Ở Ký Túc Xá Coi Trai Đấu Kiếm Bị Bạn Cùng Phòng Phát Hiện

Chương 11



11/9 20:23

WXID123456: Nằm trên giường nghĩ đến chuyện mấy năm trước, lại mất khống chế rơi nước mắt (╯°Д°)╯ Đây đã là lần thứ hai trong hôm nay, khóc ở nhà vệ sinh vốn đã rất mất thể diện, bây giờ còn khóc trên giường, hơn nữa sau lưng còn có một người bạn cùng phòng là B! Hu hu hu, tôi là một túi khóc hả ta! Một chút không đàn ông, từ nhỏ đã thích khóc, bị ủy khuất là muốn khóc, rõ ràng không có chuyện gì lớn, nhưng không ngừng được nước mắt rơi lã chã. Có phải tôi nên vui mừng vì lúc mình khóc đều yên lặng, không nghẹn ngào, không chảy nước mũi nhảy mũi chùi mũi, không phát ra âm thanh o(︶︿︶)o Tôi tưởng tượng cảnh mình vừa khóc vừa nấc, còn cái gì buồn cười hơn? Miễn cưỡng duy trì tôn nghiêm của mình đi, dù sao bị người khác thấy một thanh niên lớn đầu rồi mà hở tí là chảy nước mắt, sẽ bị chế giễu nhỉ.

Nhớ hồi cấp hai, khi đó vô cùng để ý thành tích thi cử, thật ra bây giờ cũng rất quan tâm thành tích ( *'ω′) bởi vì ba mẹ tôi tương đối nghiêm túc, bị họ ảnh hưởng nên yêu cầu của tôi đối với thành tích rất cao. Có lần tháng thi, tôi thi không tốt cho lắm, bây giờ dĩ nhiên không nhớ rốt cuộc tại sao, có lẽ là lạc đề văn, không đến mấy chục điểm, không đạt nhất lớp. Sau khi nghe được điểm thành tích đầu tôi trống rỗng, thật ra giáo viên chưa nói gì tôi hết, còn an ủi tôi mấy câu. Nhưng chỉ một kỳ thid, cũng không thể nói rõ điều gì.

Nhưng thời học sinh sao có thể xem nhẹ điểm thi chứ, thật không thể nào thản nhiên như không nha, luôn muốn cao hơn một chút, ổn hơn một chút, cuối cùng vào kỳ thi quan trọng nhất phát huy thành tích tốt nhất. Không biết có bạn nào đọc bài của tôi có đang trong giai đoạn này không, mỗi một đợt thi vì lo lắng đề phòng, vì mỗi một lần đi học thức khuya dậy sớm. Nếu bây giờ kêu tôi quay về quá khứ, mặc dù tôi đã hai mươi tuổi, đã trải qua hết những gì bạn đã trải qua, nhưng quy về những ngày ấy vẫn sẽ bị cảm giác khẩn trương vì tương lai không rõ tương lai đó bao quanh, tiếp tục cố gắng thêm, không dám lười biếng, ép mình cố hết sức.

Có lúc cũng sẽ rất mệt mỏi, cũng sẽ vì không làm được câu tự luận mà nghi ngờ bản thân, đọc không hiểu công thức mà như đưa đám thất vọng, muốn buông thả, buông thả mình nghỉ ngơi, chơi, nhưng tôi rất sợ mình chơi lâu quá, thì không tìm về lại trạng thái được. Nhất là khi lên đại học, chung tôi có quá nhiều người lười biếng sau khi thi đại học, rồi sau đó "sai một li đi một dặm", không cách nào đạt tới tài năng ban đầu nữa. Cho nên tôi rất sợ, nhất sau khi xác định tính hướng mình thuộc nhóm thiểu số, cảm giác cảnh giác thường tồn đọng trong lòng. Cái giới của chúng tôi có lẽ vô cùng loạn, loạn vượt quá sức tưởng tượng của bạn, mà phản ứng của người ngoài cũng có thể siêu tiêu cực, ép bạn làm trái lòng mình, làm ra đủ chuyển tổn người hại mình (. _.)

Cho nên trong lòng tôi luôn căng một sợi dây đàn, sợ mình một bước đạp sai, mãi mãi không quay về được. Phải nơm nớp lo sợ, như đi xuống vực sâu, như đi trên băng mỏng. A, không hiểu sao đột nhiên bắt đầu truyền tải súp gà tâm hồn mọi người, mọi người đọc sơ thôi, tôi nói tiếp chuyện cấp hai.

Tôi về chỗ ngồi, nghĩ đến còn một tiếng nữa là gặp ba mẹ, toàn thân không khống chế được phát run. Sợ bị những bạn khác cười nhạo, tôi giả vờ như đi vệ sinh, trốn trong nhà vệ sinh bên cạnh lớp tự chọn dưới lầu, co người lại len lén khóc. Còn chưa tan học, trong nhà học yên tĩnh không tiếng động, tôi cũng không phát ra tiếng, rất khó bị người phát hiện.

Khóc một hồi, nghe thấy trên cầu thang vọng tới tiếng bước chân, tôi vội vàng đứng lên muốn chạy trốn. Nhưng bởi vì ngồi xổm lâu, vừa đứng lên, lòng bàn chân tê dại như thiểm điện lan tới nửa người trên, suýt đứng không vững. Sau lưng có một bàn tay túm lấy tôi, không cho tôi trốn vào nhà vệ sinh nam.

Tôi hoảng hốt quay đầu, là A. Sắc mặt cậu ấy vốn có chút lạnh lùng, có lẽ bị nước mắt rối bời trên mặt tôi, hơi sửng sốt, kéo tôi vào ngực, ôm kiểu gấu. Cậu ấy vẫn còn đang đổi giọng, giọng vịt đực khô khan cùng tận lực để âm điệu dịu dàng phối hợp với nhau có cảm giác hài kịch vô hình, "Trưởng ký túc xá đã là một người lớn rồi, đừng khóc nhè nữa."

Cậu ấy nói xong một cánh tay buông tôi ra, tay còn lại xắn quần mình lên, để lộ vết thương xanh tím trên đùi, "Cậu nhìn nè, mấy ngày trước đá bóng bị té, chân thiếu chút nữa bị gãy, tôi vẫn không khóc. Trưởng ký túc xá cậu suốt ngày nghiêm túc làm bài tập, làm thật là nhiều bài tập rất nhàm chán, nhất là môn hóa á, nhiều phản ứng hóa học phải học thuộc như vậy. Trưa hôm nay tôi lại bị giáo viên hóa kêu tới văn phòng chép phạt. Nhưng cậu cũng không sợ, còn kiên trì. Cho nên, trưởng ký túc xá cậu khẳng định kiên cường hơn tôi."

Vết thương trên đùi cậu ấy rất khoa trương, màu sắc khiếp người, xanh đen tím vàng trộn lẫn với nhau, chẳng trách gần đây cậu ấy luôn mặc quần dài. Trong lúc nhất thời tôi quên mình thành tích hỏng bét của mình, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát vết thương của cậu ấy, oán trách tại sao cậu ấy không nói với tôi, tôi còn có thể giúp cậu ấy lấy cơm, cậu ấy có thể nghỉ ngơi nhiều hơn. Cậu ấy thờ ơ gãi đầu một cái, "Không nghiêm trọng vậy đâu, nhìn dọa người thế thôi, chưa tới một tuần là có thể đá bóng được rồi."

Tôi đâm đâm lớp da trên đùi cậu ấy, cậu ấy thoáng né chân ra một chút, vừa rồi khẳng định là cậu ấy mạnh miệng, sao lại không đau. Khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bạn thân nhất bị thương làm người ta đau lòng, khẽ thổi thổi chỗ đó, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, "Thương thương phù phù." (⁄ ⁄>⁄ ω ⁄<⁄ ⁄)

Cậu ấy đột nhiên đỏ mặt, rút chân về, kéo tôi đứng lên, vội vàng nói: "Không có đau gì hết." Cậu ấy bỏ hai tay vào túi, trống trơn như không, hết cách, chỉ có thể dùng tay áo giúp tôi lau sạch nước mắt, tay cậu ấy không kiểm soát lực, chà mặt tôi có hơi đau, nhưng nước mắt cũng ngừng thật rồi.

Khi đó tôi còn chưa phát hiện mình thích A. Sau đó nghĩ lại, có lẽ chính là từng đoạn hồi ức làm cho lòng người rung động chất chồng lên nhau, cho đến một ngày nào đó chứa đựng quá nhiều quá đầy, căn bản không giấu được, rốt cuộc mới hiểu ra tâm tư mình. Mà khi đó đã quá muộn, cho tới lúc không nỡ dứt ra, không muốn vứt bỏ những hồi ức kia, thậm chí còn thèm muốn nhiều hơn tốt đẹp hơn trong tương lai.

- -----

Ký túc xá chúng tôi không có đèn ngủ đáng yêu, hơn nữa cái màn giường màu xanh thẫm che kín ánh trăng chiều vào phòng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. B ngủ sát tường, tôi xoay qua bên kia ngủ. Hai người đều không lên tiếng, tốt nhất là B trực tiếp ngủ, không nên cùng tôi tiến hành trò chuyện thân thiện trước khi ngủ, nếu không tôi vừa mở miệng là sẽ nức nở, rất dễ bị phát hiện.

Ngay khi tôi cho rằng B sắp ngủ, cậu ấy hỏi: "Trưởng ký túc xá, cậu nói xem con người có linh hồn không?"

Tôi lén lau sạch nước mắt, lấy hơi, vững vàng hô hấp, đơn giản trả lời, "Có lẽ có."

"Trưởng ký túc xá sợ chứ?"

"Không sợ."

"Tại sao?"

Tại sao cậu ấy phải hỏi kỹ chứ, còn là câu hỏi mang tính trình bày tính.

"Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa." Dùng trí tuệ nhân dân Trung Hoa cổ xưa kiệt tác nhất hy vọng có thể chặn miệng cậu ấy lại.

Cậu ấy khẽ cười mấy tiếng, "Trưởng ký túc xá đúng là lòng như gương sáng, không dính bụi trần."

Đang tâng bốc tôi hả? Tâm tư của tôi còn phức tạp hơn sức tưởng tượng của cậu đó, ví dụ như bây giờ cậu cũng không biết người nằm bên cạnh cậu đang vì bạn cùng phòng của mình ngủ cùng bạn gái trên một cái giường mà rơi lệ đâu.

Tôi có chút gai góc hỏi ngược lại cậu ấy, "Chẳng lẽ cậu làm chuyện gì trái lương tâm sao?"

Cậu im lặng, im lặng thật lâu.

Sau lưng tôi dấy lên một cơn lạnh, lạnh âm trầm. Không thể nào, chẳng lẽ đã làm chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng rồi chứ. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh kẻ sát nhân Ted Bundy IQ cao biến thái đã từng thấy trên mạng, tóc vàng mắt xanh, âu phục giày da, tao nhã lễ phép, phong độ nhẹ nhàng. Bạn có thể dùng đủ loại ngược với các sát nhân bình thường để từ hình dung về hắn, nhưng nội tâm hắn lại một ác giết người như ngóe. (>﹏<)

Vào đêm trời đen gió lớn, dễ phóng hỏa giết người. Trong ký túc xá chỉ có tôi và B, nếu thật sự phát hiện điều gì, cũng không phải không có khả năng. Tôi đang tính nếu như cậu ấy nhào lên bóp cổ tôi, xác suất tôi có thể thành công chạy trốn là bao nhiêu.

Lúc này B trả lời: "Có."

Bây giờ tôi lại không hề muốn nghe chuyện cậu đã làm. Có câu nói, biết càng nhiều, chết càng nhanh. Tôi bịt lỗ tai còn kịp sao?

B lại không có ý định nói tiếp, cậu ấy dịch người lại gần tôi, ván giường cũ kỹ vạc ra tiếng kẽo kẹt. Tôi một tay nắm mép giường, chuẩn bị lợi dụng lực phản ứng bắn ra khỏi giường bất cứ lúc nào. Tôi cảm nhận được cơ thể cậu ấy đang cách tôi một tấc, nếu động tác hướng đến cổ tôi lập tức nhảy lên.

Thật đúng là cổ tôi?

Trán cậu ấy gục trên cổ tôi, dừng lại.

"Trưởng ký túc xá, lòng tôi không sạch, sẽ sợ."

Bây giờ đến phiên tôi không biết làm sao, nhìn bộ dạng vậy là diễn biến nội tâm vừa rồi của tôi đã quá lố? Muốn giết người cũng sẽ không dùng trán đột kích vị trí đó mà.

Tôi viết xong đoạn này cảm thấy mình thật drama quá đi, quả nhiên buổi tối tâm tư nhạy cảm, cái gì cũng có thể nghĩ lệch.

Tôi bình tĩnh lại, "Sao vậy?"

Cậu ấy tiếp tục im lặng, "Không muốn nói."

"Nếu như nói ra sẽ khiến cậu yên tâm, vậy thì cứ nói; nếu như cậu có những băn khoăn khác, vậy thì không nên nói." Tôi nói như kiểu "Uống nhiều nước nóng" của trai thẳng vậy.

Vẫn không trả lời, lúc tôi cảm thấy chủ đề này kết thúc rồi, cậu ấy nói, "Trưởng ký túc xá, để tôi dựa cậu một lát nhé, chỉ một lát thôi."

Tôi không biết tại sao B tối nay B khác thường như vậy, do dự rất lâu, "Nếu như không thẹn với lương tâm, đừng hỏi kết quả, không cần lo âu." Mặc dù bản thân tôi cũng không làm được chuyện không thẹn với lương tâm, nhưng đây có thể tính là một câu an ủi, vậy cũng tốt.

Trán cậu ấy tựa về trước, "Được."

Lúc tôi sắp ngủ, mơ hồ nghe cậu ấy nói câu, "Trưởng ký túc xá, ngày mai cùng tôi ra ngoài một chút đi."

"Đi ngắm ngân hạnh."

Đa phần là vì không có thói quen chung chăn gối với người khác, nửa đêm tôi giật mình tỉnh lại một lần. Tay cậu ấy vẫn để trên eo tôi, tôi bỗng tỉnh táo trăm lần, lại không dám lấy tay cậu ấy ra, sợ cậu ấy bị tôi đánh thức. Vì vậy tôi cầm điện thoại, viết lại chuyện hôm qua (Mọi người đừng học theo tôi nhe, chơi điện thoại trong tối không tốt cho mắt) viết được một nửa, lại không chịu nổi cơn buồn ngủ. Thật may điện thoại không có bị tôi hất xuống giường, nếu không đau lòng lắm.

Ngắm ngân hạnh là chuyện ban ngày, ngày mai tôi nói sau, chuẩn bị pre thống kê học thật tốn thời gian.

Lầu 101 (Không thể dùng biệt danh): Chủ po đến rồi! Lại thuần · ngủ! Hu hu hu muốn phần sau! ψ( ' ∇ ')ψ

Lầu 102 (Man phiến giả hầu): Chủ po không sao hết! Nam sinh cũng có thể khóc nha, đừng nghĩ khóc thì không phải là nam tử hán. Tôi cũng thích khóc giống chủ po đó (((o(*°▽°*)o)))

Lầu 103 (Tử gián giả tru): Tôi làm cậu khóc à?

Lầu 104 (HTWE): U là trời cp là thật? Hai bạn lầu trên tình tiết phía sau cần thu phí không? ψ( ' ∇ ')ψ

Lầu 105 (654321DIXW): Ngân hạnh rất đẹp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv