Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 516: Số mệnh trôi dạt hỗn loạn như dây cung (1)



Vũ triều, mùa đông năm Cảnh Hàn thứ mười, đường phía đông Sơn Đông, huyện Ngư Doanh! Đã vào giữa đông, tuyết rơi lả tả, ở trong ngoại thành giống như được bao phủ lên một tầng màu bạc trắng. Chỉ có điều lúc này ở Ngư Doanh không nhiều người có cảm hứng với tuyết như vậy.

Ngoại trừ một vài người phú quý trong đại thành, hoặc là những đứa trẻ chưa biết suy nghĩ, đối với dân chúng bình thường mà nới tuyết lớn như vậy, dù sao thì cũng phải chống cự rất khó khăn. Đặc biệt đường qua sông Hoài đến Tần Lĩnh, mỗi khi vào đông, mọi người lại tích củi lương, thường thường ở trong chăn một tháng hai tháng, trải qua một thời gian dài không muốn xuống giường cũng không kỳ lạ.

Thứ nhất là vì thời tiết quá lạnh, vào đông lại không có chuyện gì lớn, thứ hai là bởi lúc này mỗi nhà chưa chắc đều có quần áo mùa đông, rất nhiều hộ nông ở những địa phương hương dã, có lẽ đến quần áo giữ ấm cũng không có, khi vào đông, cũng chỉ có thể cả nhà ôm bọc chăn, chịu đựng cái gái lạnh khắc nghiệt, mỗi một lần xuống giường đều là một lần dày vò.

Mà cũng có người nhà nghèo gia cảnh quẫn bách bần cùng, bắt đầu cuối thu vào đông mang bó củi đi bán khắp nơi, khi vào đông nhà mình lại không có củi sưởi ấm.

Người bán than trong lòng lo than quá rẻ nguyện khi trời rét đem than đi bán, lúc này ở Vũ triều, cũng không phải là tin tức kỳ lạ gì. Như vậy, vào ngày đông đầu tiên, quanh các thành phố lớn không có nhóm người chết đông lớn, liền được cho là mùa thái bình, về phần những người già yếu, không qua được ba mươi chín ngày lạnh, cũng không coi là chuyện kì quái gì.

Đương nhiên Ngư Doanh cũng không tính là huyện lớn gì, nhưng chung quy cũng có một bến tàu ở bờ biển Hoàng Hà, có vài phú hộ tụ cư, trong ngày tuyết ở đây cũng vậy, người có thể đi ra ngoài, đúng là vẫn có. Trong huyện thành, mấy quán rượu, quán trà tốt nhất vì khí trời rét lạnh, kinh doanh đều hạ thấp, nhưng thật ra thanh lâu lại kinh doanh tốt nhất, mặc dù có sự ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn. Không ít hào khách, phú hộ nguyện ý ở những nơi này hưởng thụ ấm áp, giống như cảm giác về nhà bình thường, một vài người vì ngày tuyết nên ở lại cửa hàng tại Ngư Doanh, ở bên trong không có việc gì, cũng chỉ có thể đi vào những nơi này nấn ná tiêu khiển, đem kinh doanh ngắn hạn trở thành dài hạn.

Thanh lâu nổi tiếng nhất ở Ngư Doanh là Xuân Hương các, mỗi ngày đèn đuốc đều sáng trưng. Cửa chính thanh lâu, bốn phía treo vải bông mành thật dày, bên trong đốt than điều kiện tốt nhất, nữ ca kĩ giọng hát uyển chuyển, điểm tâm ngon miệng, nữ tử tri kỷ động lòng người tiếp khách thanh lâu, nếu muốn tắm rửa, bốn mùa cũng đều có nước ấm. Dù tiêu phí xa xỉ, phú hộ trong thị trấn hay là thương lữ ở lại Ngư Doanh cũng đều nguyện ý tới đây tiêu khiển.

Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người đến xem náo nhiệt.

Giống như lúc này, trong Xuân Hương các, một cảnh tượng náo nhiệt liền ở phát sinh. Một cô gái mặc áo bông dày cùng vài đại hán đang đẩy một thanh niên trẻ tuổi uống rượu đến say khướt từ trong phòng của cô đi ra. Thanh niên trẻ kia uống say không chịu đi, hai bên suýt nữa thì cãi nhau ở trong lầu.

Tiết mục tương tự như "Bắt kẻ thông dâm" này ở trong thanh lâu cũng gặp qua không ít. Nhưng nói thực ra, muốn vùng lên, phải xem rõ bối cảnh của cô nương này, hơn nữa đối thoại giữa hai người, người bên ngoài cũng có thể nghe ra hai người không phải là vợ chồng. Mọi người trong đại sảnh hăng hái xem trò vui, bàn luận sôi nổi.

Thanh niên trẻ tuổi say rượu kia bám lấy tay vịn xuống lầu, giãy dụa kịch liệt:

- Ta không là tướng công của ngươi! Ta cũng không phải tướng công của ngươi! Ngươi chỉ là muội muội của ta! Dựa vào cái gì quản chuyện của ta! Ngươi dựa vào cái gì quản chuyện của ta! Buông, ta phải đi về uống rượu!

Nam tử khóc lóc om sòm, hô loạn từng hồi, nữ tử đi đằng trước đang mặc áo bông dày nên không rõ thân hình mập mạp hay không, nhưng khuôn mặt nhìn cũng không tệ lắm, lúc này ánh mắt tức đến phát run, quay lại chỉ đạo với phía sau:

- Kéo y đi ra ngoài!

Hai gã đại hán đi theo liền kéo nam tử đang giãy dụa kia xuống lầu.

Nam tử một mặt tóm lấy bất cứ thì gì mình nắm được, hoặc là dứt khoát nằm trên mặt đất giãy dụa la lên:

- Ta không đi! Ngươi dựa vào cái gì làm như vậy! Ta là ca ca ngươi! Huynh trưởng vi phụ! Hiện tại trong nhà ta là lớn nhất! Ngươi bồi thường tiền hàng, ngươi sớm muộn sẽ không phải người nhà họ Lâu, ngươi quản chuyện của ta làm gì! Ta muốn đem gả ngươi đi! Ta muốn gả ngươi đi các vị huynh đệ, đây là muội muội ta, ta muốn gả nàng đi! Hôm nay ai trả tiền rượu cho ta, ta sẽ gả nàng cho người đó! Đừng kéo ta

Lời nói này làm cho mọi người trong lầu cười vang, trong lúc nhất thời liền có người trêu đùa nói tiếp, nhưng thoạt nhìn bối cảnh cô gái này cũng không đơn giản.

Trong lầu có người chụm đầu ghé tai, nói cô gái này từ bên ngoài đến làm ăn buôn bán, có chút quan hệ với Trần Lão Hổ hắc bạch lưỡng đạo ở Ngư Doanh, đã ở lại đây vài ngày rồi. Sơn Đông vốn là một nơi hắc bạch lưỡng đạo hỗn tạp, cũng là vì bối cảnh của Trần Lão Hổ kia, cô gái này mới có thể tại Xuân Hương các bắt người như thế.

- Vị huynh đài này, muốn gả lệnh muội, chúng ta có nuốn quản cũng không được a
- Tuy nhiên muội muội quản chuyện ca ca phong lưu, quả thật cũng có chút không tốt, ha ha

Bình thường nữ tử gặp loại trêu đùa này, khó tránh khỏi xấu hổ, cô gái trước mắt tuy rằng đã từng chứng kiến nhiều trường hợp lớn, lúc này cắn chặt hàm răng hốc mắt ửng đỏ, đi xuống lầu dưới đưa ngân phiếu cho tú bà, nói tiếng xin lỗi. Tiếng kêu gào của nam tử phía sau, ngược lại càng thêm kịch liệt.

- Ta không đi có nghe hay không! Lâu Thư Uyển! Ngươi điên rồi ta mới là thông minh nhất đấy! Để ta quay lại uống rượu! Ta không đi cùng với ngươi! Ngươi đi đường Dương Quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta! Ngươi điên rồi! Ngươi cho là ngươi giết … rồi … thì rất lợi hại phải không! Ngươi còn nhìn không hiểu …

- Ngươi nói lớn tiếng thêm một chút đi!

Nam tử vừa thốt câu "Giết người", nữ tử mới quay ngoắt đầu lại, quát một tiếng.

Mọi người nghe như vậy, tuy rằng hơi sững sờ nhưng là cũng không thấy kỳ lạ, trước tiên là bởi nam tử nói không rõ ràng, mà cho dù là nói rõ, với tình hình hắc bạch Sơn Đông hỗn tạp, có thể quan hệ cùng Trần Lão Hổ, làm sao có thể là loại người lương thiện. Chỉ có điều sau khi nghe được câu này thì không có người nào tiếp tục mở miệng cười cợt nữa. Nơi này thương khách qua lại, còn có đại hiệp võ lâm, cũng có trọng phạm lục lâm, gặp họp tán dóc đấy, mấy ngày nữa sẽ lại vứt chuyện này ở sau đầu thôi.

Sau khi đi khỏi Xuân Hương, gió tuyết đập vào mặt, nữ tử lau nước mắt trên mặt, đi ở phía trước. Nam tử phía sau vẫn cứ giãy dụa, miệng vẫn lải nhải nàng không phải người nhà họ Lâu. Đợi đi đến chỗ hai xe ngựa đỗ ở ven đường, nữ tử mới đột nhiên quay đầu lại.

- Đúng vậy a! Ta không phải người nhà họ Lâu! Nhưng ngươi thì phải! Ngươi bây giờ nhìn xem ngươi người nhà họ Lâu thành cái dạng gì thế này! Lâu Thư Hằng! Ngươi là nam nhân cuối cùng của Lâu gia, bộ dạng của ngươi bây giờ là cái gì?

Đây chính là huynh muội Lâu gia sau khi thành Hàng Châu bị phá thì lưu lạc tứ xứ.

- Ta? Muội muội trách cứ nghiêm khắc,

Lâu Thư Hằng cố gắng đứng vững, vung tay lôi kéo hán tử bên cạnh đang dìu y, cười điên điên khùng khùng.

- Ta là người thông minh! Ta chính là cái bộ dáng này, bởi vì ta là người thông minh! Phải … phải … tận hưởng lạc thú trước mắt! Ngươi … Ngươi mới là người điên! Lâu Thư Uyển, ngươi xem ngươi đang làm cái gì …

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv