Nhã gian lầu rượu.
Đoan Minh Sùng sai người bê vào mấy chậu than để cạnh giường, y sợ Tuế Yến bị lạnh.
Đến khi cả căn phòng ấm lên Tuế Yến mới cởi thắt lưng, tùy ý nói: "Thật ra cũng có lạnh thế đâu, ở ngoài cũng không nhất định phải như trong phủ, ai cũng phải thuận theo ta… Shhh, điện hạ, ban nãy ngài định giết người à? Siết mạnh vậy?"
Sau khi Tuế Yến an tâm thì không quản được miệng mình nữa, nghĩ gì là nói đấy. May mà Đoan Minh Sùng không tính toán chuyện hắn thất lễ. Y chau mày ngồi xuống, vừa cúi đầu đã trông thấy ngay một nửa bên vòng eo trắng nõn của hắn.
Đoan Minh Sùng: "..."
Y vội vã nghiêng đầu, con tim nện như trống.
Không dám nhìn nữa.
Tuế Yến không nhận ra vẻ dị thường của Đoan Minh Sùng, hắn lo cởi y phục xem vết bầm xanh trên eo, cứ "shhh" như rắn xì xì suốt.
Con người Tuế Yến cũng thật kỳ quái, ngay khi cả Đoan Minh Sùng còn chưa nhận ra manh mối thì mắt hắn sắc như gương nhìn rõ ràng, nhưng đến lúc mình trì độn thì cũng ngang bằng với Đoan Minh Sùng lúc chưa thông tỏ.
Hắn to gan lớn mật cởi áo trước mặt Đoan Minh Sùng, tự mình nghiên cứu dấu ngón tay trên eo rồi cau mày: "Điện hạ, có thuốc không?"
Đoan Minh Sùng vừa nghe thì bất chấp chuyện mình đang đỏ mặt, y vội nhìn: "Bị thương nặng như vậy à?"
Y vén y phục trên eo Tuế Yến ra, liếc nhìn một cái mới phát hiện trên vòng eo trắng nõn ấy có mấy dấu ngón tay, nhìn thôi đã ghê người.
Đoan Minh Sùng nhíu mày đứng dậy đi ra cửa gọi người nhanh chóng đi mua thuốc thoa rồi mới quay lại đưa cho hắn.
Tuế Yến chớp mắt khó hiểu: "Hả?"
"Ngươi, ngươi tự bôi đi, đừng bôi nhiều quá, xoa nhẹ là được rồi."
Tuế Yến: "..."
Hắn nhủ thầm ngài được thật.
Tuế Yến vén tay áo rộng của mình lên, để lộ khuỷu tay bầm tím vì ngã khi nãy, hắn cười mỉm: "Tay đau, bôi không tới, điện hạ giúp ta với."
Ngoại thương trên người Tuế Yến toàn do Đoan Minh Sùng gây ra, y vốn đã có cảm giác tội lỗi từ đầu. Bây giờ vừa thấy nụ cười của Tuế Yến thì lập tức váng đầu không biết mình đang làm gì nữa.
Đợi tới khi y hoàn hồn thì thấy mình đang cầm thuốc bôi, ngón tay để lên eo của hắn, nhẹ nhàng xoa.
Eo với khuỷu tay Tuế Yến đau châm chích cũng không làm hắn dẹp bỏ ý định gây sóng gió. Hắn nghiêng người nằm trên đệm ôm gối đầu nhìn Đoan Minh Sùng không chớp mắt.
Nếu là bình thường, tám phần Đoan Minh Sùng chỉ lo bôi thuốc, chẳng mấy để ý ánh nhìn của Tuế Yến. Nhưng nay đâu bằng xưa, Đoan Minh Sùng lơ đễnh đè lên vòng eo mềm mại ấm áp của Tuế Yến lại còn bị tầm nhìn rực lửa đó nhìn chằm chằm, hai tai y đỏ muốn nhỏ máu. Y xoa một hồi, thấy vết bầm xanh đáng sợ tan đi chút ít mới cầm khăn ướt lau sạch tay rồi lấy lụa trắng quấn một vòng lên eo Tuế Yến.
Tuế Yến giãy giụa ngồi dậy ngay, hắn cười không ngớt: "Được rồi được rồi, khụ ha ha, vết thương nhỏ không cần băng bó…. Phụt! Ha ha ha…"
Eo hắn toàn là chỗ nhột. Đoan Minh Sùng chỉ xoa bóp một chỗ cũng chẳng sao nhưng lúc băng bó thì Tuế Yến buồn cười muốn nhảy dựng, hắn cười đến nỗi rơi cả nước mắt.
Đoan Minh Sùng đè hắn lại: "Không được, không có vải lụa thuốc sẽ bị cọ hết."
Tuế Yến ghé vào vai Đoan Minh Sùng cười rung của người, hắn tiếp tục nói: "Vậy ngươi nhanh chút… phụt… đừng đụng… ha ha ha ha ngươi định chọc chết ta đấy à…"
Đoan Minh Sùng nhanh chóng thắt cái gút vải, y qua loa kéo lại quần áo cho Tuế Yến rồi vỗ lưng hắn, nói khẽ: "Xong rồi, chậm chút, để ta xem khuỷu tay ngươi."
Tuế Yến cười tới mức cả người không còn sức, hắn ghé vào vai Đoan Minh Sùng thở dốc cả buổi mới khó khăn ngồi lại.
Hắn giơ một tay cho Đoan Minh Sùng, tay kia thì lau giọt lệ nơi khóe mắt, lại vỗ vỗ gương mặt có hơi sưng của mình mới lấy lại khí lực. Đoan Minh Sùng nhìn thẳng, xử lý bài bản vết thương trên hai tay hắn, làm xong cả y mới thở phào một hơi.
Suốt cả quá trình, Tuế Yến cứ nhìn chòng chọc vào Đoan Minh Sùng, mãi đến khi y buông tay hắn mới nói khẽ: "Điện hạ, con người Đoan Như Vọng làm gì cũng chỉ dựa vào yêu ghét, xưa nay không hề có lý lẽ gì cả. Hắn không nhắm tới hoàng vị, hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi. Về sau người phải cẩn thận, đừng để rơi vào lối của hắn."
Đoan Minh Sùng đang đậy nắp gỗ vào lọ thuốc, nghe vậy thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Sao ngươi biết."
Tuế Yến nói lung tung: "Ta tự nhìn ra. Nhìn hắn có vẻ sáng sủa thế thôi chứ thực tế hắn là kẻ điên, thấy người nào là cắn người đấy."
Đoan Minh Sùng ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Vì mẹ ruột của huynh ấy à?"
Tuế Yến nghiêng đầu: "Điện hạ biết à?"
"Ta ở trong cung đã lâu, ít nhiều gì cũng biết một chút. Trong cung có lời truyền nói mẹ ruột y là chị ruột của hoàng đế tiền triều Nam Cương. Đại hoàng tử mất từ bé nên y trở thành con trưởng, nhưng ngặt vì dòng máu trên người mà y không được phụ hoàng yêu thích. Vài lão thần trong triều cũng có lời phê bình kín đáo với y."
Mấy điều này Tuế Yến lại không biết.
Sở dĩ hắn biết mục đích của Đoan Như Vọng là do đời trước lúc gã bị giam ở Tướng Quốc tự, hắn từng đến tiễn gã lần cuối. Gã đàn ông có thua cũng thua cực kỳ phong độ đấy đích thân nói với hắn.
"Điện hạ đã biết thì ta cũng không nhiều lời thêm."
Hai người không còn gì để nói, cứ thế im lặng nhìn nhau hồi lâu. Sau cùng Đoan Minh Sùng lấy hết dũng khí, y lúng túng hỏi: "Người con gái ban nãy là… là người Tuế Tuần tướng quân tìm cho ngươi thành thân à?"
Tuế Yến chớp mắt, thấy Đoan Minh Sùng nói xong thì thấp thỏm bất an, hắn nhịn cười đau cả bụng.
Đoan Minh Sùng không nhịn được, y giục: "Hửm? A Yến, ngươi có nghe ta nói không?"
"Có có có." Tuế Yến cười mỉm, "Nguyệt Kiến à, nàng ta không phải đâu. Ta không thèm cưới loại con gái đanh đá thế đâu."
Đoan Minh Sùng nín thở sau đó lại thở phào, ngay cả đuôi mày cũng mang theo niềm vui.
Y ho khan một tiếng, không muốn thể hiện ra ngoài kì lạ quá nên vội bổ sung một câu: "Ta thấy Nguyệt Kiến cô nương tướng mạo khí chất hơn người, nói khuynh quốc khuynh thành cũng không quá. Sao A Yến nhìn nàng không vừa mắt vậy?"
Tuế Yến cười cười: "Ái mộ một người cũng không chỉ vì y có vỏ bọc đẹp đẽ mà trong lòng phải yêu say đắm cả người y. Điện hạ thấy đúng không?"
Đoan Minh Sùng cong mắt nói khẽ: "Là như vậy."
Tuế Yến càng nhìn Đoan Minh Sùng càng thấy thích. Biết y ái mộ mình, hắn cũng không kiêng dè nữa.
Hắn là kẻ hôm nay có rượu hôm nay say bèn dứt khoát sáp tới trước mặt Đoan Minh Sùng rồi nháy mắt phải với y, hỏi thật mờ ám: "Vậy điện hạ thấy ta thế nào?"
Đoan Minh Sùng ngạc nhiên, y ngẩng đầu nhìn Tuế Yến.
Tuế Yến nghiêng đầu, hắn cười rồi lặp lại câu hỏi kia: "Con người ta thế nào?"
Đoan Minh Sùng không ngờ hắn nói thẳng thế, y ngây người ra đấy. Tuế Yến đang định hôn một cái để dọa y, cánh cửa bên cạnh bỗng bị người ta nặng nề đẩy ra.
Hai người sợ hãi nhìn sang.
Tuế Tuần lạnh nhạt đi vào, ánh mắt hung ác rét lạnh liếc nhìn Tuế Yến.
Tuế Yến ngạc nhiên đứng dậy: "Nhị ca, sao huynh tới chỗ này?"
Không biết Tuế Tuần tới bao lâu rồi, bàn tay dưới tay áo rộng nhịn không được siết chặt thành quyền. Y miễn cưỡng đè lại lửa giận ngập trời, quay người hành lễ với Đoan Minh Sùng.
"Điện hạ."
Đoan Minh Sùng có chút ngại, y đứng dậy nhấc tay cho Tuế Tuần đứng lên.
Tuế Yến đi tới cạnh Tuế Tuần, hắn còn đang định nói Tuế Tuần đã nắm chặt cổ tay hắn kéo mạnh ra sau.
Tuế Yến không kịp phòng bị đã bị ném ra sau người Tuế Tuần, hắn ngạc nhiên nhìn huynh trưởng của mình.
Tuế Tuần cắn răng, y quay sang Đoan Minh Sùng, cứng nhắc nói: "Điện hạ, ta với Vong Quy còn phải bàn chuyện thành thân của nó với cửu công chúa, không ở đây với ngài được nữa."
Đoan Minh Sùng sững sờ, sắc mặt tái nhợt.
Tuế Yến thì nhảy dựng. Tay hắn bị Tuế Tuần siết chặt vùng không ra, hắn chỉ có thể xoay nửa vòng quanh người Tuế Tuần, tức giận nói: "Sao tự nhiên lại bàn chuyện hôn sự rồi? Sao ta không biết ta với vị cửu… cửu hay bát gì đó có hôn sự vậy? Ca!"
Tuế Tuần giữa chặt tay Tuế Yến không cho hắn vùng vẫy, y hơi gật đầu hành lễ với Đoan Minh Sùng rồi xoay người sải bước rời đi.
Tuế Yên liều mạng ngoái nhìn Đoan Minh Sùng nhưng sức Tuế Tuần quá lớn, chỉ một chốc thôi hắn đã bị y kéo khỏi quán rượu rồi thô bạo nhét vào xe ngựa.
Ngay cả một tiếng phản đối Tuế Yến cũng không kịp nói xe ngựa đã nhanh chóng đi vào ngõ nhỏ, rẽ ngang rẽ dọc rồi rẽ vào quan đạo.
Tuế Yến ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy bóng Đoan Minh Sùng đâu. Hắn buông rèm, cố nén cơn giận hỏi Tuế Tuần: "Ca, rốt cuộc huynh đang làm gì vậy? Thành thân gì? Sao ta không biết gì hết vậy."
Tuế Tuần hờ hững khoanh tay ngồi một bên, y lạnh lùng đáp: "Ta mới vừa quyết định đó."
Tuế Yến: "..."
Dù trước giờ Tuế Tuần quản thúc hắn nhưng chưa bao giờ chuyên quyền ngang ngược như hôm nay. Thông minh như Tuế Yến, từ từ bình tĩnh lại hẳn cũng đoán được nguyên nhân.
E là Tuế Tuần... đã đứng ngoài cửa từ lâu, chuyện nên nghe đều đã nghe thấy cả.
Nếu đã biết, vậy Tuế Yến cũng không giấu nữa. Hắn dựa vách xe, hít sâu một hơi rồi nói thẳng: "Ta sẽ không cưới ai hết."
Tuế Tuần cười lạnh: "Chuyện này cũng không phải do đệ làm chủ."
"Như huynh trưởng thấy đó, đệ thích nam nhân."
Tuế Tuần không ngờ được hắn chẳng hề giấu diếm mà ngược lại còn thẳng thắn nói lời đại nghịch bất đạo, phạm vào luân lý đến bậc này. Bỗng chốc khó thở, Tuế Tuần giơ tay ra tát Tuế Yên một bạt tai.
Tuế Yến không tránh né, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào y.
Tay Tuế Tuần kịp thời dừng ngay bên tai hắn. Lòng bàn tay to lớn quanh năm bất động trước vũ khí nặng trăm cân giờ phút này đây lại run rẩy mất kiểm soát.
Tuế Yến biết y sẽ không nỡ đánh mình bèn dứt khoát nói hết trong một lần, tránh cho lần sau lại xảy ra chuyện xui xẻo.
"Đệ thích thái tử." Tuế Yến thản nhiên nói, "Ca, cả đời này, đây là lần đầu ta thích một người tới vậy. Huynh không đồng ý, đây là định khoét tim ta sao?"
Tuế Tuần giận run người, y gắng sức đè cơn giận xuống, chỉ sợ mình khó thở rồi lại đánh chết thứ đại nghịch bất đạo này.
"Đệ… đệ không sợ phạm vào thiên lý luân thường, không có kết cục tốt à?"
Ai mà biết Tuế Yến nghe câu ấy thì bật cười: "Không có kết cục tốt à?"
Hắn cười ra nước mắt, thật lâu sau mới nói: "Ca, huynh có biết Canh Tuyết đại sư bói cho ta quẻ gì không?"
Tuế Tuần lạnh lùng nói: "Ta không tin cái này."
Tuế Yến cứ phải nói: "Cách trở nguy hiểm trùng trùng, chỉ hơi đi sai bước nhầm là sẽ không có kết cục tốt."
Tuế Tuần không đáp.
Tuế Yến thản nhiên: "Với ta mà nói, không thể ở bên y, đó mới là không có kết cục tốt."
Tuế Tuần không dám gật bừa với lời hắn nói, y khó chịu lại không thể hiểu nỗi: "Đệ… đệ cứ phải… ở bên nam nhân…"
"Y là…"
Tuế Yến nghiêng đầu nghĩ, hồi sau hắn mới tìm ra từ, trịnh trọng đáp: "Y là sự cứu rỗi của ta."
Chốc sau, xe ngựa hầu phủ dừng bên đường, Tuế Yến vén rèm nhảy xuống. Hắn híp mắt vẫy tay với Tuế Tuần: "Ban nãy đi vội quá, ta đi cáo lỗi với điện hạ cái là sẽ về nhanh thôi, không ở lại lâu đâu."
Tuế Tuần nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ, y buông rèm thật mạnh.
Tuế Yến nhìn xe ngựa từ từ đi xa rồi mới xoa hai tay mình, không tự chủ được rùng mình một cái, hắn lầm bầm: "Thật buồn nôn, cũng khó cho huynh ấy phải nghe hết."
Hắn tự nói mấy lời buồn nôn rồi tự mình sởn gai ốc. Ban đầu hắn còn nghĩ mình đã nói tới nước này huynh ấy còn không chịu thả người thì hắn sẽ nói tới khúc chí mạng "ta yêu thái tử điện hạ, ngày nào ta cũng nhớ y nhớ đến không ngủ được, y là tất cả của ta".
Chẳng qua tới lúc này, Tuế Tuần không giận run nữa mà bị hắn làm run người vì buồn nôn.
May mà Tuế Tuần sợ hắn thật sự làm chuyện dại dột bèn tạm thời thả ra. Chỉ là tối nay về đến hầu phủ, có khi Tuế Yến phải đón cơn mưa gió bão bùng mới.
Tuế Yến quay lại đường mình tới đây, đi chưa mấy bước đã trông thấy Vô Sự tới đón mình.
Y bận thường phục, lúc người vừa đi tới Tuế Yến đã giận y không chịu tiến bộ mà nhảy lên đánh vào đầu y: "Cho ngươi mặc đồ đi đêm này thì đồ đi đêm! Ban ngày ban mặt bận đồ đi đêm làm cái gì? Chê bản thân làm mục tiêu không đủ bắt mắt à? Ngay cả ám sát cũng cần ta dạy nữa chắc?!"
Vô Sự: "..."
Lời tác giả:
Thái tử vừa nhú đầu ra liếc nhìn thế giới mới đã bị nhị ca đánh rụt về.