Bấy giờ, trên phòng riêng của nhà hàng khách sạn Hồng Ánh.
"Tổng... Tổng giám đống Triệu Ninh, tôi không thể uống nổi nữa rồi nên chúng ta chuyển sang bàn bạc về hợp tác đi..." Hạ Niệm Chân choáng váng cho uống quá nhiều rượu, ậm ừ nói.
"Ồ. Thế thì làm sao được? Uống ly cuối cùng nào, rồi chúng ta sẽ bắt đầu bàn về chuyện hợp tác. Đằng nào mối quan hệ đối tác kinh doanh của chúng ta cũng chẳng có gì đáng nói." Triệu Ninh cười gian ác, gã đứng dậy rót cho Hạ Niệm Chân thêm một ly rượu khác.
"Anh Triệu Ninh, tôi... Tôi đau đầu chóng mặt quá..." Hạ Niệm Chân muốn từ chối như nói được nửa câu thì hơn váng đầu ập tới khiến cô không thể gắng gượng nổi nữa, say bí tỉ gục đầu trên bàn.
Triệu Ninh vui vẻ ra mặt: "Ha ha. Người đẹp của tôi, ông đây chờ khoảnh khắc này mãi."
Dứt câu, gã lấy chiếc lọt nhỏ giấu trong túi đổ ra hai viên thuốc màu xanh nước biển cho hết vào miệng. Gã được người đời đồn đãi là người đàn ông có 'sức chiến đấu' khủng khiếp nhưng mọi thứ đều bắt nguồn từ loại thuốc nhập khẩu từ nước ngoài này, chất lượng có thể nói là đỉnh cao.
Lại chả thế, mới uống chưa tới một phút đã đã bắt đầu có cảm giác rồi.
"Chậc chậc. Nghe đồn em kết hôn ba năm nay rồi vẫn chưa làm gì với thằng chồng vô dụng kia, vẫn còn tấm mang đó nhỉ? Thế thì lại càng hợp ý tôi. Chẳng mấy khi có được cơ hội này, chắc chắn phải quay phim lại để sau này còn làm kỉ niệm chứ." Triệu Ninh bật chế độ quay phim trong điện thoại lên và đặt nó tựa vào chai rượu trên bàn, ống kính quay thẳng về phía Hạ Niệm Chân.
"Ha ha ha, góc này đẹp thật đấy." Triệu Ninh cười hết sức ngả ngớn, gã vội vã cởi quần áo trên người xuống và trong đầu đã có sẵn những cảnh tượng ướt át và đẹp đẽ sắp diễn ra trong căn phòng này. Chẳng những thế, sau lần sung sướng này thì gã còn nắm trong tay đoạn băng ghi hình có thể uy hiếp Hạ Niệm Chân, bắt cô phải trở thành món đồ chơi trong tay mình, thích làm gì cũng được. Nghĩ tới lại thấy háo hức rạo rực hẳn.
"Bảo bối à. Tôi tới đây."
Triệu Ninh đang chuẩn bị nhào tới xé rách quần áo trên người Hạ Niệm Chân thì... Rầm.
Sau tiếng vang điếc hết cả tai đó chính là cánh cửa phòng riêng bị đá báy
"Thằng nào đấy?" Triệu Ninh giật mình hỏi.
Viên thuốc đang dấy lên ngọn lửa hừng hực trong người gã, đột nhiên lại sợ hết hiền khiến đạn đã lên nòng bị ép phải bắn ra dính đầy trên quần đùi.
"Là tôi." Vương Đông Quân bình tĩnh đi thẳng vào phòng và nếu ai có ở đó sẽ biết anh đang tức điên lên thế nào.
Tuy anh có thể biết chắc việc Triệu Ninh mời Hạ Niệm Chân chẳng tốt lành gì nhưng anh không ngờ gã khốn nạn này lại dám làm những chuyện vô liêm sỉ như thế. May là anh chạy tới kịp, nếu để trễ thêm dù chỉ vài phút thì chắc Vương Đông Quân sẽ hối hận và áy náy đến tận cuối đời.
"Mẹ nó mày là thằng quái nào? Mày dám cản trở chuyện vui của tao thì nên liệu hồn đi. Mau cút ra ngoài cho tao. Cút." Triệu Ninh nổi giận gào lên.
Tất cả những người đàn ông bị ngắt ngang trong lúc làm chuyện này đều có khả năng bị tổn thương về lâu về dài và cực kì khó chữa rất cao. Nhỡ đâu biến thành quả súng đụng tí là bắn thì uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng có tác dụng gì. Thế thì làm sao gã lăn lộn trong cái xã hội này được nữa?"
"Bảo tôi cút hả?" Đôi mắt Vương Đông Quân trở nên rét lạnh và anh chầm chậm bước tới gần Triệu Ninh, gằn giọng hỏi: "Bày mưu tính kế hại vợ tôi rồi chơi những trò hết sức bẩn thỉu thế này, có biết hậu quả là gì không?"
"Vợ mày hả?" Triệu Ninh thoáng giật mình rồi bỗng mỉa mai ra mặt, nói: "Thì ra mày chính là thằng chồng ở rể vô dụng của nhà họ Từ, tên Vương Đông Quân nhỉ. Bố mày có nghe chuyện về mày rồi. Sao nào? Bản thân mày không đủ sức để ăn được con vợ nhà mình rồi lại trách một người ngoài có bản lĩnh đó hả?"
"Nếu tao đoán không nhầm thì chắc mày còn chưa được thấy cơ thể trần như nhộng của vợ mình đâu ha? Có cần tao để mày đứng đây quan sát trong lúc tao làm việc không? Ha ha ha. Tao nghe bảo mấy thằng đi ở rể thường bị cắm sừng, tao nghĩ là đến phiên mày rồi đấy."
Triệu Ninh điên cuồng cười ha hả vì trong mắt gã, Vương Đông Quân chỉ là kẻ vùng vẫy trong sự bất lực dưới tầng đáy của xã hội này mà thôi. Gã vẫy vùng trong bụi hoa bao năm nay, có loại con gái nào làm khó được gã? Thằng chồng của con nào gã chưa sỉ nhục? Thậm chí có những thằng đàn ông vô dụng đến nỗi dâng hiến cả vợ mình để đổi lấy một tương lai thăng tiến.
Vương Đông Quân ư?
Cũng thường thôi.
Khi Triệu Ninh đang đắc ý phổng mũi thì sự khó chịu của Vương Đông Quân đã lên đến đỉnh điểm, anh bất ngờ đi tới và... Bốp. Đó là tiếng đầu gối đẩy thẳng vào bụng Triệu Ninh.
"A." Triệu Ninh cong người như con tôm mập ú quỳ rạp xuống đất, đau rít lên.
"Thằng chó má này, mày dám đánh..." Gã còn chưa nói xong thì chân Vương Đông Quân đã đạp thẳng vào mặt: "Ai da."
Triệu Ninh ngã chổng vó lên trời, rơi mất mấy cái răng và dòng máu đỏ tươi đang chạy dài từ khóe môi gã. Triệu Ninh lăn lộn trong giới kinh doanh hơn hai mươi năm, cũng không được tính là loại có thể hô mưa gọi gió nhưng hất mặt lên trời là chuyện gã thường xuyên làm. Có ai dám khiến gã phải nhục nhã thế này đâu?
Không thể nhịn được nữa.
Triệu Ninh gân cổ lên gọi đám vệ sĩ đang đứng bên ngoài: "Mẹ nó lũ chúng mày. Cả đám bọn mày mù hết rồi hả? Có biết xông vào đây dạy cho thằng ất ơ này một bài học cho tao không?"
Nhưng tiếng gào của gã chẳng nhận được một lời đáp nào.
Vì trước khi Vương Đông Quân đến thì hai vệ sĩ đứng ngoài cửa đã bị các nhân viên an ninh của nhà hàng khách sạn Nhật Hoàng đánh lăn quay rồi.
"Hôm nay ông có gọi rách cổ họng cũng chẳng có ai chạy tới đây cứu cái mạng chó này đâu." Vương Đông Quân tức điên người lại giơ chân đá mạnh vào mông Triệu Ninh.
Trông Triệu Ninh béo là thế nhưng gã sợ đau hơn bất kỳ ai dù lớp mỡ đã đỡ được phần nào, những cú đá liên tục ập đến khiến gã khóc la thảm thiết như heo bị chọc tiết ngoài lò mổ.
"Vương Đông Quân. Mẹ nó mày có biết hậu quả sau khi đánh tao không thằng điên?"
"Hậu quả chính là ông bị đánh tiếp." Vương Đông Quân giơ tay đấm vào mặt gã."
"A a a. Thằng ranh con khốn kiếp, mày..."
Bốp. Lại một cú đá vào cằm Triệu Ninh.
"Mẹ mày. Bố mày sẽ..."
Bốp. Đầu Triệu Ninh bị đập xuống nền nhà.
"Tao nhất định sẽ..."
Bốp bốp bốp.
Khoảng chừng hai phút sau khi Triệu Ninh đã bị đánh thành đầu heo và khóc lóc nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin Vương Đông Quân tha thứ cho mình thì Vương Đông Quân đã đánh đấm sướng tay mới chịu dừng lại. Anh ra tay khá mạnh bạo nên bàn tay nắm lại có hơi đau.
Tất nhiên chút đau đớn cỏn con ấy chẳng là gì so với sự đau lòng dành cho Hạ Niệm Chân.
Vương Đông Quân ngồi xổm xuống bóp lấy cằm Triệu Ninh và lạnh lùng gặng hỏi: "Đây là kế hoạch một mình ông bày ra hay có ai đó đứng sau lưng bảo ông làm thế?"
Triệu Ninh sưng tấy và đỏ lòm lên như con tôm luộc vội vàng trả lời: "Hạ Huy đã bảo tôi phải làm như thế. Anh Vương Đông Quân à, tôi biết mình sau rồi. Tôi sai rồi hu hu hu..."
Bán đứng người nhà mình cũng khá nhanh.
Quả nhiên là Hạ Huy.
Vương Đông Quân siết chặt nắm đấm, lạnh giọng gằn từng tiếng một: "Hạ Huy, con đường đi tới cái chết nhưng anh đi có vẻ vui lắm, tốc độ ngày càng tăng nhanh..."
Triệu Ninh tiếp tục cầu xin: "Anh Vương Đông Quân, sau này tôi không dám nữa đâu... Tôi van anh tha cho tôi lần này đi được không."
"Cút xéo." Vương Đông Quân giơ tay đẩy Triệu Ninh sang một bên, vẻ giết chóc lóe lên trong mắt anh: "Tôi cảnh cáo ông lần đầu cũng như lần cuối, nếu ông vẫn tơ tưởng đến vợ tôi thì Vương Đông Quân này dám hứa chắc chắn sẽ cho ông biết thế nào gọi là cảm giác sống không bằng chết."
Triệu Ninh rụt cổ lại, gật đầu lia lịa: "Tôi biết rồi. Tôi biết rồi."
Vương Đông Quân ôm Hạ Niệm Chân lên và sải bước ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng Vương Đông Quân cho đến khi nó biến mất thì nỗi hãi hùng trong đầu Triệu Ninh mới thoáng vơi đi. Nhưng gã không thể chấp nhận và nuốt trôi cục tức cũng như nỗi nhục nhã này.
Gương mặt sưng đỏ bắt đầu trở nên vặn vẹo vì sự độc ác, gã cắn hàm răng chẳng còn được bao nhiêu chiếc, ậm ờ nói: "Thằng Vương Đông Quân kia, mày cứ chờ đó. Bố mày chưa xong với mày đâu."