"Em theo tôi qua những cánh đồng thơm lúa Việt Nam".
"Umh boo!"
"Haha, hay lắm Nâu."
Bên trong rừng rậm sâu thẳm, mới sáng sớm cộng với việc hôm qua mưa to cho nên nhiều tán lá điều bị động nước, sắp vào mùa mưa cho nên không khí có phần lạnh toát. Xa xa liền thấy một người một bò kéo theo một xe lúa đi len qua những cánh rừng. Thiếu nữ đầu đội nón lá ngồi trên lưng bò như là mục đồng chăn trâu vậy.
"Nhìn trời chuyển đen thế này sẽ còn mưa nữa, chúng ta nhanh chân lên thôi Nâu"
"Bòooo"
Cô leo xuống, kéo trên người lỏng lẻo da thú tay siết chặt dây thừng chỉnh ở bò nâu phía sau những sọt lúa ngay ngắn, kéo theo bò nâu đi lẹ về phía trước, do đi nhanh trong rừng những cây gai cao cao điều quét đến trên bò nâu đau đến bò ụm lên.
"Đừng ăn vạ đi lẹ về, lát về tao cho mày ăn bắp, nhanh nhanh."
Đi xuống dóc núi liền thấy phía xa mái nhà lá vách đất, Nguyễn Thị Tuyết Nhi liền thở ra một ngụm. Cô leo lên lại trên lưng bò, kẹp bụng nó bò liền "bò quen đường cũ" đi về phía nhà đất, bò Nâu thấy cảnh quen thuộc liền cũng đi chậm rì rì mà đi.
Không tới mấy phút liền tới chỗ ở, phóng xuống bò đem cửa rào mở ra, nàng đêm dây cương cột vào cây me kế hàng rào, chậm chạp đi dọc vào hành lang tới phía sau bứt một trái bắp treo trên sào đi lên nhà trên liện cho bò Nâu.
Mặt cho con bò gặm bắp cô không nhanh không chậm đi vào nhà, cô cũng thật sự đói, vào phòng bếp lấy một củ khoai lang ngồi trên ghế đẩu ngơ ngẩn ăn lên.
Mỗi lần đi ra nhà thời điểm trở về luôn luôn là nhìn thấy hình ảnh căn nhà tranh vách đất quen thuộc nàng điều ngơ ngẩn.
Cột nhà được chôn thật sâu dưới đất, tạo hình như là hình nửa con cá, nhà là ba giang, phía trước là nhà chính, ở giữa là buồng một phòng ngủ một phòng trống, bên nhà làm một mái hiên, xa hơn một chút là chuồng bò. Phía sau là nhà bếp, phía trước nhà nàng còn trồng một cây me còn một ít hoa lá hẹ. Xung quanh cho an toàn nàng còn làm thêm hàng rào.
Điều là hình ảnh của một căn nhà của nơi cô đã từng sống, lại nghĩ tới cô đã tới nơi này mau đến 7 năm.
Cô điều không biết nơi này là chỗ nào, không biết trên trái đất hay một hành tinh nào khác, hay là thế giới song song, cô chỉ biết nơi đây là một chỗ không người ở thế giới nguyên thủy còn sinh thái y hệt chỗ cô từng ở.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi không biết làm sao lại tới nơi này, trí nhớ không rõ ràng, chỉ nhớ rõ lúc đó bị tai nạn rơi thang máy, trước mắt choáng váng tối sầm liền bị tới nơi này. Nhìn trước mắt không có tòa nhà chọc trời, xe máy xe buýt, máy bay, khói bụi cô một trận hoảng hốt.
Lúc đầu cứ nghĩ mình nằm mơ sau lại cô nghĩ mình xuyên không, đủ lý do để cô che lấp nổi sợ hãi
Một thời gian trước cô sống lay lất rày đây mai đó không chỗ ổn định, cứ men men đi theo rìa rừng, cô không dám đi sâu vào trong rừng sợ thú dữ.
Sau lại cô tìm được chỗ này định cư, đối với người xuất thân từ nông thôn như cô thì việc làm lao động chân tay cũng không phải chuyện khó.
Ngơ ngẩn ăn xong khoai lang, cô cất bước đi lên nhà tháo dây cương cột bò đem nó kéo về chuồng, cột chắt dây đóng hảo cửa liền rút rơm liện trên máng cho nó ăn.
"Ăn đi rồi nghĩ một hồi tao với mày đi thu lúa cho xong luôn."
Mấy hôm nay thời tiết mưa bất thường, cô sợ số lúa vừa chín bị ngập nước, hôm qua cô cùng bò nâu ra ngoài thu hoạch thời điểm bị mưa to cản trở liền ở trong rừng tá túc cả một đêm, cũng may đồ ăn đem theo vừa đủ.
Nhìn bò nâu buồn đầu mà ăn chọc chọc nó một chút cô cũng mệt mỏi, lại gần lu nước múc nước rửa tay chân mặt mày cũng đi vào trong buồng, nằm trên giường tre phủ đầy da thú cô liền liêm diêm.
Lúc còn ở thế giới cũ thời điểm, mỗi khi mưa lâm râm như thế này cô điều thích ngủ, sau lại qua thế giới này mặc dù đã 7 năm cô cũng không bỏ được thói quen này.
Tỉnh dậy thời điểm đã giữa trưa, mưa cũng đã tạnh, Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi dậy cởi bớt trên người áo ngoài da thú, lung lay đi ra nhà sau, rửa mặt xong cô đi chuồn gà kế bên chuồng bò, một tay giữ lấy gà mái một tay thò vào sờ được hai quả trứng, lấy đi một quả rồi để gà mái xuống: "Ui...ui... Đừng mổ! Tao lấy có một trứng thôi, còn một trứng để lại cho mày ấp".
Đi vào phía bếp lấy một cái chảo nhỏ bỏ vào một chút mỡ heo, trứng rửa sạch sau đem đập bỏ vào, sau khi chín vừa một mặt liền nhanh tay trở qua mặt còn lại.
Ở hiện đại thời điểm cô là thích ăn trứng tái cũng không sợ bị gì, nhưng đây là nguyên thủy, động vật như gà bò tuy có giống ở hiện đại một chút nhưng khi ở đây bị đau bụng liền không có thuốc mà trị, ăn chín uống sôi là an toàn.
Trứng gà sau khi chín, cô cũng đã bới xong một chén cơm nguội cùng với rau dại luột. Hương trứng chín thơm ngạt ngào trong không khí, cô lùa cơm nhìn ra ngoài, mới nắng không bao lâu lại mưa. Nhanh tay nhanh miệng ăn xong, thu thập xong chén đũa úp trên kệ, với tay lấy ống tre đựng nước đeo chéo lên vai cùng với cái rìu đeo kĩ bên hông liền đi về phía chuồng bò.
Bò Nâu nằm trên cỏ khô cùng rơm gật gù đưa mông về phía ngoài, cô đem trong tay khoai lang liện vào trúng mông nó: "Dậy Nâu! quá trưa rồi."
Bò Nâu như đang kháng nghị cô phun ra một hơi, kiêu lên một tiếng, có lẽ là biết cũng vô ích cho nên liền từ từ ngồi dậy.
"Hôm nay tao với mày ráng thu cho xong mớ lúa cùng đậu nành, tối nay về tao cho ăn ngon"
Xuyên qua khỏi cách đây 500 mét là nơi cô gieo giống, vào năm thứ hai nàng vô tình phát hiện được mạ, mạ ở đây quá khác tuy còn là mầm nhưng chúng nó thực sự cao hơn nhiều so với mầm ở hiện đại chỉ là tốc sinh trưởng không khác gì là mấy.
Trong những năm đầu do đói khát cô trồng rất nhiều lại ăn không hết nên trở nên móc meo, Nguyễn Thị Tuyết Nhi theo trí nhớ liền lấy ra một ít để ươm giống, một ít liền xay ra cho bò và gà ăn.
Năm nay cô liền trồng ít lúa lại, một bên cô trồng lúa một bên trồng đậu nành, chỗ gieo giống là một khu đất trủng cũng gần suối việc tưới nước cũng dễ dàng nhiều, cày ruộng thì có bò thay trâu tuy chậm một chút nhưng cũng tốt.
Hôm trước và hôm qua trời mưa to nhiều cô lo sợ ngập nước nên hai ngày nay điều tranh thủ thu hoạch, bởi vì cô đang muốn dùng đậu nành làm nước tương cùng với tàu hủ.
Một người một bò liền đi chầm chậm vào rừng.