Ô Danh

Chương 47: Thích nhiên



Thích nhiên

Tới cũng tới rồi, vậy thôi đừng về nữa.

-

- -

Thích nhiên: Thoải mái

- --

Rốt cuộc Đoan Minh Sùng cũng chẳng sờ eo Tuế Yến làm hắn tức tới nỗi ngày thứ hai về phủ cũng chẳng nói với y một tiếng.

Đã hơn nửa tháng người không về phủ, gốc đào trước cửa cũng đã dần trổ nụ hoa. Tuế Yến xuống khỏi kiệu, trông thấy nhành hoa thì giận sôi máu, nghĩ mình vất vả cực khổ cắt hoa cho người ta mà người ta còn chẳng thèm sờ eo mình cơ.

Nghe Tuế Yến về phủ, Hải Đường vội vã chạy ra đón, nó còn chưa kịp nói gì đã nghe Tuế Yến lạnh lùng nói: "Chặt gốc hoa đào này cho ta."

Hải Đường: "... A?"

Tuế Yến: "Đào đại tiên cũng dám thỉnh về trồng ngay cửa, sao? Ngươi còn muốn đại tiên coi nhà giùm hả?"

Hải Đường không biết thiếu gia nhà mình lại mê tín đến thế nhưng trông thấy cơn giận lờ mờ trên mặt hắn, nó cũng không dám chạm vào tìm xúi quẩy bèn gật đầu vâng dạ.

Tuế Yến hừ lạnh một tiếng rồi nhàn nhã đi vào phủ.

Đám người xung quanh có khổ mà không nói nên lời, bọn họ khó xử: "Hải Đường à, cái cây này không phải tự tay thiếu gia dời đến trồng ở đây mấy năm trước à? Sao giờ đòi chặt rồi?"

Hải Đường day trán: "Không sao, để đó đi, thiếu gia giận xong lại quên thôi."

Nó dặn dò hạ nhân mấy câu rồi mới chạy theo vào phủ.

Tuế Yến sầm mặt đi đến thiên viện.

Hôm nay thời tiết tốt vô cùng, thấp thoáng đã có bóng dáng mùa xuân, đến ngọn gió thổi qua cũng ấm áp nữa.

Quân Cảnh Hành phơi thảo dược trong sân, y vén tay áo rộng lên rồi ngồi trên ghế lấy chày giã thuốc, bên cạnh là hai con thỏ đang nằm nhai cỏ tự nhiên.

Tuế Yến sầm mặt đi tới đứng cạnh Quân Cảnh Hành.

Quân Cảnh Hành ngẩng đầu, thấy hắn trở về thì ngạc nhiên: "Sao ngươi về rồi?"

Tuế Yến liếc dược hương Quân Cảnh Hành đang nghiên cứu trong tay thì càng tức, hắn nghĩ ta vì ngươi dám uống kịch độc dám để nghiện thuốc mà ngươi còn chẳng thèm sờ eo ta cơ.



Tuế Yến đưa tay định hất nia thuốc đang phơi.

Quân Cảnh Hành trông thấy thì vội vã đè tay hắn lại van xin: "Ông nội nhỏ ơi, chỗ thuốc này ta bỏ số tiền lớn để mua đấy, ngài làm ơn rũ lòng từ bi giơ cao đánh khẽ đừng giày vò chúng, có gì tức tối thì tức ta đây này."

Tuế Yến nghẹn khuất tức muốn chết, hắn đứng trước mặt Quân Cảnh Hành, cau mày nói: "Ngươi sờ xem eo ta có da có thịt không?"

Trái lại Quân Cảnh Hành cũng không nghĩ gì nhiều, tóm lại chỉ cần Tuế Yến không hành hạ đống thuốc của y thì y cám ơn đất trời còn không kịp. Đừng nói sờ eo, có bảo y cõng hắn bò lên núi Tướng Quốc tự y cũng chịu.

Y vươn tay đo thử vòng eo mảnh khảnh của Tuế Yến lại bóp nhẹ mấy cái: "Ừ? Hình như có chút da thịt, coi bộ phong thủy đông cung nuôi người được phết."

Quân Cảnh Hành còn chưa đã ghiền, y sờ thêm hai cái nữa.

Tuế Yến u oán nhìn y: "Sờ đã ha?"

Quân Cảnh Hành đờ người, y vội buông tay, mất tự nhiên sờ mũi: "Cũng được, khá là…"

Nhìn vẻ mặt Tuế Yến, thấy hắn không có vẻ gì tức giận y mới nói tiếp: "Khá là mềm khá là mảnh."

Tuế Yến lập tức giận dữ: "Nếu đã vừa mềm vừa mảnh thì tại sao y không chịu sờ hả?"

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành: "Ừm? Hửm hử? Tiểu hầu gia? Tiểu hầu gia?"

Từ hôm qua, sau khi Đoan Minh Sùng lấy lý do "nhìn thôi đã biết có da có thịt" mà uyển chuyển từ chối đề nghị sờ eo của mình, lòng Tuế Yến vẫn luôn không yên.

Buổi tối đi ngủ Tuế Yến còn định lén lút kéo tay Đoan Minh Sùng để lên eo mình cho đã ghiền, ai mà biết Đoan Minh Sùng lại kêu gì mà "cơn nghiện cũng đã khá hơn rồi, không cần ngủ chung nữa" rồi chạy về tẩm điện của y để ngủ làm Tuế Yến tức tới nỗi cắn rách cả chăn.

Tuế Yến cười khẩy: "Hừ hừ…"

Quân Cảnh Hành cảm thấy tên này tám phần mười là khùng rồi, y vươn tay nhéo hắn một phát. Tuế Yến lập tức "hít" một cái, hắn rụt tay lại: "Ngươi làm gì đó?"

"Ta mới muốn hỏi ngươi đó, sao ngươi về rồi? Còn làm ra bộ tiểu yêu phi cơ."

Mặc dù hắn không biết "bộ tiểu yêu phi" Quân Cảnh Hảnh nói là cái dạng gì nhưng chắc chắn không có gì tốt lành hết, hắn tức giận liếc ngang Quân Cảnh Hành, nghĩ thầm ngươi còn dám hỏi cơ, còn không phải tại ngươi mà ta phát bệnh à.

Tuế Yến sai người đặt một chiếc ghế mềm không xa chỗ Quân Cảnh Hành, hắn thích ý dựa vào ghế rồi híp mắt nhìn Quân Cảnh Hành giã thuốc.

Lát sau hắn mới nói: "Hôm qua ta… ta lại phát bệnh."

Quân Cảnh Hành suýt giã bay thuốc, y kinh ngạc ngẩng đầu: "Nghiện thuốc?"

"Không phải." Tuế Yến lắc đầu, "Không dưng ta muốn tự sát…"

Quân Cảnh Hành càng hốt hoảng, y vứt chày giã thuốc sang một bên: "Đưa đưa đưa, đưa tay cho ta! Qua đây mau!"

Tuế Yến hơi nhấc tay, vênh váo đáp: "Ta không muốn nhúc nhích, ngươi qua chỗ ta đi."

Quân Cảnh Hành: "..."

Y bị chọc tức muốn chết, không muốn để ý đến hắn chút nào nhưng vẫn hùng hổ phủi sạch thuốc trong tay rồi đứng dậy đi tới cạnh ghế, vươn tay đè lên mạch môn hắn.

Quân Cảnh Hành cau mày, một lần chẩn là chẩn mấy lượt, cuối cùng Tuế Yến mất kiên nhẫn rút tay lại: "Cứ cho là tay ta sờ đã đi thì ngươi cũng không cần sờ suốt một nén hương đâu ha."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành khó xử: "Nếu không phải xưa nay ta chưa từng bắt mạch sai thì ta đã phải nghi ngờ y thuật mình không ra làm sao rồi... Ngươi mà cũng bị nghẹn khuất trong lòng à?"

Tuế Yến nhớ lại lúc trước Mạnh ngự y chẩn mạch cho mình có nhắc tới, lão cũng nói rõ nghẹn khuất là gì nhưng khi đó hắn chẳng để ý mấy.

"Nhưng Mạnh ngự y bên thái y viện hình như nói không có gì nghiêm trọng," Tuế Yến thả tay áo xuống, "lão còn nói điều dưỡng cho tốt thì không cần lo gì tới tính mạng."

Quân Cảnh Hành không ngờ Tuế Yến ngày thường vui vẻ nhảy nhót lại có chứng bệnh này, y cau mày nói: "Đúng là cái này bình thường không có gì to tát, nghiêm trọng nhất thì cũng chỉ bị sa sút tâm tình thôi nên trước đấy ta không cũng không để ý, nhưng bây giờ ngươi nói… muốn tự sát…"



Vậy thì vấn đề lớn rồi đấy.

Quân Cảnh Hành suy nghĩ rồi hỏi: "Ngươi nghĩ tới cái gì mà bỗng dưng muốn tự sát?"

Tuế Yến lập tức nghiêng đầu tránh hướng khác, lúng búng đáp: "Cũng, cũng không có gì."

Quân Cảnh Hành vặn mặt hắn trở lại, y nghiêm giọng: "Không được giấu diếm, ngươi không nói thì ta biết trị kiểu gì? Cái này cũng không phải thân bệnh mà là tâm bệnh, cho dù y thuật ta cao hơn nhưng nếu ngươi không phối hợp ta cũng hết cách."

Tuế Yến ngượng ngùng không nói.

"Tuế Yến!"

Tuế Yến mở to mắt: "Ngươi dám hô thẳng tên họ ta?! Hỗn xược! Ngươi có biết rõ thân phận mình không hả?"

Có vết xe đổ trước đó, Quân Cảnh Hành cũng đã biết Tuế Yến chẳng có chút uy thế nào với mình, tám phần là hắn chỉ muốn đổi đề tài.

Y cười lạnh: "Ngươi không nói, được thôi, vậy ta sẽ trị bậy, trước hết châm vài kim rồi nói tiếp."

Tuế Yến sợ quắn người, hắn rũ mắt, giọng mềm mại: "Ngươi làm gì hở, làm cái gì đó? Có gì từ từ nói đừng lấy kim ra."

Quân Cảnh Hành chẳng hề thấm tháp bộ dáng này của hắn, mặt y lạnh như cũ: "Nói!"

Tuế Yến ngập ngừng hồi lâu mới lúng búng: "Ta… ta nghĩ nếu lỡ có một ngày ngươi oán hận ta…"

Quân Cảnh Hành cau mày: "Đang yên đang lành ta oán hận ngươi làm gì?"

Tuế Yến nói nhỏ: "Cho nên ta mới nói là lỡ như."

Ban đầu Quân Cảnh Hành cho là hắn tìm bừa lý do cho xong. Xét từ góc độ của y, giao tình giữa y với Tuế Yến không đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, nhưng khi nhìn kỹ vẻ mặt của Tuế Yến lại thấy hắn thật sự nghiêm túc.

Quân Cảnh Hành dò thử: "Ngươi, ngươi đã cứu ta, cho dù sau này ngươi giết ta ta cũng sẽ không oán hận ngươi."

Tuế Yến ngước mắt nhìn, hắn lúng túng: "Là vậy à?"

"Ta không gạt ngươi."

Tuế Yến lại hỏi: "Vậy nếu ta làm ra chuyện khiến cả đời ngươi phải tiếc nuối, ngươi có hận ta không?"

Quân Cảnh Hành không biết hắn nói mấy chuyện này làm gì, y cũng không cách nào cho Tuế Yến một đáp án chính xác được hết. Nghĩ ngợi một chốc, Quân Cảnh Hành chọn cách trả lời khác: "Nếu không cần thiết, ta sẽ không nói lấy một câu với kẻ mình oán hận."

Đời trước, sau khi chuyện của Đoan Hi Thần đã như bụi trần lắng đọng, Tuế Yến cũng nhiều lần khuyên Nguyệt Kiến thù lớn đã báo xong, y nên rời khỏi kinh thành tùy ý tìm một nơi sống hết quãng đời còn lại nhưng đã bị y cự tuyệt.

"Ngươi ở kinh thành, ta không yên tâm… cho sức khỏe của ngươi."

Lúc đó Nguyệt Kiến đã lấy thân phận người hành y đáp lời. Giờ đây khi Quân Cảnh Hành nói ra lời này, con tim nơm nớp lo âu hai ngày này của Tuế Yến mới an ổn trở lại.

Nếu như khi đó Nguyệt Kiến oán hận mình, y đã kệ mình tự sinh tự diệt từ lâu, làm gì chịu ở lại bầu bạn bên mình lâu đến vậy?

Tuế Yền gật đầu, hoàn toàn yên tâm: "Vậy thì tốt."

Quân Cảnh Hành: "Sau này ngươi đừng có nghĩ linh tinh suốt ngày như vậy, toàn mấy chuyện không căn cứ ngươi cũng suy nghĩ tới phát bệnh, coi bộ rảnh quá sinh ngớ ngẩn. Lát nữa ta cho ngươi ít thuốc, ngươi cầm về kêu thái tử sắc cho ngươi uống mỗi ngày. À, phải rồi, an thần tán lúc trước ta đưa cũng có thể châm lên từ từ giải."

Tuế Yến không hề muốn uống thuốc châm hương nữa, hắn ho khan: "Khỏi đi, ta đã có thuốc rồi."

Quân Cảnh Hành cau mày: "Thuốc? Thuốc gì đó?"

Tuế Yến hắng giọng: "Nếu ngươi đã hỏi đến vậy ta đành miễn cưỡng nói cho ngươi hay thuốc của ta chính là thái…"

Quân Cảnh Hành bịt miệng hắn lại, y nở nụ cười dữ tợn: "Rồi ta biết rồi, ngươi khỏi nói đi."

Tuế Yến bất mãn nhấc chân đá.



Quân Cảnh Hành buông tay: "Tóm lại đối với chứng bệnh này, ngươi không suy nghĩ linh tinh thì mới trị được gốc, những thứ thuốc khác có hay thế nào cũng không giúp được."

Tuế Yến: "À."

Quân Cảnh Hành đang định đứng dậy về chỗ giã thuốc tiếp, hình như Tuế Yến nghĩ ra gì đó, hắn bỗng kéo tay áo không cho y đi, vẻ mặt nhìn y có chút bi thương: "Vậy ngươi đảm bảo bất kể ta làm ta chuyện gì, sau này ngươi cũng không được hận ta đi."

Quân Cảnh Hành bất đắc dĩ: "Được, ta đảm bảo."

Nghe vậy Tuế Yến thở phào, hắn vô tội nói: "Vậy… khụ khụ, Quân thần y ơi, ban nãy… ta lỡ chân đá đổ nia thuốc rồi."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành ngoái đầu nhìn, kế bên chân Tuế Yến là nia phơi thuốc đã lật dưới đất từ bao giờ, thuốc phơi trong nia văng tung tóe.

Quân Cảnh Hành bị hắn chọc tức ù hết cả tai, y nghiến răng nghiến lợi: "Tuế, Vong, Quy!"

Tuế Yến lập tức cảnh giác, hắn khoanh hai tay trước ngực: "Ban nãy ngươi đảm bảo dù ta có làm gì ngươi cũng sẽ không oán hận ta!"

Quân Cảnh Hành nở nụ cười man rợ: "Có à? Ta có nói câu đó à? Sao ta không nhớ thế?"

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến ngờ là da mặt mình dày quá làm Quân Cảnh Hành cũng bị lấy cái bệnh thối này.

Hắn giẫm chân lên ghế, hư trương thanh thế: "Ngươi, ngươi đừng qua đây nha! Bây giờ ta là người được thái tử điện hạ che chở, ngươi ngươi muốn ra tay thì phải nghĩ kĩ trước đó!".

Quân Cảnh Hành nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Ai nói ta muốn ra tay với ngươi? Bệnh tình ngươi nghiêm trọng vô cùng, bắt buộc phải châm mấy kim…"

Y rít qua kẽ răng năm chữ: "Để, ghi, sâu, nhớ, lâu."

Tuế Yến lật nhào khỏi ghế cong chân chạy, trong lúc vô tình hắn đá trúng nia phơi thuốc khác. Thảo dược Quân Cảnh Hành nhặt cả buổi bay tung tóe như tiên nữ rải hoa.

Tuế Yến: "..."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quân Cảnh Hành gằn từng chữ: "Tuế, Vong, Quy!"

Tuế Yến cười ngượng: "Ờ… ta phải về đông cung dùng vãn thiện, không ở lại lâu được…"

Quân Cảnh Hành giận quá hóa cười, y vọt tới mấy bước nắm cổ áo Tuế Yến, ngoài cười trong không cười nói: "Tới cũng tới rồi, vậy thôi đừng về nữa."

Tuế Yến: "..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv