Một tiếng trước.
Biệt thự Hạ gia
Bà nội Hạ ngồi trên ghế.
"Con nói cái gì? Bân Úy bị bắt?"
Đứng đối diện bà ta là Hạ Minh, vẻ mặt ông ta lo lắng.
"Đúng vậy, vừa rồi nó bị Đình Lân của tập đoàn Đình thị bắt đi!"
"Sao lại có chuyện này?"
Vẻ mặt bà nội Hạ khó tin.
"Sao Bân Úy lại chọc tới Đình Lân?"
"Con không biết! Con cũng vừa nhận được điện thoại của Bân Úy nói đã bị Đình Lân bắt, kêu chúng ta mau đến cứu nó! Mẹ! Mẹ phải nghĩ cách để cứu nó, nó là cháu đích tôn của mẹ đó!"
"Trước tiên đừng hoảng hốt! Mẹ sẽ nghĩ cách! Mẹ sẽ nghĩ cách!"
Bà nội Hạ lẩm bẩm nói.
Nhưng từ bàn tay run rẩy của bà ta đã cho thấy bà ta cũng đang rất hoảng loạn.
Dù sao thế lực của Đình cũng lớn hơn Hạ gia gấp mười lần.
Từ trước đến nay đều không thể đụng vào.
Reng…
Chuông điện thoại Đường Minh vang lên.
Là Hạ Bân Úy gọi tới.
Đường Minh vội vàng nghe điện thoại.
"Bân Úy! Con không sao chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nhưng đầu dây bên kia vang lên một giọng nói của người khác.
"Tôi là Đình Lân! Con trai ông, Hạ Bân Úy, đang ở trong tay tôi."
Sắc mặt Đường Minh thay đổi ngay lập tức, nhỏ giọng.
"Thì ra là Đình thiếu, có hiểu lầm gì trong chuyện này không?"
"Hiểu lầm?"
Đình Lân giật giật khóe miệng, lạnh lùng nói.
"Hiểu lầm con mẹ ông! Thằng con khốn nạn của ông dẫn người tới đánh tôi! Nếu không nhờ vệ sĩ khác của tôi tới kịp, chắc chắn tôi đã bị nó đánh chết rồi!"
Nhắc tới chuyện này, Đình Lân vẫn còn tức giận.
Bản thân mình là người thừa kế của tập đoàn Đình thị, vậy mà lại bị mấy thằng con nhà giàu không tên không tuổi hành hung.
Còn bị vây xem!
Vô cùng xấu hổ!
Chuyện này không thể nhịn được!
Đúng là như vậy, khi những vệ sĩ của anh ta tới đã cho Hạ Bân Úy và bạn của anh ta một trận.
Không chỉ có vậy, Hạ Bân Úy đã hối hận và dập đầu quỳ lạy, nhưng Đình Lân vẫn bắt anh ta đi.
Về phần Đường Minh, sau khi nghe con trai mình bị Đình Lân đánh.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là cảm thấy không thể nào.
Không ai hiểu con bằng cha, ông ta biết rất rõ bình thường Hạ Bân Úy rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng không ngu ngốc đến mức dám động vào cậu ấm Đình Lân.
Lúc này, trong điện thoại đột nhiên vang lên giọng nói nức nở của Hạ Bân Úy.
"Cha! Mau cứu con! Con không muốn ở đây chút nào nữa, con chết mất!"
Nghe được giọng nói của cháu mình, bà nội Hạ đứng ngồi không yên, an ủi.
"Bân Úy! Đừng sợ, bà nội sẽ tìm cách cứu con!"
Sau đó hạ giọng cầu xin Đình Lân.
"Đình thiếu, cậu có thể nể mặt bà già này tha cho Bân Úy lần này không? Hạ gia chúng tôi sẽ rất cảm kích!"
Nhưng Đình Lân căn bản không hề nể mặt.
"Một bà già sắp chết như bà cần gì mặt mũi chứ? Với thân phận của tôi mà phải cần sự cảm kích của Hạ gia sao? Phi!"
Bà nội Hạ bị tổn thương bởi những lời nói của Đình Lân.
Trên mặt bà ta lúc trắng lúc xanh.
Bà ta lớn tuổi như vậy rồi, rất cần mặt mũi.
Ấy vậy mà bây giờ lại bị một người trẻ tuổi giễu cợt.
Nhưng vì cháu trai của mình, bà nội Hạ chỉ cười xòa.
"Đình thiếu, là bà già này suy nghĩ không chu đáo, chuyện này là do Bân Úy nhà chúng tôi sai, chúng tôi có thể bồi thường bằng tiền! Cậu thấy thế nào?"
Đình Lân hừ một tiếng.
"Bồi thường bằng tiền hả? Ba trăm tỷ! Không trả giá!"
Sắc mặt của bà nội Hạ và Đường Minh lập tức thay đổi.
Nên biết rằng tổng tài sản của Hạ gia chỉ ba trăm tỷ.
Đây là tài sản cố định!
Nhưng tiền trong sổ sách chỉ có hai mươi tỷ, lấy đâu ra ba trăm tỷ?
Vẻ mặt bà nội Hạ đau khổ.
"Đình thiếu, cái giá này..."
"Đm, bà nghĩ bà đang đi chợ hả mà còn mặc cả?"
Đình Lân khó chịu mắng, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lạnh lùng cười nói.
"Thật ra thì không có tiền cũng được, nhưng phải đáp ứng điều kiện khác!"
"Điều kiện gì?"
Bà nội Hạ như gặp được người cứu mạng.
"Dùng người khác để đổi lấy Hạ Bân Úy!"
"Cậu muốn ai?"
"Hạ Niệm Chân!"
Bà nội Hạ và Đường Minh nhìn nhau, lập tức hiểu ra cái gì đó.
Trước đây lúc họp mặt gia đình, Trần Đãm Nhã từng nói Đình Lân có đến tặng quà cho Hạ Niệm Chân.
Chắc chắn anh ta có cảm tình với con bé.
Bây giờ đưa ra điều kiện trao đổi này, mục đích là gì ai cũng biết.
Đình Lân bổ sung thêm một câu.
"Hai người yên âm, dùng Hạ Niệm Chân để đổi, tôi sẽ không tổn hại gì đến cô ấy, chỉ đơn giản là muốn thúc đẩy tình cảm với cô ấy mà thôi!"
Bà nội Hạ không cần suy nghĩ, lập tức đồng ý: "Đình thiếu, tôi đồng ý điều kiện này!"
Đường Minh cũng vội vàng hùa theo.
"Hì hì! Chỉ cần cậu hài lòng, muốn thúc đẩy thì cứ thúc đẩy!"
Lúc này Đình Lân hài lòng hừ nhẹ.
"Được thôi, nhưng tôi nhắc nhở các người, tôi cho các người một tiếng, trễ một phút thì con cưng của các người sẽ mất một ngón tay. Tôi sẽ gửi địa chỉ đến!"
Nói xong anh ta cúp máy.
Bà nội Hạ trầm mặt nói với Đường Minh.
"Gọi xe đến đây, chúng ta ra ngoài một chuyến, dùng Hạ Niệm Chân đổi Bân Úy."
"Dạ."
Đường Minh chuẩn bị xe, cùng bà nội Hạ chạy thẳng tới nhà Hạ Đường.
Nhưng khi họ đến mới biết Hạ Niệm Chân vẫn còn tăng ca ở công ty chưa về, nên họ lại chạy tới công ty.
Vợ chồng Hạ Đường còn tưởng Hạ Niệm Chân phạm phải sai lầm gì lớn.
Cơm tối họ cũng không ăn, lập tức chạy đến công ty tìm cô.
Chín giờ tối.
Hạ Niệm Chân tăng ca trong phòng làm việc, cô đang chuẩn bị sổ sách để chuẩn bị dự án sắp tới.
Cô rất tâm huyết với lần đấu thầu này, vì đây chính là cơ hội hiếm lắm mới có được.
Từ sáng đến giờ cô vẫn giam mình trong phòng làm việc.
Bữa trưa và bữa tối cũng chưa ăn.
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.
Đứng đó là bà nội Hạ và Đường Minh.
Sắc mặt hai người họ rất khó coi.
Hạ Niệm Chân vội vàng đứng lên.
"Bà nội! Bác! Sao hai người lại tới đây?"
Cô vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên bà nội đến công ty con mà mình quản lý.
Bà nội Hạ cau mày nói.
"Tôi tới đây để giao nhiệm vụ cho cô, Đình thiếu có chuyện muốn gặp cô, mau qua đó đi!"
Hạ Niệm Chân không hiểu tại sao bà nội chỉ vì chuyện này mà tới tận đây, nhưng vẫn lễ phép nói.
"Bà nội, con còn sổ sáchcần làm, hiện tại không đi được!"
Hơn nữa cô cũng muốn nói mình không có ấn tượng tốt với Đình Lân, nên không muốn đi.
Điều mà Hạ Niệm Chân không ngờ tới là bà nội Hạ bước lên một bước tát thẳng vào mặt cô.
"Nghe cho rõ đây, tôi đang đưa ra mệnh lệnh, không phải thương lượng với cô!"
Hạ Niệm Chân ôm mặt, vẻ mặt hoang mang, tủi thân:
"Tại…tại sao?"
"Kêu đi thì cứ đi! Còn nói nữa tôi sẽ cắt chức cô, thu lại tất cả từ công ty con mà nhà cô quản lý!"
Vừa dứt lời, Trần Đạm Nhã bước vào văn phòng, giục Hạ Niệm Chân.
"Bà nội kêu đi thì đi nhanh lên! Đâu phải là lần đầu tiên con đi gặp Đình Lân. Lần trước chuyện cậu ta tặng quà chúng ta còn chưa xin lỗi."
Nói xong, bà ta quay mặt lại nịnh nọt Bà nội Hạ.
"Mẹ! Mẹ đừng giận, con chắc chắn sẽ khuyên nhủ Niệm Chân qua đó, quyền quản lý công ty, mẹ đừng thu hồi nha!"
bà nội Hạ chắp tay sau đít, hừ một tiếng.
"Vậy thì nhanh lên! Đừng chậm trễ!"