Bấy giờ, Hạ Khải nằm lăn lóc trên sàn nhà chỉ thấy đầu mình trống rỗng và toàn tiếng ong ong. Không phải hỏng đầu vì bị Tạ Văn đánh do hoảng hốt vì biết được thân phận của anh.
Hạ Khải ngông cuồng quen rồi nên ngày nào cũng vênh mặt ta đây là bố thiên hạ nhưng cậu biết giới hạn của sự hống hách đó nằm ở đâu. Ai cũng biết Tạ Hải không chỉ là người giàu có nhất thành phố Hoa Hình này mà ông còn được xếp vào hàng ngũ những người khó chơi nhất trên cả nước.
Trong những năm gần đây có không biết bao nhiêu kẻ hăm he nhòm ngó và khıêυ khí©h nhà họ Tạ nhưng kết quả thì sao? Biến mất như bốc hơi khỏi mặt đất này vậy.
Hạ Khải nho nhỏ đứng trước mặt người nhà họ Tạ chẳng khác gì một con kiến thích là gϊếŧ chết tươi khỏi phải bàn cãi. Thế mà cậu lại dám đứng trước mặt mọi người mắng Tạ Liên, phen này thì tiêu rồi.
Nghĩ thế, Hạ Khải còn tâm trạng đâu để lo nghĩ về thể diện nữa?
Cậu lập tức ôm lấy chân Tạ Văn, khóc nước mắt nước mũi chảy dài nói: “Tôi xin lỗi anh Văn, thật lòng xin lỗi anh. Do tôi có mắt như mù nên mới vạ miệng nói bậy, xin anh rộng lòng tha thứ cho tôi.”
Tạ Văn giơ chân lên hất cậu ra xa rồi đứng trên cao nhìn xuống hỏi: “Cậu tên gì?”
“Hả?” Người Hạ Khải run lên như cầy sấy.
Đó chỉ là một câu hỏi cực kì đơn giản nhưng lọt vào tai Hạ Khải lại là sự điều tra về gốc gác và thân phận của cậu. Có lẽ sau khi cậu nói tên mình ra thì chờ đợi cậu chính là tương lai tăm tối khi cái tên Hạ Khải được cho vào sổ đen. Sau đó là gia đình cậu cùng với tất cả những người bạn thân thiết thường xuyên qua lại với cậu đó giờ, tất cả đều nằm gọn dưới tên cậu.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều không thoát nổi.
Nghĩ thế, Hạ Khải sợ vãi hết cả ra quần: “Anh Tạ Văn, cái tên rác rưởi của tôi không đáng để lọt vào tai anh đâu nên anh rộng lòng tha thứ cho tôi lần này đi được không?”
Tạ Văn khẽ nhíu mày, anh chỉ muốn hỏi cái tên cho biết thôi mà cần gì phải phản ứng ghê gớm vậy? Giật kinh phong hả?
Chỉ là cơn tức trong lòng Tạ Văn vẫn chưa được dập tắt, anh ấy hừ lạnh nói: “Tôi tò mò không biết ai cho cậu lá gan to bằng trời đó để cậu mang ra mắng em gái tôi thế?”
“Tôi…” Hạ Khải chớp mắt rồi chợt dừng lại trên bóng lưng Vương Đông Quân đang ngồi gần đó bèn chỉ tay, nói: “Anh ta. Vương Đông Quân chính là người đã bắt tôi phải làm thế, anh ta muốn được lộ mặt ra vẻ ta đây trong buổi tiệc của anh Trần Minh nên mới ngấm ngầm yêu cầu tôi phải hợp tác với màn kịch có sẵn. Đúng thế, chuyện chính là như vậy đấy.”
Nói xong Hạ Khải lại thấy bản thân mình quá là thông minh, chỉ với vài câu đơn giản thôi cậu đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Vương Đông Quân rồi.
Tin chắc Tạ Văn đang nổi trận lôi đình sẽ chuyển sự chú ý sang Vương Đông Quân và cậu có thể trốn thoát được kiếp nạn lần này.
Khi Hạ Khải đang sung sướиɠ chìm trong ảo tưởng Vương Đông Quân sẽ bị Tạ Văn đè ra đất đánh bôm bốp vào mặt thì Tạ Cảnh Văn lại với lấy chén cơm trên bàn ném thẳng vào đầu cậu.
Choang.
Đầu tóc và mặt mũi Hạ Khải dính đầy cơm, nhếch nhác không sao tả nổi.
Cậu chưa kịp há miệng hỏi tại sao Tạ Cảnh Văn lại đập đồ lên người mình thì anh ấy đã lên tiếng: “Vương Đông Quân là người bạn tôi vừa quen thế mà cậu lại dám giội nước bẩn lên đầu bạn tôi trước mặt tôi ư? Cậu ngứa đòn rồi.”
Tạ Văn lại giơ chân đá thẳng vào bụng Hạ Khải.
“A.” Câu ôm bụng nhăn nhó, mặt mũi tím tái thành màu gan heo. Có điều những đau đớn đó không thể đáng sợ bằng những lời Tạ Văn vừa nói.
Tạ Văn xem Vương Đông Quân là bạn bè ư? Anh ta là cái thá gì, anh ta lấy tư cách gì?
Thứ lao động tay chân chạy tới nhà cậu ở đợ, thứ chẳng có tí bản lĩnh gì lại được làm bạn với Tạ Văn là sao? Chuyện này mẹ nó không thực tế tí nào cả.
Nhưng dù bây giờ trong đầu Hạ Khải có hàng vạn câu hỏi vì sao thì cậu cũng chẳng dám mở miệng hó hé câu nào, cậu sợ bị đánh. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải qua được con trăng này đã.
Vì thế, cậu lại tiếp tục lau nước mắt nước mũi khóc như khóc tang cầu xin Tạ Văn tha cho mình lần này, thậm chí còn huyên thuyên nói mình còn bà mẹ già tám mươi tuổi và đứa con nhỏ còn chưa dứt sữa mẹ chờ cậu ta về nuôi.
Những lời đó khiến tất cả mọi người cùng nhau khinh bỉ từ trên xuống dưới.
“Trông thanh niên này chỉ chừng hai mươi hai hoặc hai ba tuổi mà chẳng hiểu sao lại lôi mẹ già hơn tám mươi tuổi ra nói ạ, chắc lúc sinh cậu ta thì mẹ cậu ta hết trứng luôn rồi ấy chứ.”
“Nói dối để giữ lại cái mạng nhỏ là điều hết sức bình thường nhưng buộc lòng phải nói một câu là chúng ta không nên khách sáo với những thanh niên như vậy.”
“Cậu Tạ Văn cứ đá cho thằng này vài cái nữa đi, ở thành phố Hoa Hình này mà dám tỏ thái độ đó chơi cậu thì có ném cả nhà xuống biển cũng chẳng quá đáng tí nào.”
“Đúng thế, đúng thế. Cậu Tạ Văn, chúng tôi ủng hộ tất cả mọi quyết định của cậu.”
“…”
Những người đang ngồi hóng hớt xung quanh lập tức nháo nhào lên khiến Hạ Khải sợ run cầm cập, chân cậu ta run sắp rút gân tới nơi rồi.
Cậu hối hận xanh ruột rồi, biết chuyện sẽ thành thế này thì cậu đã không tới tham gia bữa tiệc này, cứ trốn trong phòng làm việc xem phim con heo có phải vui hơn nhiều rồi không?
“Anh Tạ Văn. Anh nhất định phải tha cho tôi lần này, chỉ cần anh tha cho tôi thì dù có bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng không than nửa chữ nào.” Hạ Khải chìm trong trạng thái hoảng sợ suýt quỳ xuống dập đầu bôm bốp cho Tạ Văn.
Nhưng Tạ Văn lại nói là: “Hôm nay tôi không phải là người quyết định hậu quả dành cho cậu mà đó sẽ là một người khác.”
“Ai thế?” Hạ Khải giật mình ngẩn ngơ, cậu liếc sang Trần Minh theo bản năng. Hôm nay là buổi tiệc khai trương công ty do Trần Minh tổ chức, cậu lại ngu xuẩn nhảy ra phá hỏng việc vui của người ta nên có muốn cầu xin tha thứ thì cũng phải được chủ bữa tiệc gật đầu.
Nhưng Hạ Khải còn chưa kịp nghĩ ra cách để bán than xin Trần Minh tha lỗi thì Tạ Cảnh Văn đã giơ tay chỉ về phía Vương Đông Quân ngồi ở bàn bên kia rồi nhếch môi cười thích thú: “Để Vương Đông Quân bạn của tôi giải quyết cậu vậy, lúc nãy cậu dùng cái miệng thối đó sỉ nhục bạn tôi nhiều nhất mà.”
Dường như có tiếng sét vừa đánh ngang tai Hạ Khải khiến đầu óc cậu trống rỗng.
Tạ Văn giao cậu cho Vương Đông Quân xử lý.
Sao lại thế được? Vương Đông Quân chỉ là thứ ở đợ nhà cậu nuôi cơm thôi mà.
Đừng có bảo là xử với chả lý, Vương Đông Quân mở miệng mắng cậu một câu cũng không được nữa là.
Vì vậy, Hạ Khải khăng khăng lắc đầu từ chối: “Tôi không đồng ý. Thứ rác rưởi như anh ta lấy tư cách gì.”
Nhưng cậu chưa kịp nói xong thì Trần Minh đã gằn giọng hỏi: “Cậu dám phản đối không?”
“Tôi…” Hạ Khải sợ run lên như thỏ nhỏ gặp phải con sói già gian ác khi bị Trần Minh nhìn chằm chằm, đó là nỗi sợ dâng lên từ tận đáy lòng. Trực giác mách bảo với cậu rằng chỉ cần cậu dám lắm mồm lắm miệng thêm câu nào nữa thì Trần Minh có thể xé nát cậu ngay lập tức.
Cuối cùng Hạ Khải đành phải cắn răng nghiến lợi gật đầu: “Tôi… Tôi đồng ý là được chứ gì.”
Nhận được câu trả lời, Tạ Văn và Trần Minh cùng chuyển tầm mắt sang Vương Đông Quân, họ đang chờ anh lên tiếng giải quyết vụ việc này.
Vương Đông Quân bất đắc dĩ cười cười.
Được rồi, nếu hai người họ đã đi trước mở đường nước thì anh tiện thể dong buồm ra khơi vậy, nếu không thì những người bạn của anh sẽ mất mặt.
Vả lại đây cũng là lúc anh nên cho cậu em vợ có tính cách quái đản này vài bài học rồi.
Anh đứng dậy nói với Hạ Khải: "Cách giải quyết của tôi rất đơn giản, nếu cậu đã thích dùng cái miệng đó để sỉ nhục người khác thì cứ vả miệng cho nhớ là được.”
“Vả miệng hả? Anh muốn tát tôi.” Hạ Khải siết chặt nắm đấm theo phản xạ.
Nếu Vương Đông Quân là người giơ tay lên tát thì chắc chắn cậu sẽ bật lại ngay.
Nhưng Vương Đông Quân lại lắc đầu nói: “Tôi tát cậu ấy hả? Tôi sợ bẩn tay mình lắm ấy.”
Nói xong anh lại quay sang Hạ Điệp vẫn còn ngồi ở bàn số hai nói: “Làm phiền cô Hạ Điệp lại đây hỗ trợ chúng tôi công tác vả miệng này nhé, tôi không cần biết cô đánh mạnh hay nhẹ, đủ một trăm cái là được rồi. Mong rằng cô Hạ Điệp có thể nể mặt.”
Hạ Điệp: “Gì thế?”
Cô ta ngồi đây để xem kịch chứ đâu có muốn nhảy vào diễn vai nào trong đó.