04
Buổi tối B một lần nữa rình trộm bài viết của trưởng ký túc xá: Cậu ấy quả nhiên thích ngực tôi (Yên lặng đưa tập ngực vào chương trình tập gym trong ngày)
11.11
Mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ có một tiểu hòa thượng và một tiểu thiếu gia mặc áo khoác màu vàng nhạt, thuở nhỏ gặp nhau, hai người không biết từ khi nào sinh ra tình cảm vượt qua hữu nghị trúc mã trúc mã lại không có kết cục hoàn mỹ. Tiểu thiếu gia làm quan kết hôn, tiểu hòa thượng ngộ đạo thành phương trượng.
Phương trượng mỗi ngày vì tiểu thiếu gia mà cầu nguyện, cây hoa trắng nở rộ trong sân, hoa rụng hoa nở không biết bao nhiêu lần; chim sẻ năm ấy được cứu đặt lại trên cây di chuyển qua lại không biết bao nhiêu lần.
Ban sáng, nói cho trưởng ký túc xá câu chuyện này, cậu ấy nghe nhập thần. Tôi không nói cho cậu ấy ánh mắt của tiểu thiếu gia hoạt bát này có hơi giống cậu ấy, đuôi mắt cũng hơi nhếch lên, không hiện mị hoặc, chỉ có linh động. Tôi cũng không nói cho cậu ấy, thiếu gia qua đời trước phương trượng, phương trượng vì anh làm lễ cúng sau đó trở lại chùa, cuối cùng nhìn cây hoa tàn lụi trong mùa đông, cả nhà chim sẻ lúc đầu thu đã di chuyển về phương Nam, mùa xuân năm sau mới có thể quay về. Nhưng lần này, phương trượng không thể thấy bọn nó quay về cây này làm ổ nữa.
Quỳ xuống trước Phật tổ cao lớn từ bi, không cầu niết bàn. Anh biết mình đã sớm không có tư cách viên tịch, anh không có cách nào cũng không muốn thoát khỏi nghiệp quả. Anh chấp nhận dây dưa không rõ trong nghiệp duyên, cho dù không có được cũng không oán không hối. Độ khỏi thác nước sinh tử, diệt trừ nhân quả sinh tử, là anh vạn lần không thể. Bởi vì đây có nghĩa là cùng người sở kiến sở cảm sở ngộ của một đời này không thể tương giao lần nữa. Trước giờ anh tu hành không vì "bất sinh", anh muốn cảm nhận đau khổ sinh tử này đến kiếp sau; anh tu hành càng không vì "vô vi", anh tình nguyện cảm nhận nhân duyên hoặc nghiệp.
(bất sinh, vô vi, nhân duyên hoặc nghiệp đều là thuật ngữ phật giáo)
Anh ăn chay niệm phật, chỉ mong một người bình yên.
Hôm nay, anh nhất định phải tìm kiếm vĩnh hằng trong tia lửa tung tóe thoáng qua rồi biến mất, cho dù ruồng bỏ tín ngưỡng của anh.
Phật nghe anh cầu nguyện, bất đắc dĩ lắc đầu với tín đồ u mê không tỉnh. Chấp nhận cho anh nối lại tiền duyên, đây là chặt đứt tơ tình. Anh sẽ không một thân một mình như kiếp này, ngược lại, tình thân tình yêu tình bạn vẫn quấn lấy anh, nhưng anh không thể nào cảm nhận được. Trên sân khấu này được trang bị tất cả những gì tốt đẹp nhất mà đời người nên có, có thể anh là một diễn viên mãi mãi không cách nào nhập vai, anh chỉ là một người xem bình tĩnh, mắt lạnh nhìn người khác cười đùa giận mắng, vui buồn hợp tan. Bọn họ tươi tắn sinh động, nhưng thủy chung không liên quan đến anh.
Trong mơ tình cảm của tiểu hòa thượng đối với tiểu thiếu gia chân thành như cây hoa trong sân rực rỡ nhưng lặng yên, tôi không cần ngẫm nghĩ đã có thể nhập vai. Đó là một vở kịch xa lạ mà quen thuộc, tôi không cần tập luyện, vẫn biết mỗi một lời thoại, mỗi một động tác, mỗi một nhịp tim. Tôi hiểu động tâm của anh đối với thiếu gia và tình yêu không cách nào diễn tả bằng lời, có lẽ tôi không phân biệt được rốt cuộc tôi là anh, hay là tôi chẳng qua chỉ ngẫu nhiên nhận được một vở kịch phù hợp với tôi, tôi vẫn là một người biểu diễn.
Chờ nghe được thiện ngữ của phật, tôi mới tỉnh lại từ trong mơ ― Đây chính là tôi. Sâu trong linh hồn run rẩy khiến tôi không ngừng rơi lệ, tôi đứng một mình trong giấc mơ trống rỗng, che mặt mà khóc, cả người run rẩy, toàn bộ không gian dường như sắp không cách nào tiếp tục, sắp sụp đổ rồi. Anh và tôi tương tự biết bao, tôi không có lý do gì chối rằng đây là một người khác.
Tôi đang khóc, nhưng lại muốn cười.
Nếu như là nguyên nhân này, vậy có phải có thể mong đợi nho nhỏ không, thật ra tôi cũng là một người bình thường nhỉ? Vấn đề như núi lớn nặng nề hành hạ tôi nhiều năm như vậy, không phải được Ngu Công dời núi đào đi từng tấc một, mà là được thần lực không biết từ đâu trực tiếp gỡ xuống, biến mất không thấy.
Tỉnh mộng, tôi che đôi mắt. Cười nhạo bản thân, kiếm cờ vì sự quái dị của mình, đến mức làm ra đủ chuyện lạ đời? Dù quả thật là vậy, vậy thì tôi đúng là một tiểu nhân ích kỷ chính cống. Người thân bạn bè người yêu, rõ ràng đều có thể có, nhưng không cách nào cho họ hồi đáp chân thành, chỉ là vì tôi muốn một đoạn duyên.
Tôi thậm chí không cách nào chỉ trích cái gọi là "kiếp trước", từ nhỏ anh đã cô đơn, màu sắc duy nhất trong cuộc sống chỉ có người mặc áo khoác màu vàng nhạt kia. Sao anh lại tình yêu tình thân tình bạn được chứ. Chỉ có đứa trẻ như viên kẹo, viên kẹo đó chính là mạng của anh, chớ nói chi là viên kẹo kia vừa thơm vừa ngọt.
Trên logic học, sẽ không phí sức chứng minh "không". Nếu như kiếp trước đúng là "có", nhưng tôi chỉ có một giấc mơ khó thể biết thật giả, một giấc mơ không cách nào thí nghiệm lần hai.
Nó không giải được.
Tôi lau nước mắt chảy ra, óc mơ màng thức dậy. Trưởng ký túc xá chờ tôi bên giường, tôi mới nhớ sáng nay có tiết, cũng không biết đã ngủ tới mấy giờ rồi.
Tôi lấy trạng thái hỗn độn rửa ráy, cùng trường ký túc xá xuống lầu. Trên đường, cậu ấy giúp tôi lau tóc còn ướt bằng khăn giấy. Cảnh tượng dường như đã từng quen biết, là ngày đó cậu ấy đeo khăng choàng cho tôi, cậu ấy yên lặng nhìn tôi; là trong mơ tiểu hòa thượng luyện công bị thương, tiểu thiếu gia lo âu bôi thuốc cho anh, vừa nhẹ nhàng bôi thuốc vừa trách anh không chú ý an toàn. Ánh mắt cậu ấy giống như nai con tìm mồi trong rừng, đôi mắt lấp lánh, mang tò mò và ngượng ngùng với hoàn cảnh.
Có hơi hiểu tiểu hòa thượng tại sao luôn nhớ mãi không quên, yên lặng trả giá cho tình yêu chôn giấu.
Khi bạn được một đôi mắt như vậy lặng yên nhìn, bạn sẽ hy vọng mãi mãi ở trong mắt người đó.
11.12
Bảo vệ màn hình điện thoại của trưởng ký túc xá đổi thành "Tất cả pháp hữu vi, như mộng ảo bọt bóng, như sương cũng như ánh chớp, nên bắt đầu nhìn như thế*." Màn hình khóa của cậu ấy luôn có thể biểu hiện cảm xúc của cậu ấy. Cậu ấy cũng đồng cảm với giấc mơ kia sao? Trong lòng tôi mâu thuẫn, một mặt mong đợi cậu ấy đồng cảm cùng tôi, một mặt hy vọng cậu ấy cùng lắm là đau buồn vì một đoạn tình cảm bi thương.
*Trích Kim Cang Kinh
Ngày mai là festival kịch nói rồi, hiểu biết tình cảm về Mã Lộ, hình như sâu hơn một chút. Trưởng ký túc xá sẽ ở dưới sân khấu xem buổi biểu diễn này, biểu hiện tốt một chút đi.
11.13
Hôm nay là festival kịch nói, trước khi biểu trưởng ký túc xá ra hậu trường cổ vũ tôi. Cậu ấy không chớp mắt nhìn chằm chằm đôi môi tô son của tôi, hậu trường ánh đèn mờ tối, nhưng không ảnh hưởng ánh mắt cậu ấy lấp lánh.
Cậu ấy còn hỏi son môi có độc không, sao lại ngốc như vậy.
Thấy đôi tình nhân nọ trong bài viết. Bọn họ đứng chung với nhau khí tràng phù hợp, không cần phải nói đều biết họ là một đôi. Không kiềm được lại gần trưởng ký túc xá một chút, trong đuôi mắt nhìn sắc mặt lúc xấu hổ lúc hưng phấn của cậu ấy. Có hơi muốn ôm hắn. Không ôm thật, chỉ có cánh tay cạ vào cậu ấy, miễn cưỡng coi là ôm đi.
Họ diễn Bức Chân Dung Của Dorian Gray trước tiết mục của khoa tôi, cho nên không xem được, nhưng phản ứng nhìn như không tệ.
Đến lượt khoa tôi, đã không nhớ rõ tập luyện bao nhiêu lần, lời thoại từ sớm đã có thể bật thốt lên.
Lần này lại khác, trưởng ký túc xá đang ngay bên dưới nhìn tôi. Tôi không cần quay đầu, lại càng không cần nhìn kỹ, hoàn toàn có thể cảm nhận được tầm mắt nghiêm túc mong đợi, theo sát sau lưng
"Em đứng ngã rẽ cầu thang, mang mùi hương thoang thoảng nào đó, mùi hương có hơi ẩm ướt, kỳ lạ, lúc đi ngang người tôi, mới biết em đang khóc." Tôi nhìn Minh Minh mặc váy dài bay bay ở một phía sân khấu.
Suy nghĩ trong đầu lại là hôm đó đeo mắt kính cho trưởng ký túc xá, mà trong mắt cậu ấy ngậm nước mắt. Trên người cậu ấy mùi sữa tắm mát mẻ, cũng ẩm ướt lại làm người ta đau lòng vô cùng. Cậu ấy cầm điện thoại chạy ngang người tôi, tôi bắt gặp một giọt nước mắt lóe sáng tuột xuống, như đôi tình nhân bên sườn nùi ngắm mưa sao băng Gemini vào mùa đông năm ngoái, ta chỉ chờ được một ngôi lướt qua.
"Em là găng tay ủ ấm tay tôi, bia lạnh, áo sơ mi chứa mùi nắng, một ngày lại một ngày mơ ước. Em là ngọt ngào, ưu thương, dục vọng tươi mới bôi trên môi, sự tươi mới của em và dục vọng của em khiến em trở nên khó đoán giống như động vật, không cách nào trốn tránh giống như ánh nắng, không hề có liêm sỉ giống như con hát, lãnh khốc vô tình giống như đói bụng." Một mình tôi trong ký túc xá đơn sơ tiến hành buổi tỏ tình chỉ thuộc về riêng mình.
Đó là mối tình thầm mếm vô vọng của trưởng ký túc xá đối với số 2, mâu thuẫn rõ ràng, không thể đoán được, khó mà trốn tránh.
"Tình yêu tốt đẹp nhường nào, nhưng lại không chịu nổi một kích." Tôi tuyệt vọng ngồi bên cửa sổ ký túc xá, trong đầu lặp đi lặp lại đóng vai yêu kiều và ngượng ngùng của Minh Minh đối diện với người mình yêu.
Tình yêu thật đẹp, nhưng tình yêu chỉ từ một phía cứ như cây không rễ, nhìn thì khỏe, thật ra lại yếu ớt vô cùng. Chỉ cần tình yêu của người mình yêu dành cho một người khác, lấy tình yêu chiếm đoạt tình yêu.
"Tôi phải dùng tất cả kiên nhẫn nhiệt tình
Tôi phải dùng tất cả thời gian trong cuộc đời,
Nghĩ đến em, chờ đợi em, tình yêu của tôi."
Tôi đối diện khán giả đông đảo, tầm mắt chỉ dừng lại trên người trưởng ký túc xá. Dưới ánh đèn pha rực sáng khó mà thấy rõ ánh mắt của cậu ấy, nhưng tôi biết tầm mắt của chúng tôi hòa chung một chỗ.
Là người phải dùng kiếp sau để nhớ, chờ, và yêu.
Trong ánh đèn sáng loáng có cây hoa, chỉ cần một trận gió, nó có thể trình diễn ra một khúc Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ.
Dưới gốc cây không phải thiếu gia mặc áo vàng, mà là trưởng ký túc xá mặc áo lông vũ màu đen, cậu ấy mi mắt cong cong, điềm nhiên cười.
"Đây là món quà sau cùng anh có thể cho em, trái tim của Tyna, và của anh, em nhận chúng chứ? Minh Minh, tình yêu, ôn nhu, ngọt ngào của anh..." Áo sơ mi trắng của tôi và máu đỏ tươi bắn đầy bên trên, trong tay nâng một trái tim đang nhảy nhót.
Bởi vì kiếp này lại không có hy vọng, thì không thể nói là sinh tử hay là bất luận trả giá nào nữa.
"Em là khác biệt, duy nhất, mềm mại, sạch sẽ, như bầu trời,
Em là găng tay ủ ấm tôi, bia lạnh,
Áo sơ mi chứa mùi nắng, một ngày lại một ngày mơ ước.
Em là trong sáng, ngây thơ, như pha lê,
Em là trong sáng, ngây thơ, không gì vấy bẩn được,
Em là trong sáng, ngây thơ, không gì thay đổi được,
Ánh nắng xuyên qua em, nhưng thay đổi phương hướng của mình,
Người yêu của tôi, người yêu của tôi, người yêu của tôi, người yêu của tôi..."
Lời ca xa cuối chân trời tụng hát, bày tỏ hết cảm xúc kéo dài liên miên.
Đến khi tôi cúi người xuống sân khi, đến khi tôi ra hậu trường, nói chuyện với mấy nhân vật khác, cho đến khi ở trong hậu trường u tối nhìn chung quanh tìm thấy trưởng ký túc xá của tôi, mới trở lại cuộc sống thực tế.
Có thể nói là quá vội vàng chạy tới trước mặt trưởng ký túc xá, tôi gục đầu lên vai cậu ấy, giống như là chỗ dựa duy nhất của chiếc thuyền trôi dạt trong dòng nước xiết, sắp vỡ tan. Tôi muốn ôm cậu ấy, trưởng ký túc xá trước một bước ôm lấy tôi. Bộ phận dính nhau của chúng tôi run rẩy nóng lên, cảm xúc mãnh liệt dao động khiến tế bào toàn thân tôi đang trong trạng thái quá phấn khởi, nhưng cơ thể lại không cách nào chịu đựng, cơ bắp bởi vì mất sức mà nhão nhoẹt.
Não và tế bào của tôi đều hưng phấn, vô số suy nghĩ như pháo hoa tia chớp lúc sáng lúc tối, lúc sáng ngời thần kinh như điện lưu chạy ngang, nhất thời tỉnh táo, lúc mờ tối cả bộ não rơi vào một trạng thái mờ mịt sa sút tinh thần. Cảnh trong mơ và thực tế đan xen nhau, tôi không phân biệt được ai là tiểu thiếu gia ai là trưởng ký túc xá, ai là tiểu hòa thượng ai lại là tôi.
Được ấm áp bao bọc, lại cảm thấy phân biệt được hay không cũng không quan trọng, họ là trạng thái hỗn hợp thống nhất. Đứng ở đây chỉ có tôi và trưởng ký túc xá, vậy là đủ rồi.
Mang trưởng ký túc xá tham gia buổi liên hoan của câu lạc bộ kịch nói, thật ra tôi biết cậu cũng không thích trường hợp phần lớn chỉ gật đầu chào nhau này. Nhưng tối hôm nay tôi không muốn cậu ấy rời khỏi tầm mắt của tôi, hy vọng cậu ấy có ở bên cạnh tôi, hay để tôi ích kỷ lần này đi.
Trên bàn ăn mọi người đều thích bà tám, nói một hồi thì kéo lên người tôi. Họ thật cũ rích hỏi tôi có người mình thích chưa. Tôi không giống như trước kia kiên định nói không có. Tôi nhìn về phía trưởng ký túc xá cũng bị hỏi tương tự. Ánh đèn màu cam làm cậu ấy càng nhu hòa, cậu ấy bị hỏi, mở to hai mắt, không biết làm sao.
Tôi không do dự nữa, lần đầu tiên cho ra khẳng định trả lời. Tôi quan sát biểu cảm của trưởng ký túc xá, cậu ấy cúi đầu, không có nhìn ta. Có hơi đáng tiếc, muốn nhìn ánh mắt của cậu ấy, bên trong hình dáng như thế nào.
Tôi uống một hớp bia, nghĩ nghĩ rồi mới run run trả lời.
Là thích... thật sao?
Tôi đề nghị chơi Truth or Dare, cho qua đề tài này.
Tùy ý nghịch ly bia trong tay, tầm mắt nhẹ nhàng rơi lên người trưởng ký túc xá. Cậu ấy cũng uống mấy hớp bia, trên mặt đỏ bừng.
Cậu ấy thật không may, người đầu tiên dính chưởng chính là cậu ấy.
Câu hỏi cũng rất trực tiếp, hỏi cậu ấy có phải trai tơ hay không.
Không ngoài dự đoán, cậu ấy đỏ mặt, từ gò má đỏ đến cổ. Tôi nhếch miệng lên, đáng yêu, hài hước.
Ngoài dự đoán, cậu ấy rót một ly bia, từ chối câu hỏi này. Sao lại khó trêu như vậy, đừng có uống hỏng người nhé. Cậu ấy nói tự có chừng mực, vậy thì tùy cậu ấy đi, để cho cậu chơi vui vẻ một chút, đừng có học mãi.
Không giống với lúc học tập an tĩnh và chuyên chú, trưởng ký túc xá hoàn toàn đắm chìm trong không khí vui chơi, ánh mắt sáng lên nghe người khác nói chuyện, thỉnh thoảng bị chọc cười, mắt cười nheo lại, cũng sắp nặn ra nước mắt rồi.
Cậu ấy hoạt bát linh động, khiến tôi rất muốn mãi nhìn cậu ấy như vậy, mô tả độ cong khóe môi, độ cong ánh mắt khi cười của cậu ấy.
Chai bia rốt cuộc chuyển tới chỗ tôi, câu hỏi vừa rồi chạy không khỏi.
Tôi nhìn thật sâu ánh mắt đầy mong đợi của trưởng ký túc xá dài, cho câu trả lời khẳng định. Đúng vậy, tôi có người thích, người ấy cùng trường.
Người ấy ở ngay trước mặt tôi.
Mặc dù tôi còn không biết làm sao để yêu một người, thậm chí không xác định đây rốt cuộc có phải yêu hay không, nhưng nếu như thấy một người cười, khóe môi của mình cũng không nhịn được cong lên; thấy người ấy khóc, trong lòng không giấu được phiền não, muốn dỗ người ấy vui vẻ.
Cảm xúc bị một người khác lay động. Chỉ như vậy đường đột lại qua loa đem nó định nghĩa thành thích đi.
Đây là tiêu chuẩn có thể bị lượng hóa, đây là điều kiện tôi có thể nắm chắc.
Vậy thì nói là thích đi.
Tôi thích trưởng ký túc xá, nhưng tôi không dám nói với cậu ấy, cho dù biết cậu ấy có thể cũng có một chút tình cảm đặc biệt với tôi. Nhưng bởi vì cậu ấy cũng có thể thích tôi, nên càng không thể nói cho cậu ấy. Tôi biết cái gì gọi là thích, nhưng không xác định bắt chước như cái máy học tập như vậy rốt cuộc có phải không tôn trọng tình cảm hay không. Cho nên không cách nào tiến tới một bước.
Còn muốn hy vọng xa vời cái gì chứ? Tôi cười tự giễu, lại uống một hớp bia, nhìn về phía trưởng ký túc xá cười dịu dàng.
Đã rất tốt, học biết đủ.
Ai biết trưởng ký túc xá lại xui đến như vậy, thử thách lại đến phiên cậu ấy.
Cậu ấy phải hôn tôi.
Nhịp tim của tôi càng nhanh hơn, lập tức nghĩ ra phương án giải quyết, nhịp tim nhanh chóng khôi phục bình thường.
Trưởng ký túc xá như cây mắc cỡ ôm tôi, càng ngày càng gần, gần đến nỗi tôi có thể đếm kỹ lông mi của cậu ấy, lông mi trên bốn mươi mốt sợi, lông mi dưới... còn chưa đếm kỹ, mặt của cậu ấy đã đến trước mặt tôi.
Cho dù chuẩn bị sẵn sàng, tim vẫn nhảy trật nhịp. Tôi trễ một giây mới cầm áo khoác lên che lên đầu cả hai, không có cơ hội nói cho trưởng ký túc xá kế hoạch vừa rồi: Cậu ấy có thể không hôn tôi, bởi vì tôi sẽ dùng áo che kín ánh mắt của người khác.
Nhưng môi tôi đã dán lên môi của cậu ấy, trước mắt thoáng qua nhãn hiệu thạch dưa hấu mà mùa hè từng ăn khi đến Phú Hoa Trai, mềm mịn như ngọc, trơn mượt như lụa, mát rượi như băng. Có điều thạch dưa hấu lần này có thêm mùi bia say lòng người, càng khiến người kinh ngạc. Muốn nhiều nếm thêm nhiều vị ngọt, không thể được. Tay tôi gắt gao siết áo khoác, mới gian nan nhịn xuống dục vọng tiếp tục xâm nhập.
Tôi vừa còn như tiến vào giai đoạn trơ* không dục không cầu, chỉ vì một nụ hôn, suýt nữa đánh mất lý trí.
*giai đoạn trơ: giai đoạn cực khoái sau khi làm tình người nam sẽ không cảm nhận được khoái cảm nào nữa
Đây chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi, tôi lại cảm giác nó xuyên qua xuân hạ thu đông, cho tới giờ khắc này, cùng tôi gặp nhau, làm loạn tâm thần rôi.
Đến khi bốn mùa vận chuyển mấy vòng, tôi mới thoát khỏi. Khẽ bóp trưởng ký túc xá, nhắc nhở cậu ấy mau ngồi dậy. Cậu ấy rên rỉ một tiếng, áo tôi cũng sắp bị ngón tay xé rách rồi.
Cậu ấy ngồi dậy, lưng thẳng tắp, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm hoa văn của khăn bàn, hiển nhiên suy nghĩ đã bay đi.
Tôi nắm cổ tay trái, mạch đập nhảy đến nổi sắp mất khống chế. Đỡ trán, uống trọn một ly bia, phỉ nhổ mình, chẳng ra gì cả.
11.14
Ra khỏi quán ăn, bị gió rét thổi tỉnh, suy nghĩ đục ngầu thoáng bình tĩnh.
Vừa rồi lúc đeo khăn choàng cho trưởng ký túc xá, phát hiện cậu ấy đã hoàn toàn say rồi, ngay cả nói chuyện cũng mềm mại, phải dụ dỗ mới chịu bọc kín rồi ra ngoài.
Dỗ cậu ấy... chính là đưa tay cho cậu ấy nắm. Tay cậu ấy như dán miếng dán giữ ấm vậy, ổn định ấm lên, buổi tối nắm rất chặt. Cậu ấy lắc tay tôi, người lảo đảo, hỏi tôi biểu kịch vui không. Không thể nói vui, vốn dĩ ta tôi tham gia diễn kịch chỉ là vì tìm một phương pháp học tập thể nghiệm tình cảm. Nhưng tôi vẫn là chọn trọng điểm trả lời cậu ấy.
Cậu ấy đột ngột quăng ra một câu, hỏi tôi có thích cậu ấy không.
Tôi ngây người, như bị sét đánh. Tôi nhìn cậu ấy nhịp bước tập tễnh đi về trước mấy bước, tôi lại không tiến lên. Cậu ấy đứng dưới ánh đèn đường phía trước, ánh đèn vàng rực phản chiếu rõ ràng ánh mắt sạch sẽ nghiêm túc của cậu ấy.
Đột nhiên không dám nhìn cậu ấy. Nhưng cậu ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, muốn một cái câu trả lời.
Tôi hỏi cậu ấy sau khi tỉnh khỏi cơn say có nhớ chuyện hôm nay không.
Cậu ấy nói cậu ấy nhớ.
Như vậy tôi tạm thời không đi qua nữa. Trái tim căng thẳng bỗng nhiên buông lỏng, chạy không khỏi, không bằng nói rõ đi. Trưởng ký túc xá chắc sẽ không thích người giấu giếm.
Xem ra rượu bia có thể tăng dân số, chẳng qua tôi chỉ nói có một câu, trưởng ký túc xá đã nói hết tâm tư của cậu ấy.
Quả nhiên cậu ấy cũng phát hiện tôi có gì không đúng sao? Phát hiện tôi là một con người giả tạo sao? Giống như người máy chưa thông qua khảo sát, trước thời hạn bị vùi đầu vào thế giới hiện thực học tập bắt chước con người? Diễn người có tình cảm cố chấp, mà mình căn bản là ngược lại, cảm tình nhạt nhòa.
Cậu ấy nói với tôi có thể giữ bí mật giúp tôi, "tạm thời". Tôi cất giấu bản chất của mình, cậu ấy lại tình nguyện phô bày tất cả bản thân cho tôi. Là tình yêu Vương Tiểu Ba viết —— "Đem cả linh hồn của tôi cho em tất, kể cả nó dở hơi, cáu kỉnh, lúc sáng lúc tối, một ngàn tám trăm thói hư tật xấu."
Nhưng trưởng ký túc xá đâu có một ngàn tám trăm thói hư tật xấu. Cậu ấy nói nguyện ý biểu diễn hết những tốt xấu cho tôi, buồn cười là, tôi thậm chí không tìm ra một chút khuyết điểm dở hơi của cậu ấy, thế là cậu ấy đứng dưới ánh đèn mùa đông, lấp lánh rực rỡ, mọi thứ chung quanh so sánh với cậu ấy đều ảm đạm không màu. Tất cả bao gồm chính tôi, tôi trong cái bóng của ánh sáng, tự ti mặc cảm.
Cậu ấy nói bao dung sự giấu giếm tôi là có điều kiện, muốn tôi yêu chính tôi, càng ngày càng thích cậu ấy, cuối cùng chẳng phân biệt được tôi cậu.
Nếu như tôi cũng có một ngàn tám trăm thói hư tật xấu, có thể đổi lấy một chút tốt, chỉ cần có thể yêu em hay không.
Tôi nắm tay cậu ấy, không tự chủ dùng sức. Đầu ngón tay của cậu ấy đỏ bừng, chắc bị tôi bóp đau. Nhưng cậu ấy một chút không lùi bước, thậm chí còn đưa ngón tay gãi lòng bàn tay tôi. Sao cậu ấy lại không sợ đau chứ? Tôi có thể biết trước nếu như tôi cho câu trả lời khẳng định, sau này nhất định cậu ấy sẽ khó chịu, vượt xa đau đớn khi bị nắm chặt tay như bây giờ.
Nhưng cậu ấy vẫn muốn tôi chầm chậm yêu cậu ấy. Vậy không bằng nói cho cậu ấy rằng tôi lạnh lùng và bỉ ổi đi. Cậu ấy cũng không sợ, cậu ấy nói tôi có tình cảm, chỉ cần trái tim còn đang nhảy nhót, là có thể yêu có thể hận. Khoảnh khắc ấy tôi run rẩy, phương trượng giấu sâu trong linh hồn đanh chiến đấu với tôi. Khi tôi vượt qua sinh tử bỏ quên, hướng về vĩnh hằng thoáng qua rồi biết mất, cậu ấy là tín ngưỡng của tôi.
Sao không thử một lần?
Khi trưởng ký túc xá vén chăn lên, hơi nóng dính hơi thở hơi của cậu ấy tranh nhau chạy ra, dũng khí của tôi thẳng tắp hạ xuống.
Chân lui về phía sau một bước, sợ hãi.
Tôi lần nữa xác nhận cậu ấy sẽ không quên cam kết hôm nay của tôi và cậu ấy, mới chui vào chăn. Cậu ấy không hề dè dặt giống lần trước cùng giường, nghịch tay tôi, cọ chân tôi, đè lên người tôi, tôi không có chỗ tránh. Cồn sẽ cho người ta đổi tính, chính xác không thể nghi ngờ.
Cậu ấy ngủ sớm hơn tôi, giữa hô hấp còn có mùi lúa mạch nhàn nhạt. Tôi cúi đầu trân trọng đặt nụ hôn lên trán cậu ấy, đã nói rồi thì không được hối hận.