Ngay khi những lời này nói ra, Trần Đạm Nhã, người đang ngồi bên cạnh Hạ Niệm Chân, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bà ta vội vàng nói: "Thỏa thuận đánh cược này rõ ràng là do Vương Đông Quân đồng ý. Nếu như thỏa thuận thua thì cũng là phế vật kia gánh chịu. Liên quan gì đến
Niệm Chân nhà chúng tôi?"
Hạ Điệp bĩu môi: "Bác à, lời bác nói là sai rồi. Dù sao thì Hạ Niệm Chân cũng đã ký hợp đồng đánh cược rồi. Sao lại không chịu gánh vác? Và đừng quên, lần này các người thất bại, Hạ Niệm Chân phải làm việc không công cho nhà họ Hạ, lúc đó chị ta phải lắng nghe và làm theo những gì chúng tôi nói, đến lúc đó cũng như nhau thôi."
"Chau..."
Trần Đạm Nhã sốc đến mức không nói được lời nào, đành phải trút giận lên Vương Đông Quân.
Bà ta thấp giọng chửi rủa oán trách: "Đều tại Vương Đông Quân, con sói mắt trắng bất tài này, rước phải một thẳng con rể bất tài vô dụng như vậy, nhà chúng tôi đúng là xui xẻo."
Khi nhìn thấy điều này, đại diện của tập đoàn Văn Đình và một số nhà cung cấp vật liệu xây dựng gần đó đã cười không chút kiêng nể.
Dù gì cũng là một thẳng đàn ông, bị sỉ nhục như vậy đúng là quá mất mặt.
Lúc này bà Hạ mới nhướng mày, hắng giọng nói với Hạ Niệm Chân: "Trước khi cuộc họp bắt đầu, tôi phải hỏi một điều trước. Cô đã hứa với tôi là chỉ cần cô tách ra và tham gia đấu thầu thì sẽ trả lại tất cả những khoản đầu tư của nhà họ Hạ vào chi nhánh của cô mấy năm qua cộng với tiền lãi, tổng cộng là hai mươi mốt tỷ, với thời hạn ba ngày, số tiền này cô nên đưa cho tôi đúng không?"
Hạ Niệm Chân sửng sốt: "Hai mươi mốt tỷ này đã đưa cho bà rồi mà?"
"Đưa cho tôi rồi?"
Vẻ mặt già nua của bà Hạ trầm xuống: "Con nhóc hỗn xược. Cô còn dám nói nhảm trước mặt nhiều người như vậy, bao giờ thì đưa cho tôi?"
"Thực sự là đã đưa cho bà rồi. Vào đêm thỏa thuận đánh cược, Hạ Huy và Hạ Điệp đến cửa đòi tiền, đúng vậy ... Vương Đông Quân cầm lấy hai mươi mốt tỷ đưa cho bọn họ rồi."
Trần Đạm Nhã và Hạ Đường đồng ý và gật đầu, nói rằng điều này đã xảy ra.
Bà Từ quay đầu nhìn Hạ Huy và Hạ Điệp: "Có thật không?"
Hai người nhìn nhau, họ đã thảo luận vấn để này và họ đã có biện pháp đối phó.
Hạ Huy cố ý sầm mặt xuống trừng mắt nhìn Hạ Niệm Chân: "Đừng trợn mắt ra nói nhảm. Các người đưa hai mươi mốt tỷ cho chúng tôi khi nào? Còn bảo Vương Đông Quân lấy ra hai mươi mốt tỷ? Nói ra thật nực cười, tên phế vật Vương Đông Quân đó thế mà lấy ra hai mươi mốt tỷ thì ai tin được?"
Ngay khi nói ra câu nói này, hẩu hết những người có mặt đều lắc đầu, cho rằng Vương Đông Quân sao mà có thể lấy ra hai mưới mốt tỷ.
Chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện một con lợn lái tên lửa.
Chỉ là Văn Thư và Lê Tiến nghe thấy, đã tin câu này là thật.
Hai mươi mốt tỷ?
Đây không phải là số tiền mà Vương Đông Quân lấy được của bọn họ sao?
Tất nhiên, họ sẽ không bao giờ nói một điều đáng xấu hổ như vậy.
Hạ Điệp cũng lên tiếng hùa theo: "Chậc chậc. Hạ Niệm Chân, tôi còn tưởng rằng chị đã to gan rồi, nhưng không ngờ bây giờ ngay cả bà nội còn dám lừa gạt. Nếu chị tiếp tục kiêu ngạo như vậy, tôi sợ một lúc sau chị lại nói bà nội nợ cô hai mươi mốt tỷ nữa, có phải không?"
"Tôi..."
Hạ Niệm Chân bị sốc trước lời phủ nhận vô liêm sỉ của Hạ Huy và Hạ Điệp.
Không những thế còn nói ngược lại, ném loại tai họa vô tội vạ này cho cô.
Loại hành vi này thật là ghê tởm.
Cô cũng tự trách mình khi nghĩ lại, sao không cho hai người để lại biên lai nộp tiền.
Việc này nên làm sao bây giờ?
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong tâm trí cô.
Cô tiếp tục giải thích với bà Từ: "Thưa bà, khu nhà chúng cháu có camera giám sát. Chỉ cần xem lại video giám sát vào đêm hôm đó, có thể phát hiện ra rằng hai người họ đến nhà chúng tôi vào đêm hôm đó. Khi bọn họ đi ra, một người mang theo cái túi màu đen, bên trong là tiền mặt. Hoặc là có thể xem xét thông tin tiền gửi tài khoản ngân hàng của họ gần đây, cũng có thể tìm thấy một lượng lớn tiền mặt đã được chuyển vào."
Biếu cảm của Hạ Huy và Hạ Điệp thay đối.
Nhưng để bọn họ thừa nhận điều đó, tất nhiên là không thể.
Hạ Huy chột dạ giải thích: "Việc đó ... hai cái túi là túi rác chúng tôi thấy người khác vứt ở cầu thang vậy nên bèn giúp họ ném ra ngoài. Về phần tài khoản ngân hàng gần đây có chuyển vào tiền mặt, là do bạn tôi trả tiền mà tôi cho họ mượn. Đúng vậy, bạn bè đã mượn tiền của tôi, tôi không thể lấy lại tiền được à?"
Hạ Niệm Chân cau mày hỏi: "Vậy nếu anh đang giúp vứt rác, tại sao anh lại lấy túi đen ném vào trong xe thay vì ném vào thùng rác? Còn nói là bạn bè cho anh mượn tiền anh, dạo này chuyển khoản trực tuyến rất tiện lợi, ai lại lấy số tiền đó ra rồi lại chuyển vào bao giờ?"
"Điều này..."
Hạ Huy lo lắng đến mức trán đổ đầy mồ hôi.
Chết tiệt.
Sơ xuất quá.
Hạ Niệm Chân khó đối phó hơn dự kiến.
Thấy vậy, Hạ Niệm Chân thừa thắng xông lên: "Hạ Huy, nếu không trả lời được, chứng tỏ đã tôi đã nói trúng tim đen của anh. Chính là hai người chiểm đoạt hai mươi mốt tỷ."
Hạ Huy và Hạ Điệp cứng họng, một lúc lâu cũng không thể nói ra được gì.
Bởi vì thực sự không có lý do nào thích hợp để giải thích.
Chứng kiến điều này, những người có mặt nhận ra rằng Hạ Niệm Chân thực sự đã đưa hai mươi mốt tỷ và nó đã bị Hạ Huy và Hạ Điệp nuốt chửng.
Lá gan hai anh em này cũng to nha.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bà Hạ hừ lạnh một tiếng và nói: "Hạ Niệm Chân, tôi không quan tâm chuyện gì đang xảy ra với hai mươi mốt tỷ, chỉ cần cô chưa đưa hai mươi mốt tỷ cho tôi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Đưa tiền đây."
Sắc mặt Hạ Niệm Chân tái nhợt.
"Tại sao cháu phải làm vậy chứ.."
Cô chưa kịp nói xong đã bị bà Hạ lạnh lùng ngắt lời: "Đây là quyết định của tôi. Và tôi cũng tin tưởng vào tính cách của Hạ Huy và Hạ Điệp. Bọn nó nói rằng đó là tiền bạn bè trả lại, trừ khi cô có thể đưa ra những bằng chứng trực tiếp nhất là đã đưa tiền cho bọn nó, nếu không, cô phải bỏ ra hai mươi mốt tỷ."
Ngay sau khi nói ra câu này, trong lòng Hạ Đường cảm thấy lạnh lẽo.
Cứ tưởng hai mươi mốt tỷ trước đó đã có thể thoát.
Không nghĩ tới bây giờ lại mất thêm hai mươi mốt tỷ.
Giờ thì đào đâu ra chừng đấy tiền đây?
Không thể nào có chuyện như vậy được.
Hạ Niệm Chân tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, môi run run.
Đừng nhìn bà Hạ đã nhiều tuổi, thật ra lòng dạ lại rất xảo trá.
Khi bị nói đến như vậy, chẳng lẽ lại không biết rằng hai mươi mốt tỷ đã bị Hạ Huy và Hạ Điệp lấy mất?
Nhưng bà vẫn giả bộ không biết để bao che cho họ.
Cùng là con cháu nhà họ Hạ nhưng sao sự khác biệt đối xử với nhau lại lớn đến như vậy.
Lúc này, Hạ Huy và Hạ Điệp mới thở phào nhẹ nhõm.
Có bà nội chống đỡ, còn sợ hãi gì nữa.
Bọn chúng càng trở nên kiêu ngạo, mắng Hạ Niệm Chân: "Được lắm, đồ chó đẻ ăn bám từ trong ra ngoài, cô đã vu oan tôi và Hạ Điệp chiếm đoạt hai mươi mốt tỷ.
Có tin tôi sẽ kiện cô tội vu khống không? Cô sẽ phải ở tù cả đời."
Hạ Điệp càng thêm khiêu khích: "Nhìn vẻ mặt của chị có vẻ như còn không phục? Không phục thì tìm ra chứng cứ đi. Nếu tìm ra được chứng cứ, lập tức tôi sẽ thừa nhận là chúng tôi đã chiếm đoạt số tiền đó, còn gọi chị là bà cô tổ nữa. Đáng tiếc là chị không tìm ra được. Ha ha."
Giọng nói vừa dứt.
Cửa phòng họp bị mở ra.
Vương Đông Quân bước đi vào, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh nhạt, bĩu môi khinh bỉ nhìn Hạ Điệp: "Chậc chậc chậc. Muốn trở thành con cháu của vợ chồng chúng tôi? Các người xứng sao?"