Ô Danh

Chương 67: Ái mộ



Tuế Tuần tự mình giản lược chuyện lục lễ lại còn bằng hạt mè, y nói mấy câu qua loa với Giang Ân Hòa rồi đứng dậy tới Miếu Tổ giục người ta tính ngày.

Hai người nhìn theo bóng lưng vội rời đi của Tuế Tuần rồi lại nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt người kia cũng là vẻ khó nói hết.

Một chốc lặng im.

Tuế Yến khó xử: "Ngày thường huynh ấy không có như vậy đâu."

Giang Ân Hòa đứng lên rồi lại ngồi xuống, y đau hết cả đầu: "Vậy quay về ta phải nói sao với phụ thân đây?"

"Nói sự thật đi, dù sao cũng là chuyện vui, có gì mà không thể nói. Ngược lại ta còn cảm giác nhị tỷ ngươi sẽ vui lắm đấy."

Cả đời Giang tri viện chỉ mong con cái mình bình an suôn sẻ, tên đặt cho con cái đứa này còn ôn hòa hơn đứa kia. Giang Ân Hòa cũng coi như không phụ tên mình, tính tình y, nói dễ nghe chút thì là hòa khí còn nói khó nghe chính là yếu đuối nhưng y cũng không phải là kẻ vô năng, lúc tâm huyết thì vẫn rất đáng tin cậy.

Mà Giang Ninh, cái tên này thoạt nghe thì an tĩnh, yên bình nhưng thực tế lại như thanh kiếm cắm giữa trời gió tuyết, lạnh như băng sương, hơi rét ép người. Nói tóm lại, từ bé đến lớn, Giang Ân Hòa chưa bao giờ thấy nhị tỷ nhà mình nở nụ cười thật lòng.

Giang Ân Hòa do dự: "Mai ngươi đi không?"

Tuế Yến thuận miệng hỏi: "Ta đi làm gì chứ?"

Y nghĩ một chốc rồi nói: "Đi xem ông anh không giống ngày thường của ngươi."

Tuế Yến: "..."

Giang Ân Hòa không nói gì mà đưa tay ra, lòng bàn tay hướng ra ngoài sau đó nhướng mày nhìn Tuế Yến. Hắn thấy vậy thì do dự xíu xìu xiu rồi hiên ngang lẫm liệt nhấc tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay y.

Một tiếp "bộp" vang lên.

Đã thỏa thuận.

Tuế Yến định giữ Giang Ân Hòa lại dùng bữa trưa nhưng y rụt lại sợ Tuế Tuần quay về, vội vã cáo từ rời đi.

Tuế Yến nhún vai, dùng bữa một mình, sau đấy hắn cho người lấy một hộp đầy thức ăn rồi tự mình xách qua thiên viện tìm Quân Cảnh Hành.

Hai ngày nay y không có được giấc ngủ ngon, may mà tuổi trẻ sức khỏe tốt, ngủ một buổi sáng thì đã dưỡng lại được.

Lúc Tuế Yến xách hộp vào, y đã ăn mặc chỉnh tề, bây giờ đang cau mày nhìn lò hương đã tắt.

"Tỉnh rồi à?"

Quân Cảnh Hành không ngoái đầu lại, chỉ đáp một tiếng rồi cau mày nói: "Rốt cuộc ngươi đốt bao nhiêu hương vậy, định hun chết ta đấy à?"

Tuế Yến liếc nhìn lò hương vừa dập hết đốm lửa, ngạc nhiên nói: "Không đúng nha, lúc ta đi đã dập hết rồi mà, sao còn cháy được?"



Quân Cảnh Hành ngẩng đầu nhìn hắn, dường như y đã hiểu ra gì đó, y nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện tốt mà gã ám vệ kia của ngươi làm đấy!"

Tuế Yến vội giữ y lại: "Quân ca, Doãn ca, Nguyệt ca! Bỏ đi bỏ đi, y cũng là có ý tốt, sợ ngài ngủ không ngon."

Quân Cảnh Hành đếm đếm số mảnh hương chưa cháy hết, y gắt: "Đốt một lần hơn hai chục miếng, y sợ ta ngủ không ngon nên muốn ta ngủ giấc ngủ ngàn thu à?"

"Thì…"

Quân Cảnh Hành đã ngủ được một giấc, tâm tình không nóng nảy như trước nữa, cũng không tính toán với tên đầu gỗ kia làm gì. Y ăn hết sạch sành sành thức ăn Tuế Yến mang tới không chút khách sáo. Tuế Yến đứng bên, hắn như con mèo nhìn y với vẻ xa xăm, lặng lẽ phát ra oán khí với y.

Quân Cảnh Hành dùng ngụm cháo, y không ngước lên nhìn đã nói: "Có gì thì nói đi."

"Ngươi ăn no ngủ đã rồi thì chúng ta cùng nhau đàm luận chuyện ngươi giả truyền lời đồn lần trước đi."

"Khụ khụ khụ!"

Quân Cảnh Hành bị sặc, y chột dạ nhìn đi chỗ khác, ậm ờ: "Không, không nói cái này, bỏ, bỏ đi."

"Cái này không bỏ được, ngươi có biết tại mấy câu đó của ngươi mà ta làm ra bao chuyện thối um trước mặt thái tử không? Bây giờ khéo y đang nghĩ ta là đứa trẻ không rời xa huynh trưởng được đấy."

"Ngươi vốn là thế mà."

Tuế Yến: "..."

Quân Cảnh Hành bỏ bát xuống, y nói năng chính trực: "Ta cảm thấy con người ngươi thật kỳ quái. Có lúc ta thấy ngươi là lão yêu quái không biết đã sống bao lâu rồi, có khi ta lại thấy ngươi là đứa nhóc miệng còn hôi sữa. Rõ ràng thân phận ngươi tôn quý nhưng ngày thường lại không làm giá với ai, cứ giống hệt con mèo con, dù cào người ta cũng chỉ để lại dấu nhỏ, không làm tổn thương ai cả. Nhưng đối với kẻ thù ngươi hệt như dã thú, chỉ hận không thể lao tới cắn xé yết hầu chúng… Hầu gia, ta có thể biết rốt cuộc tính tình của ngươi là ai dạy thế? Hay là tự học thành tài đấy?"

Tuế Yến im lặng hồi lâu thì cau mày: "Ngươi đã gặp Hàm Duệ rồi à?"

Chỉ có Hàm Duệ mới biết chuyện hắn giết người không chớp mắt mấy ngày trước.

Quân Cảnh Hành cũng không giấu diếm: "Nàng ta vừa đi."

Tuế Yến mím môi: "Đừng nghe nàng ta nói bậy, con nhãi đó là kẻ lừa đảo, nói mười câu thì hết chín câu mắm muối thêm vào, không tin được."

Quân Cảnh Hành nhìn hắn chăm chú rồi đột ngột cười, y hững hờ: "Hầu gia, ngài có biết khi nào mà một người mới che giấu phần không thể để ai thấy của bản thân mình hay không?"

"Hửm?"

"Là lúc đối diện với người thương."

Tuế Yến run tay.

Quân Cảnh Hành: "Ngài mà còn giấu ta như vậy ta sẽ cho là ngài ái mộ ta đó."

Tuế Yến: "..."

Hắn bừng tỉnh, mặt không chút cảm xúc: "Phì."

Quân Cảnh Hành cười ha ha thật to.

Dù Tuế Yến phỉ nhổ Quân Cảnh Hành nhưng khi thấy nụ cười không chút vướng bận của y, hắn cũng thầm yên tâm.

Tuế Yến cho người đi vào dọn sạch mấy thứ trên bàn. Nhìn Quân Cảnh Hành rửa tay, hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi khẽ: "Nếu có ngày ngươi gặp được người mình thích, ngươi có nói với người đó hết thảy những gì mình trải qua trước kia không?"

Quân Cảnh Hành không để ý lắm: "Hử? Ngươi nói là chuyện vào đại lao, bị thích chữ à?"

Tuế Yến gật đầu.

Quân Cảnh Hành mỉm cười: "Tất nhiên là không. Mặt ta đã thành như vậy rồi, lỡ dọa nàng ấy chạy mất thì sao? Tới chừng đó ta khóc cũng không có chỗ mà khóc. Mỗi một người khi đối diện với người trong lòng mình, chắc chắn sẽ không cho người đó nhìn thấy phần xấu xí nhất của bản thân."

Tuế Yến sững sờ, lúng túng gật đầu.

Vậy ra đời trước, ngay cả trước khi Tuế Yến chết, Nguyệt Kiến cũng không nói rốt cuộc y đã trốn ra thế nào.

Tuế Yến ngây người lặng im không nói gì, Quân Cảnh Hành thấy hắn có hơi kỳ lạ thì đi sang huơ huơ tay trước mặt hắn: "Hầu gia? Hồi hồn, sao vậy? Ta lại nói sai câu nào à? Hay là ngài ái mộ ta thật đấy?"

Tuế Yến đã hết giận từ lâu, lại thêm biết được tình cảm thật sự của Nguyệt Kiến đời trước, bỗng chốc hai mắt có hơi chua xót.

Hăn vươn tay, nhẹ nhàng ôm Quân Cảnh Hành vào lòng.

Quân Cảnh Hành sợ run người, suýt nữa đã vứt hắn ra ngoài.



Xưa nay y chưa từng bị người nào ôm thân mật đến vậy, bỗng chốc bị ôm chầm, cả người cứng đờ. Y gắng nhịn lại xúc động muốn hất tay Tuế Yến ra, mất tự nhiên giơ hai tay mình lên cao, khó khăn nói: "Hầu gia? Người lại bệnh à?"

Tuế Yến siết chặt tay, hắn khẽ khàng: "Cái ôm này là dành cho Nguyệt Kiến, không phải dành cho ngươi đâu."

Đời trước, hai người bên nhau bốn năm, ngay cả cái ôm thế này cũng không có.

Nếu thật sự như Tuế Yến đoán, Nguyệt Kiến thật sự có lòng không thể nói với mình, vậy lúc đó khi y trơ mắt nhìn mình chết đi, rốt cuộc lòng y nghĩ thế nào đây?

Tuế Yến càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Cả người Quân Cảnh Hành không thoải mái, nghe vậy thì trợn ngược: "Quả nhiên bệnh rồi, đợi lát ta cắm cho mấy kim."

Tuế Yến lại ôm một lát rồi cọ trên lưng Quân Cảnh Hành, nói nhỏ: "Nguyệt Kiến, ta làm sai một chuyện rồi, ngươi có thể tha thứ cho ta không?"

Quân Cảnh Hành ghét bỏ lấy bụng ngón trỏ chọc trán Tuế Yến để hắn đừng dán vào mình nữa: "Nói."

"Mấy ngày trước, trong lúc nhất thời tức giận, ta đã đào một vò rượu ngươi chôn lên uống, ngươi sẽ tha thứ cho ta ha."

Quân Cảnh Hành: "..."

Tuế Yến hơi ngửa đầu cười với y.

Quân Cảnh Hành chăm chú nhìn hắn, y nở nụ cười tươi tắn sáng sủa, bàn tay còn nhè nhẹ vuốt trán hắn, dịu dàng nói: "Ta băm ngươi ra ủ rượu uống, có được không?"

Tuế Yến: "..."

Sau cùng Quân Cảnh Hành cũng không băm người thành công vì Tuế Tuần đến cứu cái mạng nhỏ đó về.

Tuế Yến bò trườn chạy theo Tuế Tuần.

Liếc Quân Cảnh Hành ở lại phía sau, y còn đang nở nụ cười ấm áp dịu dàng, Tuế Tuần quay đầu lại, cau mày hỏi Tuế Yến: "Lang trung đấy vẫn là người năm đó à?"

Tuế Yến gật đầu.

"Đệ biết lai lịch y không? Nhìn y có vẻ không giống chỉ là một lang trung bình thường."

"Ca ca, ta tin y như tin chính mình vậy."

Tuế Tuần ngạc nhiên, y cau này: "Đệ dễ dàng tin tưởng người khác như vậy có biết sẽ có hậu quả gì không?"

Tuế Yến vẫn đang nghĩ lại các kiểu hành động khác lạ của Nguyệt Kiến dành cho mình đời trước, hắn lơ đễnh gật đầu: "Ta biết, nhưng y sẽ không hại ta đâu, chuyện này huynh trưởng có thể yên tâm."

Tuế Tuần nhìn hắn một chốc mới dời tầm mắt, y cũng không hỏi nhiều: "Mong đệ biết bản thân mình đang làm gì là được."

"Lòng ta tự có tính toán."

Hai người sóng vai tới tiền viện, lòng Tuế Yến còn đang chất chứa tâm sự trùng trùng, ngó thấy đống đồ trong viện, hắn lập tức bị dọa tỉnh táo trở lại.

Vốn dĩ tiền viện hầu phủ chẳng dùng làm gì, trống trải vô cùng, ngày thường là chỗ Tuế Tuần luyện kiếm luyện võ. Bây giờ khoảng đất rộng như vậy chất đầy rương to hòm nhỏ quấn lụa đỏ, vô cùng đồ sộ.

Tuế Yến bước vào, nhìn đống đồ đấy mà hoa cả mắt, hắn nhìn Tuế Tuần mà không tin nổi: "Ca, lẽ nào mấy thứ này đều là…"

Tuế Tuần trấn định: "Ừm, sính lễ."

Tuế Yến: "..."

Hắn nói trong run rẩy: "Huynh tính chuyển hết hầu phủ qua đấy à?"

Tuế Tuần đi qua chỉ: "Mấy thứ này là cha và huynh trưởng để lại năm đó, mấy cái kia là mẹ với lão thái quân đặt mua từ sớm. Đống ở trong phòng bụi bặm đã lâu, ta cho người lấy ra tính lại, đồ có thế lấy ra thì đưa sang, mới lấy ra có chút này nên phải ra cửa hàng tự mình mua ít nữa. Đệ nhìn xem mấy món này đủ chưa?"

Tuế Yến: "..."

Nào chỉ đủ, mấy món này xếp nối đuôi nhau xếp đến phủ Giang tri viện luôn đấy.

Tuế Yến khó xử: "Ca, huynh bình tĩnh chút, sính lễ này có phải... hơi nhiều không?"

Tuế Tuần ngạc nhiên: "Nhiều à?"

Tuế Yến bị y nhìn phát run, hắn vội nói: "Không nhiều không nhiều, vừa vặn luôn."

Tuế Tuần lại nhìn sính lễ chất đầy viện mà suy nghĩ.



Lúc này Lệ Chiêu cũng váng đầu ôm quyển trục chạy tới, nói oang oang: "Nhị thiếu gia, đây là danh sách sính lễ vừa sắp xếp lại, người xem nhé?"

Tuế Tuần lật ra nhìn từ đầu tới cuối một lượt, y cau mày nói: "Có phải còn thiếu gì không?"

Lệ Chiêu mờ mịt: "Hả? Không thiếu đâu nhỉ?"

Tuế Tuần lại nhìn danh sách lễ vật lần nữa rồi giao lại cho Lệ Chiêu: "Chuẩn bị ngựa, ta phải ra ngoài thành."

Lệ Chiêu: "Hả?"

Tuế Yến vội ngăn y: "Ca! Ca ơi, rốt cuộc thiếu cái gì hả?"

"Hươu."

Tuế Yền: "... ha?"

"Nhân lúc trời còn chưa tối, ta đi bắt hươu về."

Tuế Yến gần như thét lên: "Bây giờ là thời nào rồi còn tặng hươu hả, cái đó là tập tục thời xưa. Ca, rốt cuộc huynh nghe đâu ra vậy?"

Tuế Tuần không nghe, y vẫn quyết ý đi bắt hươu.

Tuế Yến sống chết giữ y lại: "Con hươu có dễ bắt vậy đâu? Trời sắp tối rồi, tối có thể có tuyết nữa, huynh đi như vậy lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?"

Lệ Chiêu vội kêu: "Tiểu thiếu gia, không được nói mấy lời không may!"

Tuế Yến vội vàng phun "phì phì", sống chết vẫn ôm chặt tay Tuế Tuần không cho y đi: "Bây giờ không còn thịnh hành chuyện tặng hươu nữa, huynh tặng sính lễ theo bình thường không được hả? Nếu còn không được ta phái người mua da hươu về cũng được mà."

Tuế Tuần nhìn hắn với vẻ bất mãn.

Tuế Yến muốn khóc: "Ca, ca ca, anh ruột!"

Tuế Tuần nhìn sính lễ đầy sân rồi lại nhìn sắc trời, bấy giờ y mới từ bỏ ý nghĩ điên cuồng kia.

"Theo lời đệ vậy."

Tuế Yến vội nói: "Chiêu thúc, mau chạy đi mua da hươu, da nguyên con, càng quý càng tốt."

Lệ Chiêu vội vã chạy khỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv