Tại cửa khách sạn Hồng Kim.
Vương Đông Quân đi xe điện tới, dựng xe điện sats bên cạnh ô tô Mazda của Hạ Niệm Chân.
Anh bước nhanh vào khách sạn.
“Đứng lại. Anh định làm gì?”
Vương Đông Quân mới đi tới cửa thì một nam lễ tân gọi anh lại.
“Tôi có chút chuyện muốn đi vào tìm người.” Vương Đông Quân trả lời.
Nam lễ tân giơ tay cản lối của Vương Đông Quân, quan sát anh từ trên xuống dưới: “Có biết đây là nơi nào không? Mà tùy tiện đi vào. Khách sạn của chúng tôi có quy định, không có đặt trước thì không được phép vào, nếu như anh muốn thử vận may mà gặp được ông chủ lớn thì còn không bằng về nhà mua vài tờ vé số ngồi chờ trúng thưởng đi.”
“Tại sao anh lại nói thế?”
Nam lễ tân không kìm được mà liếc Vương Đông Quân một cái: “Còn phải nói. Khách sạn Hồng Kim của chúng tôi là nơi những người trong giới thượng lưu ở Hoa Hình tiêu phí xa hoa, tôi đã làm ở đây lâu như vậy cũng đã gặp quá nhiều người ôm mộng muốn phát tài đi vào đây để đục nước béo cò, xét đến cùng là muốn có may mắn tìm một ông chủ lớn. Thấy anh một thân quần áo rác rưởi, chắc là lại muốn dùng đến con đường này. Nói cho anh biết, không dễ xài đâu. Đến từ đâu thì cút về nơi đó đi.”
Vương Đông Quân bất đắc dĩ thở dài, anh vẫn không rõ cái xã hội này thế nào.
Tuy rằng quần áo của anh không bao nhiêu tiền, nhưng sạch sẽ không lôi thôi, sao lại trở thành rác rưởi rồi?
So với việc trong tay không có tiền, trong lòng đen tối, lại cố ý mua những đồ có vẻ xa hoa, ra vẻ ngụy quân tử thì hơn sao?
Vương Đông Quân chịu đựng sự khó chịu trong lòng, nói với nam lễ tân: “Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không phải là tìm ông chủ gì cả, vợ tôi ở trong đó có chút việc gấp tôi phải gặp cô ấy, làm phiền anh một chút.”
Chỉ là nam lễ tân này cho rằng thái độ của Vương Đông Quân như vậy là đang chột dạ, vì vậy hếch mũi lên, hừ lạnh nói: “Vợ anh ở bên trong? Tôi chưa từng nghe nói trong khách sạn có nhân viên phục vụ trẻ nào có chồng cả?
Chẳng lẽ vợ cậu là người dì nào vẫn còn trong sạch trong khách sạn của chúng tôi chứ? Vừa nhìn thấy dáng vẻ ăn bám này của anh, thảo nào lại dấu kĩ như vậy. Ha ha ha ha.”
Những lời này của anh ta lập tức khiến cho mấy người nhân viên khác châm biếm: “Chậc chậc. Mấy người dì trong sạch trong khách sạn chúng ta đều như cái lu, cây tăm nhỏ như cậu ta liệu có hành động được không?”
“Anh đây vẫn không hiểu sao? Cây tăm không được thì còn thủ đoạn khác chứ? Đừng coi thường những tên mặt trắng này, mấy tên này có kĩ năng rất tốt đó”
“Nói như vậy thì tôi nhớ ra rồi, trong tập đoàn Văn Đình cái người con rể tên Lê Tiến, không phải là có kĩ năng tốt có thể thỏa mãn Văn Anh Thư thì mới có cơm ăn đấy chứ ?”
“...”
Vương Đông Quân cũng không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác đối với mình, dù sao từ nhỏ đến lớn anh đã trải qua sự trào phúng rất nhiều.
Nên có năng lực chống lại rất mạnh.
Chỉ là sự trào phúng này lại chạm tới vợ anh Hạ Niệm Chân, đã chạm đến sự giới hạn cuối cùng của anh.
Giọng nói của Vương Đông Quân trầm xuống, nói với người lễ tân: “Khách sạn Hồng Kim là khách sạn sang trọng nhất ở Hoa Hình, thấy mấy người các anh đã biết rõ lãnh đạo có vấn đề.”
Mấy người lễ tân sắc mặt lạnh lẽo: “Thằng nhóc thối, mày kêu chíp chíp cái gì? Cảnh cáo mày nói chuyện cẩn thận một chút đi.”
“Vậy thì tôi cũng cảnh cáo các anh, đừng có ngăn cản tôi ở đây, với lại đừng nói với tôi mấy lời lúc nãy, các anh đã mắc sai lầm lớn rồi, nếu như cố ý làm lỡ chuyện của tôi thì đến lúc đó hối hận cũng không kịp.” Sắc mặt của Vương Đông Quân xấu xí đáp lại.
“Ha ha ha.”
Mấy người lễ tân nhìn nhau, sau đó ôm bụng cười to:
“Ai da. Buồn cười đau cả bụng, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải người có thể giả bộ như thế đấy.”
“Chậc chậc. Mày có biết là có cái loại thái độ này với bọn tao ở trước cửa Hồng Kim sẽ có hậu quả gì không?”
“Đến đây, đến đây. Tao muốn thấy mày sẽ làm tao hối hận như thế nào, tao rất sợ đó nha.”
“..”
Vương Đông Quân muốn đáp lại.
Đúng lúc này có một giọng nữ bén nhọn vang lên: “Đám người các cậu không lo chuyên tâm làm việc mà còn đứng đây ồn ào chuyện gì nữa?”
Một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, ăn mặc đồng phục của khách sạn, tóc ngắn đến mang tai đi tới.
Chỉ là vẻ mặt có hơi không tốt, để cho người khác biết cô ta không phải là một người dễ tiếp xúc.
Nhìn thấy cô ta, mấy người lễ tân đều đứng ngay ngắn, cung kính chào hỏi: “Chào chị Hoàng.”
Hoàng Ly là người quản lý bộ phận tiếp khách và bán hàng của khách sạn Hồng Kim, quản lý năm sáu chục cấp dưới, là lãnh đạo nhỏ của khách sạn.
Tiền lương một tháng của cô ta có đến bảy mươi triệu.
Mặc dù cô ta vẫn chưa kết hôn, nhưng với tài năng của Hoàng Ly mà muốn đến với cô ta thì ít nhất cũng phải mấy ông chủ có tài sản mấy tỷ đồng thì mới có thể.
Ví dụ như mấy ông chủ thường ngày hay ra vào khách sạn Hồng Kim để ăn uống.
Dựa vào quan hệ công việc của mình, cô ta đã từng qua lại với mấy ông chủ khá giả.
Chỉ là cuối cùng đều là do mấy ông chủ đã chơi chán rồi bỏ rơi cô ta.
Nay đã lớn tuổi, áp lực về tình yêu và hôn nhân đột nhiên tăng lên.
Đúng là như vậy nên cô ta sẽ đẩy cái áp lực này trên nhưng người đàn ông, nhất là người không có tiền vào cửa.
Hoàng Ly cau mày: “Vừa nãy có chuyên gì mà khiến cho các anh tranh cãi ầm ĩ như thế?”
Một nam lễ tân vội vàng trả lời: “Là như vậy, có một tên không biết xấu hổ nói vợ mình trong khách sạn của chúng ta, muốn đến tìm người, dù cho chúng tôi ngăn cản ngoài cửa nhưng vẫn uy hiếp chúng tôi.”
“Hóa ra là như vậy.”
Hoàng Ly gật đầu, dùng ánh mắt chán ghét hỏi Vương Đông Quân: “Vợ của cậu làm việc ở khách sạn chúng tôi?”
“Cô ấy không làm việc, cô ấy ăn uống ở chỗ các người.”
“Ăn?”
Hoàng Ly hiển nhiên là sẽ không tin, khoát khoát tay nói: “Ha ha. Đừng có mà vào giữa trưa nói giỡn với chúng tôi, các người không phải là loại người có thể chi tiêu ở đây, chắc là vợ của cậu đi tới nơi khác rồi, đi nơi khác tìm đi.”
“Xe của vợ tôi đang ở ngoài kia, cô ấy chắc chắn ở trong này, tại sao các người lại không cho tôi vào?” Vương Đông Quân giải thích.
Hoàng Ly phụt cười một tiếng: “Cậu đừng có nói là vợ cậu ở đây. Vậy được, tôi hỏi cậu vợ cậu ăn ở phòng nào? Ăn cơm cùng với ai? Nếu đáp không được thì đừng trách tôi gọi bảo vệ mời cậu đi.”
Vương Đông Quân trả lời: “Vợ của tôi ăn cơm với Tổng giám đốc Triệu Ninh, mới vào cửa hai mươi phút trước.”
Triệu Ninh?
Hoàng Ly vô cùng sửng sốt.
Thực ra quan hệ của cô ta và Triệu Ninh rất quen thuộc, trước đây nhiều lần ăn uống Triệu Ninh đã cho cô ta tiền boa tận hơn ba chục triệu rồi qua đêm với gã.
Sáng sớm hôm nay, đột nhiên Triệu Ninh gọi điện tìm cô ta rồi đặt chỗ, nói la mời một mỹ nữ ăn cơm.
Cùng lúc căn dặn cô ta, trong khoảng thời gian từ buổi trưa trở đi, không được phép cho ai đến phòng bao quấy rầy, ngay cả nhân viên nhà hàng cũng không được đi vào.
Đối với lần này, với kinh nghiệm phong phú, đương nhiên Hoàng Ly biếtTriệu Ninh có ý đồ gì.
Không khỏi lại cảm khái một cô gái lại chịu khổ, thật là đáng tiếc.
Dù sao sức mạnh của gã thì cô ta đã từng trải nghiệm.
Chỉ cần một lần là khắc sâu ấn tượng.
Cũng không muốn trải nghiệm lần nữa.
Đúng là như vậy, Hoàng Ly mới vừa nhớ tới cái người giàu có Triệu Ninh này.
Chỉ là không nghĩ tới, chồng của người con gái kia lại tìm đến tận đây.
Ha ha.
Chỉ có loại người vô dụng này mới dám tìm đến tận cửa quấy rầy chuyện tốt của tổng giám đốc Triệu mà thôi.
Chỉ xứng đội sừng cả đời mà thôi.
Bởi vậy, Hoàng Ly tức giận đáp lại Vương Đông Quân: “Tổng giám đốc Triệu cái gì? Chưa từng nghe nói. Nếu không cút đi thì tôi gọi người tới đấy.”