Ninh Nghị bắt đầu hồi tưởng lại chuyện trước đây, đem những chuyện vướng mắc giữa hai người nói với Chu Bội:
- Thực ra chỉ cần tự mỗi người dùng sự thành tâm để tìm hiểu đối phương xem mình và đối phương rốt cục có điểm chung gì hay không là được. Ta thấy như vậy là đủ để tạo dựng được cơ sở để chung sống với nhau rồi. Sau khi cô trở về cũng đừng quá xa lánh người ta. Quan hệ giữa con người với nhau như thế nào, ít nhất lí do một nửa là đến từ chính bản thân mình.
Chu Bội gật đầu:
- Ta biết rồi.
Đợi đến lúc Ninh Nghị sắp rời đi, nàng tiễn Ninh Nghị đến cửa viện, cố cười:
- Thầy!
Ninh Nghị quay đầu lại:
- Sao thế?
- Liệu sau này chúng tacó còn gặp được nhau nữa hay không?
- Có lẽ sẽ không có cơ hội gặp nhau nhiều nữa.
- Ninh Nghị nhìn cô gái đang cười đứng cách mình hai bước chân và nói.
- Có lẽ sau này cô ở Giang Ninh, còn ta ở Biện Lương. Nhưng ta chắc chắn sẽ về và cô có thể cũng sẽ còn đến đây. Duyên phận giữa hai thầy trò ta, chỉ cần có lòng thì nhất định sẽ còn gặp lại.
- Ta biết rồi, thầy hãy bảo trọng.
Nàng nhìn Ninh Nghị, nói xong câu này thì cúi đầu chào, đó là lễ nghi của một thiếu nữ đoan trang hoàn mĩ. Dưới ánh mặt trời, Ninh Nghị cảm thấy nàng giống như làn nước trong vắt tuyệt đẹp.
Thực sự làmình không thể dạy dỗ được một học trò như vậy Ninh Nghị nghĩ như vậy và rời khỏi vương phủ.
Sau khi bóng Ninh Nghị đi khuất thì Chu Bội đến ngồi dưới bóng cây trong sân nhà, trông mặt trời di chuyển dần về phía tây. Có những chuyện, nàng không thể thấy được nhưng trong lòng lại cảm nhận được. Khi ánh mặt trời đã đỡ gay gắt hơn, Ninh Nghị trước khi lên xe ngựa thì từ biệt mọi người ở khu gò đất ngoài thành. Vân Trúc và Cẩm Nhi không đến, Tiểu Thiền cũng bị giữ lại ở trong thành. Lúc này trong tâm trí Ninh Nghị nghĩ đến cái dáng vẻ vừa chuẩn bị hành lí vừa sụt sùi khóc của Tiểu Thiền mà cảm thấy nước mắt như chảy ngược vào trong:
- Tướng công, thực sự là không thể mang thiếp đi cùng sao?
Lần này đi Sơn Đông, ngoài một vài thị vệ thân thủ nhanh nhẹn của Tướng phủ ra thì chỉ có ba huynh đệ của Tề gia cùng Tô Văn Dục của Tô gia mà thôi. Còn về phần Tô Yến Bình thì đã bị giữ ở lại Biện Lương để trông giữ rồi. Đợi sau khi Đàn Nhi lên mới có thể đi Sơn Đông báo tin và tụ họp lại với hắn.
Hòa thượng Giác Minh, Nghiêu Tổ Niên, Thành Chu Hải cùng một số người khác cũng ra ngoài tiễn biệt. Sau đó không lâu thì một chiếc xe đi tới, Tần Tự Nguyên từ trên xe bước xuống và cùng Ninh Nghị qua một bên nói chuyện.
- Xử lí những chuyện ở Lương Sơn không dễ dàng gì, ta biết ngươi nóng lòng muốn báo thù, nhưng nếu như ngươi không thể giải quyết thì cũng không sao cả.
Người ở đây không có ai dám nói là mình có thể xử lí được nạn thổ phỉ ở Lương Sơn.
- Tính tình của Sơn Nguyệt hơi quá khích, nếu như có thể xin để mắt đến nó chút.
- Ta biết rồi.
Ninh Nghị gật đầu
- Vân Trúc, Cẩm Nhi, Tiểu Thiền, còn có Đàn Nhi sắp qua đây, bọn họ rất quan trọng đối với ta nên xin nhờ vả ngài rồi. Bình thường thì không phải lo, nhưng sau chuyện này, hi vọng Cao Mộc Ân sẽ không gây ra chuyện gì.
- Lão phu biết chuyện này quan trọng, ta sẽ bố trí người để đề phòng xảy ra chuyện bất trắc. Việc này do Kỷ Khôn lo liệu, hắn trước giờ hành sự đều rất cẩn thận, Lập Hằng có thể yên tâm. Trong thành Biện Lương, không ai động được vào họ.
Tần Tự Nguyên ngừng lại một chút Kế hoạch lần này của Chu Hải thực sự là có thể làm, lão phu cũng đã âm thầm cho phép rồi. Chuyện này có thể khiến Lập Hằng trở tay không kịp, lão phu sẽ gánh vác giải quyết chuyện về sau này. Cái tính này của Chu Hải, không phải không tốt nhưng vẫn còn phải rèn luyện thêm. Sau chuyện này có lẽ sẽ để hắn đi phương bắc để phụ trách việc giám sát lương thực.
- Kìa…ha ha ha
Ninh Nghị cười lớn.
- Xem ra hắn không giết được Cao Mộc Ân rồi. Nếu như mà triệt hạ được tên Thái úy này rồi, thì lão phu cũng có thể thuận tay giết luôn tên Hoa Hoa Thái tuế kia.
Tần Tự Nguyên lắc đầu, thở dài.
Không lâu sau thì Ninh Nghị cũng từ biệt mọi người.
- Tự tín nhân sinh nhị bách niên. Hội đương thủy kích tam thiên lý. Chu công trên mình còn mang trọng trách, xin ngài hãy trở về, xin hãy bảo trọng.
Xe ngựa bắt đầu rời khỏi Biện Lương đi về hướng Đông Nam.
Mặt trời dần ngả về phía Tây, sau đó không lâu, những chòm mây phía chân trời bắt đầu ánh lên những vệt sáng màu đỏ. Khi mặt trời lặn thì những ngôi sao bắt đầu xuất hiện. Thành Chu Hải đi vào Sùng Vương phủ, vào đến sân sau thì chợt nhìn thấy tiểu Quận chúa đang ngồi dưới ánh trăng.
- Thành tiên sinh
- Lúc chiều, Ninh công tử đã rời khỏi Biện Lương rồi. Ta nghĩ cũng nên đến cáo biệt Quận chúa một lời.
- Ta biết.
Chu Bội gật đầu trả lời. Thành Chu Hải cũng cứ đứng ở đó một lúc lâu.
- Thứ lỗi cho Thành mỗ nói thẳng. Nếu như Quận chúa điện hạ thích Ninh công tử…
Chu Bội hướng ánh mắt sắc nhọn nhìn Thành Chu Hải đang cười ung dung
- Thì tại sao lại không thử giành lấy chứ?
Chu Bội nhìn y rất lâu, sau đó mới khẽ cười:
- Thành tiên sinh, tranh giành rồi thì thế nào nữa chứ?
- Nếu như muốn kéo dài một chút thì sẽ có cách, ví dụ như xuất gia hoặc là như lần này phải chịu sự kinh sợ
- Sau khi Chu Bội tranh giành thì liệu thầy có còn thích ta nữa hay không chứ?
- Ầy
- Thầy nhất định là sẽ không thích ta nữa. Ta đã nghĩ rõ ràng rồi. Thầy… Bên cạnh thầy có bao nhiêu nữ nhân như thế, thầy lại không phải là kẻ bạc tình, đó là duyên phận. Ta quen thầy được hai năm, dần dần biết về thầy, hiểu thầy, ngưỡng mộ thầy, thế nhưng chưa chắc ta đã thực sự hiểu hết thầy. Ta cũng chỉ là một đệ tử của thầy mà thôi, thời gian hai nămchỉ là duyên phận
Chu Bội nói lời này thì mí mắt khẽ trùng xuống, ánh mắt trong veo:
- Ta bỗng chốc đã trưởng thành rồi, duyên phận cũng đến đây là chấm dứt.
Thành Chu Hải ngẩn ra một chút, hắn dù sao cũng là do có cái tính nóng nảy, nhất thời không biết nên nói gì mới được, cuối cùng cũng coi như không có gì:
- Vậy thì… Sau khi Quận chúa trở về thì đã phải thành thân rồi. Thành mỗ cũng chúc Quận chúa sau này sẽ cùng Quận mã phu thê hòa hợp, hạnh phúc viên mãn.
Chu Bội cười cười:
- Thực ra việc thành thân không còn là chuyện quan trọng nữa rồi. Thành tiên sinh, trước khi gả cho người ta có thể làm cho thầy được chuyện như vậy, ta cảm thấy rất vui. Nhưng chuyện xảy ra tối hôm trước cũng đã nói cho Chu Bội rất nhiều điều.
Chung quy lại Chu Bội cũng là người của Hoàng tộc, luôn vì chuyện lập gia đình mà để phiền cho mọi người, như thế thật là quá trẻ con. Ta cũng hi vọng sau này sẽ có được hạnh phúc. Nhưng chuyện này thực sự nói cho ta biết rằng, Chu Bội vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm.
Quận chúa nhìn Thành Chu Hải và nhẹ nhàng đứng dậy:
- Ví như mà còn có một Cao Mộc Ân khác hoành hành ngang ngược ở đây, ví như còn có những kẻ tham quan ô lại, phá hoại cơ nghiệp nhà ta. Trước đây ta cũng đã muốn làm chuyện gì đó, nhưng lại nghĩ mình chỉ là phận nữ nhi, không thể làm được chuyện gì cả, vì thế mà ngày nào cũng tìm đệ đệ để quát mắng cho hả giận, hận rằng rèn sắt không nên được thép. Thế nhưng chuyện này xảy ra đã cho ta biết rằng, chỉ cần mình muốn làm thì nhất định sẽ làm được. Chuyện lần này Chu Bội muốn cảm ơn Thành tiên sinh đã giúp đỡ. Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ hậu tạ tiên sinh.
- Ầy…Ta đâu dám
Thành Chu Hải chắp tay nói.
Nhất thời cũng không rõ việc đang xảy ra trước mắt rốt cuộc là việc tốt hay xấu. Y nhìn thiếu nữ mười lăm tuổi đang đứng bên cạnh đang ngước nhìn bầu trời đêm, thân hình tuy rằng không cao bằng mình, thế nhưng bên trong thân hình mỏng manh ấy, dường như ẩn chứa một sự cao ngạo. Y biết rằng đó chính là cái khí chất của một cô gái hoàng tộc quyền uy.
Và sau đó Thành Chu Hải cáo từ rồi rời đi.
Chu Bội cứ đứng ở đó rất lâu, trời bắt đầu lạnh dần, bốn phía giờ cũng vắng lặng rồi, nàng mới cảm thấy có nước trên mặt mình rơi xuống.
Những giọt nước mắt lạnh giáThầy đã rời xa thật rồi Từ tối qua cho đến hôm nay, tâm trí nàng nghĩ đến rất nhiều chuyện. Có rất nhiều chuyện sau này nàng có thể làm, cũng có rất nhiều chuyện sau này nàng không thể làm được nữa. Thế nhưng những chuyện đã nghĩ được rõ ràng thì chỉ có thể để lại phía sau lung chứ không thể giúp ích được gì cho tâm trạng của nàng lúc này.
Nàng chỉ là không muốn thể hiện ra trước mặt người khác sự yếu đuối của mình.
Duyên phận hết rồiKhông thể gặp lại được nữa rồi Rốt cuộc thầy cũng đã đi thật rồi Lúc biết thầy, nàng chỉ mới mười ba tuổi. Sau khi phát hiện là mình thích thầy thì nàng đã mười lăm tuổi rồi. Thế nhưng thầy phải đi rồi và nàng cũng sắp phải gả chồng rồi.
Nghĩ rõ ràng thì không thể khiến lòng mình không buồn. Qua đêm nay thì tuổi xuân cũng đã qua đi, giống như chôn thi thể xuống đất sâu, chồi non sẽ nảy mầm, xác thịt cũ sẽ chết đi. Con người có thể làm ra vẻ kiên cường, nhưng không ai biết được rằng tương lai sẽ ra sao.
Nàng đứng ở đó, vịn vào cái cây trong sân, đầu cúi thấp, che miệng lại để không bật ra tiếng khóc. Trong ý thức của nàng, có một chiếc xe ngựa rời Biện Lương vào chiều nay. Trên cỗ xe ngựa ấy, có một người thầy mà cô gái mười lăm tuổi hằng đem lòng yêu thích. Chiếc xe ấy đi mà không hề dừng lại, rời nàng càng ngày càng xa.