"Chị... Chị là Lê Vy, cháu gái của người sở hữu khách sạn Hồng Ánh này đúng không?" Hạ Niệm Chân cuống quýt lau nước mắt, ngạc nhiên hỏi.
Hạ Niệm Chân từng gặp được Lê Vy trong một buổi diễn thuyết kinh doanh của thành phố Hoa Hình, đây chính là một trong những người phụ nữ khiến cô khâm phục nhất ở thành phố này.
Lê Vy cười gật đầu: "Đúng thế."
Hạ Niệm Chân hoang mang hỏi lại: "Sao chị Lê Vy lại đến đây thế?"
"Tôi muốn nói vài lời với cô Niệm Chân thôi, tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm và trách oan anh Vương Đông Quân rồi."
"Cái gì cơ? Trách oan Vương Đông Quân hả?"
Lê Vy nhanh nhẹn lấy điện thoại di động ra mở đoạn phim ghi hình lên cho Hạ Niệm Chân xem: "Đây là những cảnh được máy quay ghi lại trong phòng cơm riêng của cô với Triệu Ninh, tôi đã trích xuất ra để mang đến đây cho cô xem."
Đoạn ghi hình bắt đầu từ lúc Hạ Niệm Chân say bí tỉ và gục xuống bàn, sau đó là cảnh Triệu Ninh lấy uống ra uống, cởi quần áo cũng như chuẩn bị điện thoại quay lại. Tiếp theo nữa là cảnh Vương Đông Quân xuất hiện đúng lúc để đánh Triệu Ninh tơi bời hoa lá và kết thúc là đoạn anh ôm Hạ Niệm Chân rời khỏi phòng.
Hạ Niệm Chân ngồi trên giường ngơ ngác mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.
Môi cô cứ mấp máy mãi không nói nên lời, cuối cùng ngồi đó lẩm bẩm: "Thì ra... Thì ra tôi đã trách nhầm Vương Đông Quân rồi..."
Nếu không có Vương Đông Quân chạy đến thì chắc bây giờ sự trong sạch này đã bị vấy bẩn, đời cô xem như tiêu rồi.
Bấy giờ, cảnh nổi cáu với Vương Đông Quân lúc nãy lại hiện lên trong đầu Hạ Niệm Chân như thước quay chậm, thái độ của cô cực kì tồi tệ.
Nhưng... Nhưng tại sao Vương Đông Quân lại không giải thích lời nào? Tại sao anh lại lẳng lặng nhận lấy mọi lời trách móc và tức giận của cô? Vương Đông Quân là tên ngốc hả?
Không, Vương Đông Quân không hề ngu ngốc. Anh ấy chỉ không muốn cãi nhau với cô thôi.
Nghĩ thế, tim Hạ Niệm Chân đau như bị dao cứa và hàng ngàn mũi kim đang ghim thẳng vào trong. Đau không thể tả nổi.
Nếu đổi lại là cô, Hạ Niệm Chân nghĩ mình không thể dùng thái độ bình tĩnh như thế để đối mặt với chuyện đó được.
"Tôi là người phụ nữ tồi." Hạ Niệm Chân lại rơi nước mắt, cô ngồi đó khóc thút thít nói.
Lê Vy khẽ thở dài nhìn Hạ Niệm Chân, an ủi: "Cô Niệm Chân này, tuy tôi vẫn chưa kết hôn nhưng tôi biết vợ chồng hay cãi nhau là chuyện hết sức bình thường vì suy cho cùng giữa hai người vẫn có tình yêu dành cho nhau mà đúng không?"
"Tình yêu hả?" Hạ Niệm Chân khẽ thì thào.
Kết hôn ba năm rồi, nói Hạ Niệm Chân không biết Vương Đông Quân thích cô thì giả dối quá. Nếu không thích cô thì những áp lực từ phía gia đình Hạ Niệm Chân đã đủ để Vương Đông Quân dứt khoát rời khỏi nhà họ Hạ dù phải sống trong cảnh nghèo khổ rồi.
Chỉ là vết sẹo để lại sau khi bị phản bội năm đó đã khắc sâu vào máu thịt tim gan cô khiến Hạ Niệm Chân mãi không chịu thừa nhận thôi, sự thật vẫn là Vương Đông Quân yêu cô.
Nhưng Hạ Niệm Chân bây giờ có còn xứng đáng với tình yêu của anh nữa không? Cô bắt đầu bối rối.
Hay là gọi điện thoại cho Vương Đông Quân nhỉ?
Hạ Niệm Chân lấy điện thoại ra gọi cho anh ngay không hề do dự.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Chắc chắn Vương Đông Quân đang giận cô.
Không hiểu sao Hạ Niệm Chân lại thấy hơi sợ hãi và căng thẳng. Cô sợ Vương Đông Quân sẽ biến mất mãi mãi và không bao giờ liên lạc với mình lần nào nữa. Ngày xưa suy nghĩ này sẽ không bao giờ xuất hiện trong đầu cô. Không được, cô nhất định phải đi tìm Vương Đông Quân về để giải thích rõ ràng.
Hạ Niệm Chân vội vàng lau nước mắt đi, chỉnh lại quần áo trên người rồi quay sang nói với Lê Vy: "Xin lỗi chị Lê Vy nha, tôi gây ra nhiều phiền phức cho chị quá nhưng bây giờ tôi còn có việc nên xin phép đi trước. Hôm khác có thời gian tôi sẽ đến tận nhà để cảm ơn chị đàng hoàng sau."
Lê Vy cười nói: "Đừng khách sáo quá vậy, sau này cứ gọi tôi là chị Vy thôi. Kết bạn Zalo với tôi nhé, để sau này có thời gian rảnh chúng ta hẹn nhau đi dạo phố hoặc ăn bữa cơm cho vui."
Hạ Niệm Chân cảm thấy hết sức bất ngờ khi nhận được tấm danh thiếp.
Thân phận và vị thế của Lê Vy trong giới kinh doanh cao hơn cô không biết là bao nhiêu, người có thể khiến chị chủ động gửi danh thiếp rất ít ỏi và tất cả đều là những nhân vật máu mặt tiếng tăm ở thành phố Hoa Hình. Bây giờ Lê Vy lại chủ động nói sẽ hẹn cô cùng ăn cơm dạo phố?
Một trong những bước phát triển tình chị em khăng khít đây mà.
Nhưng bấy giờ Hạ Niệm Chân đang sốt ruột đi tìm Vương Đông Quân nên không rảnh suy nghĩ quá nhiều.
Nhìn theo bóng lưng Hạ Niệm Chân, Lê Vy khoanh tay đứng đó tự lẩm bẩm một mình: "Cô gái ngốc nghếch này sống trong phúc mà không biết hưởng. Chậc chậc, người ta nhìn vào hâm mộ chết đi được ấy."
Chuyển sang Vương Đông Quân, sau khi rời khỏi khách sạn Hồng Ánh anh đã lái chiếc xe điện đi dạo vẩn vơ trên đường. Nói thật, Vương Đông Quân cũng hơi tức giận khi Hạ Niệm Chân trách móc anh cùng với những lời sau đó nhưng phần lớn lại là đau lòng.
Gần đây Hạ Niệm Chân chịu quá nhiều áp lực và gánh nặng nên để cô trút ra cho nhẹ lòng hơn cũng chẳng sao cả, Vương Đông Quân bị trách oan cũng im lặng không hề giải thích vì anh biết rõ tính cách của vợ mình. Trong tình huống đó, với những cảm xúc đó thì càng nói càng khiến cô quy chụp tất cả thành lời nói dối bao biện.
Chỉ có cách bỏ đi để cô bình tĩnh lại, sau đó giải thích thì kết quả mới khả quan hơn thôi.
Xét tới xét lui thì tất cả đều xảy ra vì bản thân anh không thể để lộ thân phận. Tạ Hải đã nhắc nhở anh nhiều lần rằng trước khi lông cánh đủ cứng cáp thì anh không thể lộ thân phận thật của mình với bất kỳ ai. Nếu không những người thân bên cạnh anh sẽ trở thành bia đỡ đạn, việc bảo vệ an toàn cho họ sẽ thành một vấn đề rất lớn
Vương Đông Quân không dám mạo hiểm, anh không dám để Hạ Niệm Chân phải chịu bất kỳ rủi ro nào.
"Này. Vương Đông Quân." Đột nhiên có giọng nữ vang lên gọi tên anh.
Vương Đông Quân dừng xe quay đầu lại, trông thấy cô bạn học cũ Như Hiền đang đứng bên vệ đường vẫy tay với anh.
"Sao cậu lại ở đây thế?"
Như Hiền cười nói: "Vừa mới lên lớp về, nhàn rỗi quá không có gì làm nên tôi ra ngoài kiếm ít rượu uống cho vui. Lúc nãy tôi có gọi cho cậu đấy nhưng không liên lạc được."
Vương Đông Quân lấy điện thoại ra xem thử rồi lúng túng nói: "Xin lỗi nha, điện thoại tôi hết pin rồi."
"Hứ." Mai như Hiền bĩu môi: "Nếu cậu đã đến đây thì chúng ta kéo nhau đi nhậu một bữa đi. Lần trước cậu đến nhà tôi ăn cơm nhưng chưa kịp chơi đã thì đã trốn mất dạng rồi."
Vương Đông Quân vò tóc nghĩ thôi thì cũng không có chuyện gì làm, uống ít cồn chắc cũng không sao: "Được, lên xe đi. Tôi dẫn cậu đến quán rượu bạn tôi mở uống mấy ly chơi cho vui."
"Được luôn." Như Hiền leo lên bình điện nhỏ rời vỗ vai Vương Đông Quân, hào hứng nói: "Đi thôi chú lừa lông ngắn."
Sợ hãi.
Vương Đông Quân mở xe điện lên chạy thẳng tới quán rượu Paso Doble.
"Nhanh lên. Chạy nhanh nữa lên." Như Hiền ngồi sau cứ hối mãi.
"Cô hai ơi là cô hai, cô ngồi yên tí đi được không? Con gái con đứa gì kì, cứ như đàn ông thế này thì chẳng ai lấy về đâu."
"Hừ. Đâu có dễ dàng cưới tôi thế được? Ha ha, nhưng nếu người cầu hôn là cậu thì chắc tớ có thể suy nghĩ cân nhắc đó nha."
Vương Đông Quân ném cho cô ấy ánh mắt khinh bỉ và không thèm trả lời.
Đang đi thì Như Hiền chợt xoa má phải của Vương Đông Quân: "Này. Sao mặt cậu sưng tấy lên thế?"
"Cái đó hả..." Vương Đông Quân giật mình, anh ngượng ngùng giải thích: "Khụ khụ. Nhỡ bất cẩn đập mặt vào khung cửa ấy mà."
Như Hiền bỗng cười xấu xa: "Chậc chậc. Tôi nghĩ chắc cậu đi nhìn lén phụ nữ góa chồng tắm rồi bị người ta phát hiện, tặng cho cái bạt tai đúng không? Ha ha ha ha."
Vương Đông Quân: "..."
Mười phút sau, Vương Đông Quân đã đến quán rượu Paso Doble.
Anh tìm chỗ đỗ xe rồi đi thẳng vào cửa, cả hai đều không đế ý tới nơi ngã tư đường bên kia có một chiếc Mazda đỏ tươi vừa dừng lại.
Bên trong chiếc xe đó, Hạ Niệm Chân buồn bã và uất ức cắn môi nói: "Hừ. Biết ngày là tên khốn kiếp Vương Đông Quân là loại chẳng ra gì mà. Xin lỗi cái quái gì? Cứ chết luôn ngoài đường đi càng tốt. Sau này đừng trở về nữa."
Hạ Niệm Chân tức tối bấm còi ô tô.
Cô đạp chân ga rồi phóng đi với tốc độ ánh sáng, chiếc xe biến mất trong màn đêm.