Trù tử: Đầu bếp
- --
Đoan Minh Sùng run rẩy: "Ngươi… ngươi nói cái gì?"
Tuế Yến sắp khóc luôn, hắn nói năng lộn xộn: "Ta ta ta không nói gì hết, là… hương! Đúng, hình như ta lại lên cơn nghiện hương… ta cũng không biết mình đang nói gì đâu!"
Hắn hoảng tới mức muốn kiếm cái lỗ nẻ cắm đầu kẹp vào luôn trong đấy.
Hai người đứng trước cửa điện Thái Hòa, hai mặt nhìn nhau, hồi lâu sau Đoan Minh Sùng mới cất giọng như tiếng muỗi vo ve: "Hôm qua ta mượn y phục của ngươi, lúc về đã cho người giặt sạch rồi, ngươi… ngươi còn cần không?"
Cần là cần nói cái này nè!
Tuế Yến cảm động, nước mắt giàn giụa: "Cần cần cần!"
Đoan Minh Sùng ngẩng đầu đối diện tầm mắt với hắn, hai người lại nhanh chóng nhìn đi hướng khác. Bầu không khí bỗng chốc có chút kỳ lạ.
Đoan Minh Sùng ho khan: "Vậy… đi nhé?"
"Đi đi đi."
Đi liền.
Dọc đường đi, hai người không nói gì cả, giữa đường còn gặp Ninh quý phi, bà ta vận quần áo gấm màu xanh sẫm.
Ba năm trôi qua, Ninh quý phi đã già đi rất nhiều. Dù cho phấn son điểm trang thật đậm cũng giấu chẳng được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt bà, người sáng mắt đều có thể nhìn ra bà ta đã không còn chút khí thế ương ngạnh kiêu ngạo nào nữa.
Suốt dọc đường Tuế Yến đều bận thóa mạ bản thân mình. Ngày thường thả chút dê kiếm chút hời không được à? Sao còn không biết tém miệng lại mà nói trụi hết suy nghĩ trong lòng ra thế hở?
Càng nghĩ Tuế Yến càng thấy mình ngu xuẩn, lúc hắn đang chửi thầm bản thân thì Đoan Minh Sùng đi cạnh vươn tay ra kéo lại.
Tuế Yến run lên, hắn còn tưởng mình không khống chế được lại nói thành tiếng mấy lời mắng chửi. Tuế Yến sợ hãi ngước nhìn thì bắt gặp khuôn mặt "hận không lấy được mạng chó nhà ngươi" của Ninh quý phi.
Tuế Yến sửng sốt, bấy giờ hắn mới quét sạch sự hậm hực khi nãy. Hắn cảm thấy Ninh quý phi tới thật đúng lúc, còn hiểu lòng người hơn cơn mưa rào khi nắng hạn. Tuế Yến sửa lại tay áo, tính bỏ đá xuống giếng chút chơi.
Ninh quý phi căm thù trừng Tuế Yến, bà ta hất văng bàn tay cung nhân đang đỡ mình, chạy mấy bước tới cạnh Tuế Yến, gằn giọng nói: "Mạng ngươi lớn thật."
Tuế Yến than thầm, hắn nghĩ người đàn bà này ngốc thật, dám nói mấy lời này với mình trước mặt thái tử thì tám phần là bà ta bị chọc tức điên rồi.
Cũng không biết rốt cuộc hoàng đế coi trọng bà ta ở chỗ nào? Không lẽ chỉ cần xinh đẹp là có thể mê hoặc đàn ông sao?
Hắn nghĩ tới đây thì bỗng nảy ra một ý.
"Dựa theo lý lẽ này, mình còn đẹp hơn cả bà ta vậy sao mình ra dấu lồ lộ với Đoan Minh Sùng rồi mà y không biểu thị chút gì chứ?"
Tuế Yến vừa nghĩ bậy bạ vừa không quên làm việc chính, hắn đang định mỉa mai lại thì Đoan Minh Sùng đã cười mỉm.
Y chậm rãi nói thật dịu dàng: "Đương nhiên hầu gia phúc trạch thâm hậu, sống lâu trăm tuổi, chỉ là không biết ngũ hoàng huynh mệnh số sống được hết năm nay không. Ninh nương nương vẫn nên quan tâm huynh ấy nhiều hơn mới tốt."
"Ngươi…"
Bà ta tức đỏ mắt, ngón tay run lẩy bẩy.
Đoan Minh Sùng lễ độ nói hết câu đó thì hơi gật đầu: "Không làm phiền Ninh nương nương đi gặp ngũ hoàng huynh nữa, Minh Sùng cáo lui."
Nói xong, y nắm tay Tuế Yến, cất bước rời đi.
Đây là lần đầu Tuế Yến được chứng kiến công phu miệng lưỡi của thái tử ấm áp dịu dàng như gió xuân, chỉ một câu nhẹ tênh đã hất cục tức của Ninh quý phi về, khiến cho khuôn mặt đẹp đẽ như bước ra từ trong tranh ấy giận tới độ méo mó.
Suốt cả dọc đường hai người không nói gì, mãi đến khi đi tới đông cung, lúc này Đoan Minh Sùng mới buông tay Tuế Yến ra, y dặn hắn: "Sau này thấy bà ta thì không phải nhiều lời, chỉ cần lo tránh ra là được."
Tuế Yến chớp mắt nhìn y, trong một chốc hắn còn chưa tỉnh táo lại.
"A Yến? Ngươi nghe không vậy?"
Tuế Yến thì thầm: "Không nghe thấy."
Đoan Minh Sùng: "..."
Tuế Yến giật mình tỉnh lại ngay, hắn ho khan: "Xin lỗi điện hạ, điện hạ nói gì vậy?"
Đoan Minh Sùng hết cách chỉ đành lắc đầu, cũng không nói lại lời vừa rồi. Y dẫn Tuế Yến vào đông cung rồi lấy quần áo đã được giặt sạch ra: "Đưa ngươi, không làm bẩn."
Tuế Yến có chút ưa sạch sẽ nhưng xưa nay chỉ ra vẻ trong phủ mình. Dựa theo ngày thường hắn đã vứt cái này rồi, nhưng đích thân Đoan Minh Sùng đưa cho, ngay cả suy nghĩ ôm bộ đồ này ngủ hắn cũng đã có chứ nói gì vứt đi.
Tuế Yến cầm lấy rồi đưa cho thị tùng phía sau ôm, hắn còn đang định tìm lý do để ở lại đông cung thêm chút nữa thì bỗng nhiên Đoan Minh Sùng nói: "Nghe hạ nhân nói phòng bếp nhỏ* ở đông cung có một đầu bếp mới đến, tay nghề làm đồ ngọt rất khá, hay A Yến đợi chút nữa ăn trưa ở đây rồi hãy đi nhé?"
*Phòng bếp nhỏ (Tiểu trù phòng): Phòng bếp phục vụ thuộc các cung, không phải phòng bếp chuyên dùng của vua
Hắn cảm thấy hôm nay mình gặp vận may cực lớn, buồn ngủ gặp chiếu manh, lát nữa hắn sẽ đi tìm miếu Nguyệt Lão lạy mấy phát để sớm ngày đạt thành tâm nguyện.
Tuế Yến quen thuộc đông cung cực kỳ, hắn với Đoan Minh Sùng ở cạnh thì càng không thể đè nén được niềm vui. Hai người ở đấy, một người vẽ tranh, một người đọc sách tiêu khiển hết buổi sáng.
Buổi trưa, hạ nhân đến báo đã chuẩn bị xong ngọ thiện. Tuế Yến vui vẻ nhảy chân sáo kéo theo Đoan Minh Sùng đi dùng bữa.
Ngọ thiện làm mấy món, nhìn thì không giống của ngon vật lạ mà giống mấy món bình thường trên phố nhưng ăn vào thì ngược lại thấy khá mới lạ.
Dùng bữa xong, hai người ngồi ở tiền sảnh, mở cửa rộng ngắm tuyết thử trà.
Sau khi tiêu thực, cung nhân bê mấy cái đĩa ngọc ra.
Tuế Yến đang ngủ dựa vào người Đoan Minh Sùng, hắn ngửi thấy mùi thì nhổm dậy ngay, mắt còn chưa mở nổi đã thì thầm: "Đồ ngọt."
Đoan Minh Sùng cho người bỏ đĩa đồ ngọt xuống bàn, hắn giở lồng chụp giữ nhiệt lên làm lộ mấy cái bánh bao được nặn khéo léo.
Bánh bao ở Vãn Phong lâu trước giờ đều là nhào với đường, bọc nhân mật hoa đào rồi nặn thành hình thù người ta thích, bán ra rất độc đáo được người ưa chuộng. Tóm lại không phải bánh bao Vãn Phong lâu Tuế Yến không ăn, chuyện này đã làm cả kinh thành đồn ầm lên nói hắn lưu luyến bụi hoa, dính vào người không ít cái danh tệ hại.
Bí quyết làm bánh bao ở Vãn Phong lâu không truyền cho người ngoài, đầu bếp lại còn rất cao ngạo nữa, có muốn đào về cũng đào không được mới khiến cho Tuế Yến dẹp suy nghĩ kéo đầu bếp về phủ.
Tuế Yến vừa quét mắt nhìn, đôi mắt đã mở to. Hắn lay tay Đoan Minh Sùng: "Điện hạ, đầu bếp mới đến mà người nói còn biết làm bánh bao à?!"
Đoan Minh Sùng lấy đũa gắp cho hắn một cái: "Nếm thử xem sao?"
Tuế Yến ôm tâm thái thử xem thế nào lấy tay cầm một cái, hắn vừa cắn miếng đầu tiên, trong mắt đã toàn là ánh sao.
Mùi vị của bánh bao này không khác gì với loại của Vãn Phong lâu hết.
Tuế Yến không nói gì đã chọn mấy cái hình dạng mình thích ăn thêm. Hắn háo hức nhìn bánh bao mình chưa ăn hết mà sáp lại gần Đoan Minh Sùng, nói với vẻ đáng thương: "Điện hạ, ta gói đem về được không?"
Đoan Minh Sùng ho khan một tiếng: "Nếu ngươi muốn ăn, lúc nào cũng có thể tới đông cung, ta sẽ cho người làm cho ngươi."
Tuế Yến ôm chầm cổ Đoan Minh Sùng rồi cọ vào người y, hí hửng nói: "Được được được, sau này tan triều ta sẽ tới chỗ điện hạ!"
Đoan Minh Sùng nhịn cười: "Thời tiết ngày một lạnh hơn, ngươi có thể đảm bảo mình dậy được mỗi ngày à?"
"Ta sẽ cố hết sức… điện hạ, nói thật, món mà đầu bếp trong cung người làm ra y hệt của Vãn Phong lâu. Quá giống luôn, ta còn nghi không biết bọn họ phải sư huynh đệ không đó."
Đoan Minh Sùng hơi mất tự nhiên, y lúng búng đáp: "Hẳn là vậy."
"Nhưng hình dạng khác nhau, bánh của Vãn Phong lâu toàn mấy con vật đáng yêu, ngắm vậy có lúc không nhẫn tâm cắn, bên cung của điện hạ thì là hình hoa văn các kiểu, lúc ăn cũng không lo gì nhẫn tâm hay không."
"Đúng… nhỉ."
Tuế Yến lại lải nhải một đống nữa rồi mới chịu buông tha đề tài bánh bao này. Bấy giờ Đoan Minh Sùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ở đó đến chiều, trước khi rời đi Đoan Minh Sùng còn cho người làm hai lồng bánh đưa hắn cầm theo, bên trong hộp còn có một khối thiết chứa đầy than giữ ấm.
Tuế Yến cho thị tùng xách, mình thì mặt mày sáng sủa rời đi. Sau khi xuất cung, hắn cũng không về phủ mà ghé Giang phủ trước.
Giang Ân Hòa đang xem hạ nhân đắp người tuyết, y có hơi thất thần. Nghe hạ nhân nói Tuế Yến đến uể oải cho người mời hắn vào.
Tuế Yến cho người xách hộp đồ ăn vào, thấy vẻ lơ đễnh trên mặt Giang Ân Hòa thì "ài" một tiếng: "Đừng có cúi đầu làm bộ giận nữa, nhìn coi ta đem gì cho ngươi nè?"
Hắn mở nắp hộp ra, mùi bánh bao nóng hầm hập của đông cung bay lên.
Giang Ân Hòa liếc nhìn xong thì lại không giống ngày thường, y di dời tầm mắt: "Không có hứng ăn."
"Không ăn à?".
"Không ăn."
"Thiệt luôn hả?"
"Thiệt."
Tuế Yến lấy một cái bỏ vào miệng mình: "Được thôi."
Hắn đang tuổi cao lớn, bước ra khỏi đông cung đi mấy bước lại đói nên cũng không hỏi Giang Ân Hòa nữa mà tự mình ăn cả.
Giang Ân Hòa đang cúi gầm vờ giận dỗi hồi lâu mới lén ngước nhìn lên thì bắt gặp ngay Tuế Yến đang ăn uống vui vẻ.
Tuế Yến ậm ờ hỏi: "Sao vậy?"
Giang Ân Hòa hỏi nhỏ: "Ngươi không hỏi ta lần nữa à?"
Tuế Yến: "..."
Lát sau hai người ngồi đối diện nhau ăn bánh bao thỏa thuê.
Không biết do nóng hay do ấm ức, hốc mắt Giang Ân Hòa ậng nước, y lúng búng nói không rõ ràng: "Ngươi nói xem nàng ta quá đáng lắm phải không? Ta quay đầu đi ngay không lẽ sai rồi à? Ta thật lòng với nàng ta như vậy mà nàng ta… shh nóng quá nóng quá!"
"Nàng ta mới có 16 tuổi, y như con nít thì hiểu cái gì. Không phải lúc ngươi 16 tuổi cũng cãi nhau với ta hết nửa con phố chỉ vì một con chó đấy à?"
Chắc hẳn y ăn đồ ngọt còn nóng hổi nên giờ người y cũng vừa ấm vừa ngọt theo, tâm trạng khá hơn nhiều, thế mà còn nghĩ nương theo lời Tuế Yến: "Hình như cũng đúng."
Tuế Yến thấy mình đả thông được Giang Ân Hòa thì đại phát từ bi nhường cái bánh cuối cùng cho y: "Nên là á, ngươi đừng làm ra vẻ thế. Một đại nam nhân như ngươi sau này gặp tình huống đó thì đừng hoảng cũng đừng chạy. Ngươi cứ nói chuyện tử tế với nàng ta đi, ngoảnh đầu nước mắt lã chả chạy đi thì là cái lý lẽ gì chứ? Ngươi không ngại mất mặt à?"
Giang Ân Hòa ăn bánh của người ta xong miệng cũng mềm, hiếm được dịp y không phản bác lại, chỉ hàm hồ gật đầu: "Bánh bao này nóng chết, ngươi lấy ở đâu vậy?"
"Đem từ đông cung ra đó, ngươi thấy trong hộp thức ăn có than nóng kìa."
Giang Ân Hòa suýt nghẹn chết, y không tin được: "Đông cung á? Ta còn tưởng là của Vãn Phong lâu đấy?"
"Không phải, phòng bếp nhỏ của thái tử điện hạ có đầu bếp mới đến, tay nghề tuyệt lắm, lần sau ta mang mấy món ngon khác tới cho ngươi."
Giang Ân Hòa nuốt ngụm bánh cuối cùng xuống, y suy nghĩ rồi nói: "Ta cứ thấy chuyện này sai sai."
"Sao vậy?"
"Hôm nay lúc tan triều tâm tình ta chẳng ra làm sao cả, đang định tới Vãn Phong lâu ăn bánh bao nghe tiểu khúc nhưng đến nơi mới hay, không biết đầu bếp Vãn Phong lâu phạm đại tội gì, nghe đâu là đã bị quan phủ bắt."
Tay Tuế Yến run lên.
"Hả?"
Giang Ân Hòa lại ngẫm một chút rồi nói: "Đúng rồi, nghĩ lại thì hình như Vãn Phong lâu không tuân pháp lệnh điều nào ấy, phạm đại tội đó. Chẹp, nói ra cũng kỳ, Vãn Phong lâu phạm chuyện này, ông chủ không bắt đi bắt đầu bếp là cái lý gì đây, hại ta giờ bánh bao cũng không được ăn."
Tuế Yến: "..."
Lời tác giả:
Thái tử: Ông chủ phạm vào chuyện này thì bắt đầu bếp, đây hẳn là kiến thức thông thường mọi người đều biết.