“Ai đấy?” Hạ Khải giật mình bởi tiếng gõ cửa bèn vội vàng nhấn dừng đoạn phim lại, tắt cửa sổ đó đi rồi nhanh tay kéo quần lên. May là mới mở lên đấy, chứ đang làm giữa chừng mà bị người ta trông thấy thì không biết giấu mặt đi đâu nữa.
“Tôi là thư ký của anh, tên tôi là Lê Mai.” Giọng nói ngọt ngấy ngoài cửa lại tiếp tục vang lên.
“Vào đi.”. harry potter fanfic
Cửa phòng làm việc được đẩy ra, một cô gái ăn mặc khá thời thượng và mặt mũi cũng không tới nỗi nào bước vào với tập tài liệu trong tay.
Mấy ngày trước Vũ Phát bị cách chức giám đốc nên thư ký có mối quan hệ mập mờ với gã ta cũng bị đuổi việc. Vì vậy, nhân viên phòng thị trường tiêu thụ được điều tới đây làm thư ký cho Hạ Khải.
Hạ Khải quan sát Lê Mai từ trên xuống dưới và phát hiện ra cô gái này trông rất xinh xắn, cũng không lớn hơn cậu ta bao nhiêu.
Giày cao gót, tất chân và váy ngắn.
Là phong cách tiêu chuẩn nhất dành cho thư ký, trông giống hệt cô diễn viên cậu thích nhất trong bộ phim động vật nào đó.
Chậc chậc. Làm sếp có cái hay của nó, cả thư ký cũng ngon lành không chê vào đâu được.
“Giám đốc Hạ, đây là những bản hợp đồng tồn đọng lại trong bộ phận chúng ta mấy hôm nay cần anh xét duyệt và ký tên xác nhận.” Lê Mai đặt xấp giấy tờ lên bàn làm việc của Hạ Khải.
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Hạ Khải lật giấy tờ ra xem, nhưng khi lướt sơ nội dung của một bản hợp đồng thì cậu lập tức ngu người vì tách từng chữ ra thì cậu biết nghĩa nhưng ghép thành một đống thế này thì cậu chẳng hiểu gì.
Nhưng Hạ Khải vẫn cố diễn cho giống người tài giỏi khó lường: “Ừ. Bản hợp đồng này được viết rất hoàn chỉnh, không có vấn đề gì cả.”
Rồi giơ tay lên… Soạt soạt soạt.
Tất cả giấy tờ đều có chữ ký của Hạ Khải.
Lê Mai sắp xếp lại thành chồng rồi cười nói: “Giám đốc vất vả rồi.”
Khi cô ta chuẩn bị đi thì Hạ Khải chợt lên tiếng gọi lại: “Thư Ký Lê, dừng lại đã.”
“Giám đốc còn việc gì cần dặn dò nữa ạ?”
“Chậc. Xem cô nói cái gì kia, chẳng lẽ không có chuyện gì thì tôi không thể gọi cô lại hả?”
“Ý tôi không phải thế.” Lê Mai lập tức căng thẳng.
Thấy mặt Lê Mai đỏ ửng lên vì sợ hãi, Hạ Khải có cảm giác sung sướng không cách nào tả nổi. Chọc ghẹo thư ký nhỏ cũng vui lắm không đùa.
Cậu bèn ho khẽ nói: “Đừng căng thẳng quá, gọi cô lại có chút chuyện cần bàn thôi. Con người tôi có thói quen hơi kỳ lạ, tôi chỉ muốn làm việc với những người hợp mệnh với mình thôi, trước khi chúng ta trở thành đồng nghiệp làm việc với nhau thì tôi phải chắc chắn chúng ta hợp mạng với nhau đã.”
Lê Mai khó hiểu hỏi lại: Phải làm sao mới biết được chuyện đó?"
Vẻ láu cá chợt lóe lên trong mắt Hạ Khải, cậu đáp: “Cực kì đơn giản. Tôi biết xem chỉ tay nên chỉ cần cô đưa tay đây là biết cô mạng gì ấy mà.”
“Ồ thì ra là vậy.” Lê Mai dè dặt xòe bàn tay phải ra trước mặt Hạ Khải.
Hạ Khải nắm lấy tay con gái nhà người ta rồi làm bộ làm tịch ngó nghiêng, lòng lại thầm than thở tay cô gái này mềm mại thật. Quan sát được kha khá thời gian rồi nhưng Hạ Khải vẫn nắm chặt tay Lê Mai không chịu buông khiến cô ấy hồi hộp hỏi.
“Giám đốc Hạ, có hợp không ạ? Tôi còn chút công việc cần hoàn thành trong hôm nay ấy.”
"Chậc. Chờ thêm tí nữa đã.Hạ Khải nằm chưa đã ghiền, cậu ngửa người ra sau như đang tận hưởng điều gì đó.
Cạch cạch. Đó là tiếng cùi chỏ bất cẩn chạm vào bàn phím máy tính trên bàn.
Cửa sổ trang web đang mở bộ phim hành động đỉnh cao đang bị thu nhỏ lập tức hiện ra và tiếp tục chạy: “Yamete. Yamete. Iku iku.”
Âm thanh có nhịp điệu đặc biệt vang vọng trong phòng làm việc.
“A. Giám đốc Hạ. Anh đang xem cái gì…” Mặt Lê Mai đỏ bừng lên như quả cà chua, giật mình vội vàng rụt tay lại: “Tôi… Tôi còn việc phải làm nên xin phép ra ngoài.”
Nói xong lập tức ôm giấy tờ xoay người bỏ chảy khỏi văn phòng.
Rầm. Cánh cửa bị đóng lại.
Hạ Khải nhìn hai người đang chiến đấu với nhau trong màn hình rồi tức giận đập bàn: “Định mệnh. Ngay lúc quan trọng nhất thì dây xích lại đứt thế này. Thôi bỏ đi, tạm thời không quan tâm tới mấy chuyện này nữa. Hôm nay bọn tóc đỏ đi xử lý ông Vương Đông Quân mà nhỉ, sao tới giờ vẫn chưa thấy báo cáo kết quả gì thế này?” Hạ Khải thì thào rồi lấy điện thoại ra gọi cho tóc đỏ.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
“Mẹ nó. Một lũ ăn no rửng mỡ chẳng được cái tích sự gì.” Từ Thanh Khải bực dọc lấy điện thoại ra bắt đầu tìm trò chơi.
Những công việc giám đốc cũ bị đuổi để lại thì sao nhỉ?
Cậu lười chẳng buồn xem lấy một lần.
Chuyển sang Vương Đông Quân.
Sau khi xử lý xong công việc ở Vạn Lộc, anh cầm chìa khóa và hợp đồng bất động sản ra ngoài, cưỡi chiếc xe điện đi thẳng đến khu biệt thự Royal.
Khu biệt thự nằm ở núi Vũ Giang tọa lạc phía nam thành phố Hoa Hình.
Tay trái có hồ, tay phải có sông có núi.
Vì điều kiện môi trường rất tốt nên xung quanh có rất nhiều khu buôn bán nhỏ lẻ,dưới chân núi và sườn núi thì đã được khai thác xây dựng thành khu biệt thự.
Biệt thự Royal ở núi Vũ Giang đắt đỏ là một chuyện nhưng nó còn bị giới hạn số lượng.
Biệt thự bình dân có tổng cộng bảy mươi hai căn và cao cấp chỉ có ba mươi sáu căn.
Nên có thể nói người mua được biệt thự Royal đều là những nhân vật máu mặt nhiều tiền lắm của. Nói cách khác, trong mắt người Hoa Hình thì không sở hữu biệt thự núi Vũ Giang thì không phải là nhà giàu hàng thật giá thật.
Cả bà lớn nhà họ Hạ cũng thường xuyên nói bóng nói gió về việc chuyển nhà đến núi Vũ Giang, nhưng bà không có đủ tiền để mua.
Nên tới bây giờ nó vẫn là một suy nghĩ.
Hai mươi phút sau, Vương Đông Quân đến trước cổng khu biệt thự Royal.
Qua những song cửa, Vương Đông Quân có thể nhìn thấy loáng thoáng vẻ ngoài của từng căn biệt thự và tất cả đều cho anh cảm nhận được sự nguy nga, lộng lẫy và sang trọng. Đây là thứ căn biệt thự cũ trị giá chưa đến mười tỷ nhà họ Hạ không thể nào sánh được.
Tất nhiên, những căn biệt thự trong khu Royal này cũng không tạo thành sự kinh ngạc quá to lớn trong mắt Vương Đông Quân. Vì bản thân anh là người được sinh ra trong nhà họ Hồ ở thủ đô Thiên Đô.
Dù anh không được gia đình họ yêu quý nhưng vẫn sống ở đó hơn mười năm.
Biệt thự của nhà họ Hồ là một trong những căn nhà đắt giá nhất thời bấy giờ và đến nay Vương Đông Quân vẫn còn ấn tượng.
Anh chỉ có hai chữ để nói về nó… Tráng lệ.
Nếu đem ra so sánh, Vương Đông Quân nghĩ rằng nếu gộp giá cả cái khu biệt thự Royal này lại cũng không hơn nổi biệt thự của nhà họ Hồ.
Nên thôi khỏi bàn làm gì cho mệt.
Khi Vương Đông Quân đang chuẩn bị lái xe vào thì bị bảo vệ trong nhà gọi lại: “Giao thức ăn vào trong này thì phải lại đây đăng ký đã, chúng tôi cần thêm lời xác nhận của người đặt hàng nữa mới cho vào được.”
“Tôi không tới đây giao thức ăn.”
Bảo vệ mất kiên nhẫn vẫy tay: “Không tới giao thức ăn thì lượn nhanh cái chân lên, khu này không cho người ngoài ra vào đâu.”
Vương Đông Quân cười khổ nói: “Tôi là chủ sở hữu của một trong những căn biệt thự kia, chẳng lẽ tôi không được vào?”
“Chủ nhà hả?” Bảo vệ ra khỏi trạm bảo vệ quan sát Vương Đông Quân từ trên xuống dưới rồi cười khẩy: “Thằng rỗi hơi. Mặt mũi thì lạ hoắc lạ huơ, đừng đứng đây kể chuyện cười cho tôi nghe nữa. May là hôm nay tâm trạng của tôi tốt nên chưa nổi điên đấy, tranh thủ cút về nơi cậu tới đi đừng ở đây cản đường cản lối nữa.”
“Tôi…”
Khi Vương Đông Quân đang định lấy giấy sở hữu nhà đất trong túi ra để làm chứng thì… Tin tin tin.
Sau lưng anh bỗng có tiếng còi xe ô tô ầm ĩ.
Vương Đông Quân quay đầu lại và trông thấy chiếc xe thể thao Maserati đỏ, cái đầu tròn vo như trăng rằm ló ra từ cửa sổ, mặt mũi cũng bình thường và tuổi tác có vẻ hơn ba mươi hoặc ba lăm gì đấy.
Cô ta bực dóc hét lên với Vương Đông Quân: “Thằng ăn mày chui từ đâu ra thế này? Đừng có đứng đó chặn đường chắn cửa nhà người ta.”
Bấy giờ, bảo vệ ton tót chạy lại chỗ chiếc Maserati khom lưng chín mươi độ cúi chào: “Chào cô Hoàng Tuyền, cô về rồi đấy à.”
Cô Hoàng Tuyền này là một trong những chủ nhà trong khu biệt thự Royal, căn biệt thự bình dân cô ta ở trị giá khoảng năm mươi sáu tỷ đồng nên chỉ được đánh giá là một nhân vật ở mức trung bình. Dù vậy, bà ta không phải là người bảo vệ nho nhỏ như anh có thể đụng nổi.
Đúng lúc đó, bên cửa sổ khác lại có một cái đầu ló ra và nói với giọng hết sức bất ngờ: “Ây da. Đây là bạn Vương Đông Quân ở rể nhà nào đó đúng không nhỉ?”