Những lời Vương Đông Quân vừa nói như tiếng đầu trâu mặt ngựa tới gọi hồn Hạ Huy và Lê Tiến xuống địa ngục.
Nếu bọn họ phải cởi hết quần áo trần truồng thì mặt mũi biết giấu đi đâu bây giờ? Nhất định không thể để chuyện đó xảy ra được.
Hạ Huy nhăn nhó bắt đầu bàn bạc với Vương Đông Quân: “Chuyện đó… Hay là chúng ta bỏ qua các điều khoản phụ được thêm vào hợp đồng đi? Thực hiện mấy cái đó có gì hay ho đâu.”
Lê Tiến cũng vội vàng hùa theo: “Đúng thế, đúng thế. Đêm hôm đến nơi rồi, lăn qua lộn lại mấy trò đó không hay đâu, có khi lại bị cảm đấy. Chúng ta bỏ qua nó đi.”
Vương Đông Quân lại vung tay lên, anh không hề nghĩ thế: “Tôi lại thấy nó hay ho ra phết đấy chứ. Người bị cảm là ai chứ có phải tôi đâu, tại sao tôi phải lo lắng về vấn đề đó? Mọi chuyện đã được ghi rõ giấy trắng mực đen rồi, nếu các người không muốn thực hiện theo đúng hợp đồng thì cứ chấp nhận bị truy tố theo đúng trình tự của pháp luật đi. Đằng nào bản hợp đồng cũng ghi rất rõ, nếu người đó không thể hoàn thành điều khoản kèm theo thì trách truy cứu trách nhiệm pháp luật vô thời hạn, đó là những điều các người yêu cầu ghi thêm vào.”
Vẻ mặt Hạ Huy và Lê Tiến đều tái xanh như tàu lá chuối rồi chuyển sang tím ngắt. Biết thế họ đã không làm mấy thứ vô bổ này để rồi tự bê đá đập vào chân mình. Hối hận xanh ruột nhưng không biết phải làm sao.
Bà lớn nhà họ Hạ run rẩy đứng dậy nhìn Huỳnh Vân với đôi mắt và thái độ nhún nhường, khép nép với chút nịnh nọt chẳng mấy khi thấy ngày xưa: “Phó tổng giám đốc Huỳnh à, cô có thể cân nhắc lại lần nữa được không? Gói thầu lần này không phải là trò chơi, xin hãy cho nhà họ Hạ chúng tôi một cơ hội.”
Theo những đánh giá ban đầu của bà, lần hợp tác này sẽ là mạch máu nuôi sống cả nhà họ Hạ.
Thành công thì một bước lên mây.
Còn thất bại sẽ là sự tuột dốc không phanh.
Bà nhất định phải cố hết sức để tranh giành vì hiện tại và tương lai của gia đình này.
Huỳnh Vân lại thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi bà, hiện nay tôi đang đặt rất nhiều hy vọng và tin tưởng vào sự phát triển của công ty cô Niệm Chân trong tương lai, hơn nữa cô ấy còn niêm yết giá thầu là một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ nên tôi chẳng có lý do nào để từ chối cả. Chẳng lẽ nhà họ Hạ muốn đưa ra giá thầu thấp hơn một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ ư?”
Bà lớn nhà họ Hạ lắc đầu nguầy nguậy.
Giá thành thấp nhất họ đưa ra là hai ngàn tám trăm tỷ, nếu họ lại giảm con số đó xuống dưới một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ thì chắc cả nhà họ Hạ đi bán thận bán máu tập thể cũng không lấp nổi lỗ hổng đó.
“Thế thì mọi chuyện kết thúc ở đây rồi còn gì nữa?” Huỳnh Vân nói: “Cả tôi và bà đều là người làm ăn, một khi đã kinh doanh thì vấn đề đầu tiên cần xem xét là lợi nhuận. Hợp tác với cô Niệm Chân, chúng tôi có thể tiết kiệm được kha khá tiền và tất cả đều được quy đổi thành tiền lời, tại sao chúng tôi phải bỏ nó? Nói chung là bây giờ chúng ta đừng ở đây bàn những chuyện vô nghĩa nữa vì tôi đã quyết định ký hợp đồng hợp tác với công ty cô Hạ Niệm Chân rồi.”
Cô ấy quay sang nháy mắt với trợ lý bên cạnh.
Người đó mang bản hợp đồng đã được soạn thảo trước ra cho Hạ Niệm Chân ký tên.
“Cảm ơn phó tổng giám đốc Huỳnh, tôi đại diện cho cả công ty hứa sẽ không làm cô phải thất vọng.” Hạ Niệm Chân ký lên mình lên đó.
Bà lớn nhà họ Hạ trơ mắt nhìn thấy mọi thứ diễn ra, dường như đầu bà đang trở nên choáng váng và ngã ngồi xuống ghế. Khoảnh khắc đó, bà lão ấy trông già hơn vài tuổi. Vì buồi đấu thầu lần này, bà đã tìm đủ mọi cách và không tiếc bất kỳ giá nào kể cả cái mặt mũi già nua này.
Nhưng bây giờ mọi thứ lại vỡ tan, mất cả chì lần chài.
Hạ Hưng biết cứ tiếp tục thế này thì bà cụ sẽ lên tăng xông máu tức chết mất nên ông ta vội vàng chào tất cả mọi người của nhà họ Hạ rồi hớt hải kiếm cớ chạy lấy người.
Hạ Vương đỡ lấy bà cụ.
Mặt đám người nhà họ Hạ xám ngắt như tro tàn lục tục kéo nhau ra khỏi phòng họp, khi họ đi xuống cầu thang và đặt chân xuống khu vực làm việc bên dưới thì đám nhân viên nộp đơn xin thôi việc đã đứng đó từ rất lâu và mặt mũi người nào người nấy cũng tươi tắn và hớn hở. Buổi đấu thầu đã kết thúc.
Hơn nữa người ra ngoài đầu tiên là nhà họ Hạ, điều đó nói lên rằng họ đã đấu thầu thành công nên vội vàng chạy ra báo tin vui với mọi người chứ còn gì nữa? Nghĩ thế, đám nhân viên vội vàng xúm lại xếp thành hàng vỗ tay hoan hô: “Chúc mừng. Chúc mừng. Nhà họ Hạ là số một. Nhà họ Hạ mãi mãi đứng trên đỉnh trong ngành sản xuất vật liệu xây dựng. Mãi mãi là một tượng đài.”
Đùng đùng. Trong đó có cả người mang theo pháo bắn hoa giấy, những cánh hoa giấy lấp lánh đủ mọi sắc màu rực rỡ bay lên thật cao và rơi xuống.
Người nhà họ Từ giật mình ngơ ngác.
Đây là cái trò gì thế? Nhưng đến đó vẫn chưa phải là kết thúc, có vài nhân viên giỏi nịnh hót bợ đỡ bắt đầu khen ngợi tâng bốc Hạ Huy: “Cậu Hạ Huy đúng là vị sao sáng nhất trên bầu trời thành phố Hoa Hình, tuổi trẻ tài cao. Tôi sẽ mãi mãi theo chân cậu để mang đến cho đời những giá trị thiết thực nhất.”
“Cậu Hạ Huy chính là ngọn đèn soi sáng và dẫn bước chúng tôi đi.”
Hồng Như lại vọt tới chỗ Hạ Huy: “Cậu Hạ Huy, cậu đã hứa sẽ thăng chức tôi thành tổng giám đốc đấy, liệu tôi có thể nhận chức ngay ngày mai được không?”
Bấy giờ, tất cả mọi người đều vui mừng hoan hô, hận không thể bay thẳng lên trời thành tiên.
Nhưng điều họ hoàn toàn không thể ngờ tới là Hạ Huy bỗng nhiên nhíu mày thật chặt, mắng to: “Cút hết ngay cho tôi. Cút càng xa càng tốt cho tôi ngay lập tức.”
Mọi người giật mình ngơ ngác và đứng chết trân ở đó, không biết phải làm sao. Chẳng lẽ họ đọc nhầm khẩu hiệu hay gì hả?
“Bảo mấy người cút thì cứ cút đi. Một đám đứng tụm năm tụm ba ở đây làm gì? Cút ngay.” Hạ Huy mất kiên nhẫn đẩy những người đứng phía trước ra.
Đến thời điểm này thì nhóm nhân viên đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó, chẳng lẽ nhà họ Hạ không thể giành được gói thầu lần này ư?
“Cậu Hạ Huy, tại sao cậu lại bảo chúng tôi cút? Cậu đã hứa sẽ cho chúng tôi theo cậu bắt đầu sự nghiệp mới kia mà.”
“Đúng thế, cậu Hạ Huy phải giải thích đàng hoàng với chúng tôi đi chứ.”
Hạ Huy đang bức bối khó chịu thì đụng phải mấy lời lải nhải đó, ngọn lúi lửa trong đầu anh ta lập tức bùng nổ: “Giải thích cái con khỉ khô ấy chứ giải thích. Ông đây hứa dẫn dắt và cho đám các người công việc mới từ khi nào thế? Có ký cái hợp đồng nào chưa? Không có hợp đồng chữ ký hẳn hoi thì tất cả chỉ là lời nói suông thôi, thích nói cái quái gì chả được. Các người cứ đứng đây mặt dày ăn vạ nữa thì đừng trách tôi không nể nang ai đấy.”
Những lời đó lập tức dấy lên cơn sóng thần dữ dội. Hôm trước còn nói nghe hay lắm, nào là xem mọi người là anh em nên có khó khăn gì cứ nói thẳng. Bây giờ bản thân mình gặp khó khăn thì bán đứng anh em. Đây là chuyện con người ta có thể làm được ư?
Mọi người không thể nhịn xuống được.
Họ không chỉ bao vây Hạ Huy mà còn vây quanh cả những người khác của nhà họ Hạ, nháo nhào lên đòi một lời giải thích và cách xử lý thích đáng. Đám đông làm ầm lên thì khả năng cao sẽ dẫn đến đánh nhau.
Hạ Huy là cậu ấm nhà giàu thì làm sao gặp phải những chuyện này được?
Anh ta hoảng hốt lùi lại trốn nhưng bước chân hẫng đi khiến anh ta ngã sấp mặt, đụng đầu xuống bậc thang và đổ máu.
Hạ Điệp cũng bị đụng ngã, chiếc túi Gucci cô ta vừa mua được bị giẫm liên tục.
Khi mọi thứ trở nên lộn xộn và dần mất đi kiểm soát thì có ai đó bỗng gào lên rằng: “Tiêu rồi. Bà cụ tái phát bệnh tim rồi.”
Âm thanh vang vọng giữa không gian, lọt vào tai mọi người khiến đám nhân viên hớt hải tản ra.
Giữa đám người đó là bà lớn nhà họ Hạ đang ôm ngực nằm trên sàn nhà cố gắng thở nhưng không được, bà đau đớn nhăn nhó khiến các nếp nhăn nhíu lại một chỗ.
“Ôi. Ôi. Tôi sắp chết rồi. Chết đến nơi rồi.”
Bấy giờ, Hạ Hưng vội vàng giơ chân đạp vào mông Hạ Huy: “Còn ngu người ra đó làm gì thế? Mau cõng bà nội lên đưa vào bệnh viện ngay đi chứ, chờ gì?”
“Dạ dạ dạ.” Hạ Huy gật đầu nhanh như gà mổ thóc.
Người nhà họ Hạ bận rộn tìm cách cõng bà cụ lên, vất vả lắm mới đỡ được thì… Ôi mẹ ơi. Sao bà già này lại nặng dữ vậy trời?
Mặt Hạ Huy đỏ bừng lên vì phải dùng quá nhiều sức.
Nhưng anh ta có thể tưởng tượng ra mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm thế nào khi tiếp tục ở lại đây bèn cắn răng xốc bà lớn nhà họ Hạ lên chạy thẳng ra khỏi cổng công ty.
Từ đầu tới cuối không có một người, một nhân viên vừa nộp đơn từ chức nào dám đứng ra ngăn cản.
Suy cho cùng nỗi giận trong lòng họ có lớn cách mấy thì cũng không dám đụng đến mạng người, cái đó chết người đấy. Nhỡ họ làm quá đến nỗi bà cụ phải nằm lại đây hôm nay thì chắc cả đám bọn họ sẽ không gánh vác nỗi tội lỗi này.
Nhưng họ vẫn kiên quyết không bỏ qua chuyện này quá dễ dàng, chắc chắn phải tính sổ đến cùng với nhà họ Hạ dù có phải đứng chặn cửa bệnh viện.
Nghĩ thế, hơn hai mươi người thì có một nửa đã chạy theo chân người nhà họ Hạ.