh thượng, ông ta...cố ý nói ra việc đại huynh của người đang ở Thái Nguyên, để cường điệu việc này với Thánh thượng, việc này nhất định không ảnh hưởng tới Tướng gia, khiến Thánh thượng không cần lo nghĩ nhiều, mặt khác...
Hắn còn chưa dứt lời, ở bên ngoài doanh trướng có người vội vã hô to:
- Báo! Thái Nguyên cấp báo!
Tần Thiệu Khiêm nói:
- Vào đi!
Người kia vén màn bước vào, đó là phó tướng Tư Tiểu Hổ của Tần Tiểu Khiêm. Y liếc nhìn Ninh Nghị, khẽ gật đầu, rồi nói:
- Tin chiến sự từ Thái Nguyên báo về, Tây quân đã thất bại...
Tần Thiệu Khiêm hơi ngẩn người...
Cuối thu, năm thứ mười ba niên hiệu Cảnh Hàn, ải Thiên Môn gần Thái Nguyên, Thiệt Khả Cầu và Lưu Quang Thế dẫn bốn vạn quân ác chiến suốt một ngày với Tông Hàn, sau đó chuyển tới Giao Thành ở vùng phụ cận, người kiệt sức, ngựa hết hơi, bị quân Kim ban đêm tập kích, bị bại phải lui về Phần Châu.
Với thất bại của Thiệt Khả Cầu, Lưu Quang Thế, có nghĩa trong thời gian trước mắt, quân đội Vũ triều không thể phá vòng vây ở Thái Nguyên.
Tin tức truyền đến vào chạng vạng tối hôm nay, khi quân đội Nữ Chân, vừa chuẩn bị xong cho giai đoạn chiến đấu kế tiếp, bóng đêm đã phủ xuống, Tông Vọng chắp hai tay sau lưng, đi trong đại doanh. Phía sau y, là đám tướng sĩ của Quách Dược Sư.
- Tin này vừa tới, hẳn là triều đình Vũ triều đang cuống cuồng.
Quách Dược Sư nói:
- Nói không chừng, họ sẽ bắt đầu việc thương nghị cầu hòa.
- Xa nghìn dặm chỉ một trận thắng bại mà thôi.
Tông Vọng cười cười:
- Người Vũ triều thật sự làm vậy sao?
- Đại soái không biết đấy thôi, người Vũ triều mặc dù thoạt nhìn thế lớn, nhưng thật ra ngoài mạnh trong yếu, nếu hạ thần dự liệu không sai, chỉ cần chờ một, hai ngày, sẽ có người tới cầu hòa.
- Nhưng điều kiện trước khi đàm phán, phải chờ đại quận Niêm Hãn xuôi nam hội hợp lại với chúng ta đã. Nữ Chân chúng ta mạnh, cũng không phải là dựa trên sự nhu nhược của địch nhân.
Tông Vọng nhìn đại doanh sáng rực ánh lửa, chậm rãi nói:
- Cho dù bọn chúng muốn hòa hay không, chúng ta vẫn không thay đổi. Chúng ta sẽ đánh!
- Vâng!
Các tướng đồng thanh hô.
Tảng sáng.
Tiết Trường Công chạy lên tường thành, khói báo hiệu đã được đốt lên ở cạnh đó.
Xa xa, quân Nữ Chân đang chuyên dụng cụ công thành tới bao vây...
Ngày mười bốn tháng chín, sau hơn mười ngày liên tục yên tĩnh, rốt cuộc thành Biện Lương lại bị tấn công mãnh liệt...
Trong hoàng cung, điện Văn Đức. Chu Triết ngồi trên ngai, nghiêm nghị nhìn Lý Chuyết đứng ở phía dưới.
- Lần này khanh đi, cần phải đàm phán ổn thỏa việc nghị hòa, phải cố gắng trổ hết tài ăn nói của ngươi, để tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Vũ triều ta.
- Thần tuân chỉ!
Vẻ mặt đầy chính khí, Lý Chuyết nhận lệnh, trong mắt lóe lên sự khẳng khái xem cái chết nhẹ tơ lông hồng.
(1) Binh không biết tướng, tướng không biết binh: Thời Bắc Tống, để đề phòng võ tướng cầm giữ binh lính tăng cường thanh thế, nhà nước thực hiện biện pháp định kỳ luân chuyển nơi đóng quân của binh lính, trong khi tướng lĩnh lại không chuyển theo binh lính, bởi vậy mới xuất hiện hiện tượng "binh không biết tướng, tướng không biết binh".
(2) Hộ Bộ Đạp Cương: nơi hai vạn quân Kim truy kích và đánh bại bảy mươi vạn quân chủ lực nhà Liêu, ngày nay thuộc tỉnh Hắc Long Giang. Đây là trận chiến lấy ít thắng nhiều nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.