Lúc này, bà chủ khách sạn Thủy Tiên, là Dạ Nguyệt hỏi nhân viên phục vụ chuyện đã xảy ra.
Phục vụ từ đầu đến cuối đều ở trong phòng, cho nên cô ta rất rõ tình hình xảy ra bên trong.
Thế là người phục vụ tường thuật rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn, kể xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Huỳnh Vân và đám người Mạo Hồng mang sắc mặt nghiêm túc.
Đêm nay, bữa tối mà bọn họ vốn cố ý sắp xếp cho Mạc Huy, Dương Kỳ, bị bọn ngu xuẩn này phá đám không nói, còn gây ra nhiều chuyện ồn ào như vậy nữa.
Đây quả thực là đánh vào mặt mũi bọn họ mà!
Mạo Hồng tính tình nóng nảy là người đầu tiên không kìm chế được mở miệng. "Các người được lắm, ngay cả khách quý của Mạo Hồng cũng dám làm nhục?"
Lời này vừa nói ra, tất cả bạn học ở đây đều khẽ run rẩy.
Nhất là Cao Cảnh Bình, là quản lý vật tư tập đoàn Hưng Hòa, ở trong mắt Mạo Hồng, anh ta chỉ nhỏ như hạt mè, biết rõ chọc giận Mạo Hồng hậu quả khó mà lường được.
"Tổng giám đốc Mạo, anh... anh nghe tôi giải thích, tất cả những thứ này đều là hiểu lầm ạ!"
Mạo Hồng hơi híp mắt lại, ánh mắt sắc bén.
"Ồ? Nói như vậy, cậu dùng hóa đơn của công ty mời bạn học ăn cơm cũng là hiểu lầm hả?"
"Tôi..."
Cao Cảnh Bình lập tức nghẹn lời.
Văn bản của công ty quy định rõ ràng liên hoan tư nhân không được khai hóa đơn của công ty, anh ta không chỉ khai, mà còn khai con số lớn như thế!
Nếu chuyện này mà truy cứu, chắc phải bị khởi tố ngồi tù.
Nghĩ đến đây, Cao Cảnh Bình đã không còn chút do dự, lập tức quỳ xuống trước mặt Mạo Hồng, cầu xin tha thứ.
"Mạo tổng, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ngài, tha cho tôi lần này đi!"
Mạo Hồng không thèm nhìn anh ta lấy một cái, hừ lạnh.
"Tôi có tha thứ cho cậu hay không không quan trọng, vẫn nên hỏi ý kiến của tổng giám đốc Vương đi!"
"Tổng giám đốc Vương..."
Trong lòng Cao Cảnh Bình đủ loại mùi vị.
Anh ta hiểu, đây là Mạo Hồng muốn cho Vương Đông Quân một ân tình.
Coi anh ta là công cụ.
Nhưng giao dịch ân tình giữa các nhân vật lớn, loại kiến nhỏ như anh ta há lại có bất kỳ đường lui nào?
Dù trong lòng rất không muốn, nhưng anh ta chỉ có thể kiên trì quỳ xuống với Vương Đông Quân.
"Vương tổng, anh lòng dạ rộng lượng, tha thứ cho tôi đi!"
Vương Đông Quân ngoảnh mặt làm ngơ.
Cao Cảnh Bình lo lắng, bắt đầu dập đầu với Vương Đông Quân.
"Vương tổng, là tôi có mắt mà không thấy núi cao, tôi đáng chết!"
Cùng lúc đó, Hứa Kỳ cũng quỳ xuống trước mặt Vương Đông Quân xin anh tha thứ.
Nào còn khí thế hiên ngang như trước đó?
Rất lâu sau Vương Đông Quân mở miệng.
"Tôi nhớ hai người bắt tôi nhảy múa làm trò vui cho mọi người đúng không?"
"Việc này..."
Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ nhìn nhau, vô cùng hoảng sợ, khẽ gật đầu.
"Tôi sẽ không yêu cầu quá đáng, không bằng hai người tự làm đi, nội dung tiết mục giống như những gì hai người mới nói, thế nào?"
Đầu óc Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ lập tức ong lên.
Nội dung tiết mục...
Uống một bình rượu đế?
Sau đó múa thoát y ngay tại chỗ?
Đây quả thực là giẫm sạch hết tôn nghiêm của bọn họ!
Vương Đông Quân hơi nheo mắt.
"Không muốn?"
Hai người khẽ run rẩy, vội vàng trả lời.
"Chỉ cần Vương tổng vui vẻ, đương nhiên là muốn ạ! Không có vấn đề!"
"Tôi thích múa nhất!"
Hai người bọn họ không dám lề mề, mở chai rượu trên bàn ra, tu ừng ực.
Rượu đế cay xé cổ họng.
Trong lúc uống có đến vài lần sặc đến mức suýt phun ra ngoài.
Vì không muốn để Vương Đông Quân tức giận, hai người đều cố gắng chịu đựng!
Uống rượu xong.
Bắt đầu uốn éo cơ thể một cách xấu hổ.
Chỉ là động tác của hai người cứng ngắc, bàn tay không ngừng vuốt ve cổ áo, xấu hổ cởi áo.
Thấy thế, Trần Dục nhíu mày quát nhẹ.
"Chưa ăn cơm ư? Động tác mạnh một chút! Nếu xấu hổ thì tao có thể giúp tụi bây!"
Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể mang vẻ mặt cầu xin tăng biên độ động tác lớn hơn, hai người lần lượt cởi quần áo xuống...
Trần Dục và đám người của anh ta không ngừng ồn ào quát lớn.
Có vẻ rất sôi động.
Đám bạn học thì ánh mắt của ai nấy đều phức tạp.
Bọn họ cùng tham gia châm chọc chế giễu Vương Đông Quân, bây giờ Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ bị trừng phạt, cũng như đánh vào mặt mũi của bọn họ!
Giai Diễm Tinh không giữ được bình tĩnh, đỏ vành mắt nói với Vương Đông Quân.
"Vương Đông Quân, làm việc nên giữ đường lui, anh làm vậy không quá đáng sao?"
Vương Đông Quân không nói gì.
Mắt thấy Cao Cảnh Bình và Hứa Kỳ đều sắp cởi hết, Giai Diễm Tinh nôn nóng nói.
"Vương Đông Quân! Cho dù bọn họ từng chế giễu anh, nhưng anh cũng không nên đối xử với bọn họ như thế, tôi nói cho anh biết, dù anh có tiền và địa vị đi chăng nữa thì tôi vẫn xem thường anh!"
Lời này vừa nói ra, rất nhiều bạn học cũng lên tiếng ủng hộ, nói Vương Đông Quân có tiền thì ra vẻ, đối xử độc ác với bạn bè của mình như vậy.
Câu nói này khiến Mai Tử Yên khó chịu quát.
"Ngậm miệng!"
"Các cậu chỉ biết mở miệng ức hiếp người khác, hôm nay nếu người đứng múa là Vương Đông Quân, các cậu tự hỏi lương tâm của mình xem, có thể đứng ra đi cầu xin không? Lúc này làm người tốt, không thấy mắc ói à?"
"Tôi..."
Các bạn học á khẩu không trả lời được.
Dù sao nếu người múa thật sự là Vương Đông Quân, e rằng bọn họ đã vỗ tay chúc mừng từ sớm rồi.
Nhưng Giai Diễm Tinh cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, quật cường nói.
"Vương Đông Quân, bất kể như thế nào, tôi đều muốn dẫn Cảnh bình đi, cậu có giỏi thì xử tôi luôn này!"
Cô ta nhặt quần áo của Cao Cảnh Bình lên, đi về phía anh ta.
Cô ta vừa đi tới bên cạnh Cao Cảnh Bình, không ngờ bị anh ta đẩy ta, mắng.
"Đồ đàn bà ngu ngốc, cách ông đây xa một chút!"
Giai Diễm Tinh bị đẩy ngã xuống đất.
Đầu gối bị bong chảy máu, cô ta cắn môi nói.
"Cảnh Bình, anh uống nhiều quá rồi!"
"Ông không uống say, rất tỉnh táo, nấc!"
Cao Cảnh Bình chóng mặt ngồi dưới đất, tay cởi cà vạt, lẩm bẩm.
"Giai Diễm Tinh, sau này cô bớt giả bộ trong sáng trước mặt ông hộ cái, có tin sau này ông đây chơi chán cô, làm cô phình bụng rồi đá cô không?"
Giai Diễm Tinh trợn mắt, không thể tin được.
"Cảnh Bình, anh nói lung tung gì đấy?"
"Cô cho rằng tôi thích cô ư? Chẳng qua là thèm thân thể của cô mà thôi, người ông đây thật sự muốn cưới là người có thể giúp tôi tiến bộ, loại phụ nữ không có gì như cô chỉ xứng chơi đùa!"
"Đồ đàn bà ngu ngốc, chắc cô còn chưa biết, năm đó ông không theo đuổi được cô, tôi thuê hai tên côn đồ chặn cô lại, muốn diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân nhằm giành được thiện cảm từ cô, không ngờ bị tên ngu Vương Đông Quân đột nhiên xuất hiện phá hỏng ván cờ! May mà bọn cô không báo cảnh sát, nếu không thì đã xong đời, haha..."
"Lúc ấy nhìn thấy quan hệ giữa cô và Vương Đông Quân tốt như vậy, tôi tức điên lên, không ngờ trời cũng giúp tôi, sau này Vương Đông Quân trộm đồ của Hạ gia, là Hạ Bân Úy nói tôi, tôi là kẻ làm lớn chuyện đó ai ai cũng biết ha ha ha..."
Lúc này, Hứa Kỳ cũng say xỉn ngắt lời Cao Cảnh Bình.
"Ợ! Cái gì mà Vương Đông Quân trộm đồ quý? Là tôi! Là tôi làm đó, đổ oan cho Vương Đông Quân trộm, hôm đó tôi đến Hạ gia chơi, chẳng qua là tiện tay lấy ngắm, ai ngờ nó hỏng, tôi đổ là do tên nghèo hèn Vương Đông Quân lấy! Suỵt... Đừng nói với ai nhé, đừng nói..."
Cao Cảnh Bình cười ngu ngốc trả lời.
"Vậy tôi sẽ kể cho cậu một bí mật, thật ra đồ lót con gái là tôi trộm đó, tôi cũng lén nói bóng gió với Hạ Bân Úy là do Vương Đông Quân, ông đây tuyệt đối không sợ, đám người ngu ngốc Hạ gia kia sĩ diện hảo, cho rằng là Vương Đông Quân làm, buồn cười ghê..."
Hai người say rượu kể hết chuyện này đến chuyện khác.
Rõ ràng rót vào trong tai tất cả bạn học có ở đây.
Biểu cảm của bọn họ thay đổi xoành xoạch…