Ô Danh

Chương 116: Phàn giảo



Phàn giảo: Cắn vào, cắn chặt, vu hãm

- --

Hoàng đế ngẩn ra hồi lâu, hai chân lão không chịu được nữa mà ngồi sụp xuống, khó khăn hỏi lại: "Ngươi… ngươi nói cái gì?"

Trong mắt lão toàn là vẻ khó tin.

Đoan Chấp Túc lạnh nhạt nhìn lão, thoáng như thể quay lại đời trước lúc hoàng đế hấp hối.

Lúc đó, dù hoàng đế đang thoi thóp vẫn khống chế cục diện trong tay thật chặt chẽ, không để lại đường sống cho Tuế Yến… Dù rằng Tuế Yến cũng không muốn sống để đấu đá với lão nữa.

Đoan Chấp Túc lặp lại: "Nhi thần nói ngũ hoàng đệ Đoan Hi Thần là do nhi thần và nhị hoàng huynh cấu kết mưu hại mới khiến y chết bằng cách thảm hại đến vậy."

Đoan Như Vọng: "..."

Đoan Chấp Túc nhẹ nhàng lôi gã xuống nước mà chẳng hề biến sắc cứ như đang trò chuyện phiếm ngày thường vậy.

Đoan Như Vọng nhìn Đoan Chấp Túc, cuối cùng gã còn nhẹ nhàng nở nụ cười.

Sóng này chưa lặng sóng sau đã xô tới, hoàng đế giận quá hóa cười, lão ôm ngực ho mấy tiếng rồi lạnh giọng hỏi: "Hai ngươi các ngươi… rốt cuộc có coi trẫm ra gì không?! Chuyện huynh đệ tương tàn này các ngươi cũng làm ra được, các ngươi… khụ!"

Đoan Chấp Túc thản nhiên: "Phụ hoàng đã muốn lật lại chuyện cũ vậy cứ dứt khoát lật một thể đi, dù sao năm đó ngũ hoàng đệ bị nhị hoàng huynh hại bằng dược hương người cũng chỉ phạt nhẹ. Nhi thần có tội, năm đó nhị hoàng huynh và nhi thần tàn hại huynh đệ là sự thật không thể chối cãi, không bằng giờ phụ hoàng phạt một thể đi."

Đoan Như Vọng: "..."

Gã chỉ định tọa sơn quan hổ đấu*, không ngờ bị Đoan Chấp Túc ngoạm một phát, gã sửng sốt một hồi thì cười cười.

*Tọa sơn quan hổ đấu: Ngồi trên cao nhìn hai bên khác đấu đá, xung đột

Đoan Như Vọng đứng ra, gã cũng không quỳ, chỉ thản nhiên nói: "Ta dùng thêm dược hương hại ngũ hoàng đệ là thật, năm đó phụ hoàng trách phạt cũng đã làm ta chịu khổ đủ bề, sao đến chỗ tam hoàng đệ lại thành "cũng chỉ phạt nhẹ" rồi?"

Hoàng đế ôm ngực, mặt mày sa sầm nhìn bọn họ.



Tuế Yến mơ màng muốn ngủ, bây giờ thấy vở kịch chó cắn chó mới ra sức véo đùi để duy trì tỉnh táo.

Đoan Minh Sùng: "Shh..."

Hắn ngoẹo đầu: "Xin lỗi, ta nhéo ngươi đau rồi à?"

Đoan Minh Sùng nói nhỏ: "Không đau, ngươi an phận chút, chúng ta sẽ đi ngay."

Tuế Yến mê mang đưa tay rờ rẫm đùi mình rồi nhéo nhẹ để duy trì sự tỉnh táo, hắn nói khẽ: "Đợi chút nữa, ta phải xem tuồng."

Hai người châu đầu thậm thút, hoàn toàn không coi ánh mắt phức tạp của chúng đại thần ra gì.

Đoan Chấp Túc thản nhiên nói: "Chuyện này còn chưa xong nhị hoàng huynh đã qua cầu rút ván, lẽ nào huynh không sợ ta lôi chuyện công chúa tiền triều Nam Cương ra nói à?"

Câu này vừa thốt ra, quần thần lại ồ lên, ngay cả Đoan Minh Sùng với Tuế Yến bọn họ cũng chẳng buồn nhìn nữa.

Khóe môi Đoan Như Vọng mang theo nụ cười cổ quái: "Tam hoàng đệ, ai mà không biết đệ với Vong Quy hồi nhỏ giao hảo tốt, dù có muốn giúp y thoát tội cũng không nên tự đội nồi còn kéo ta xuống nước chứ?"

Đoan Chấp Túc cười như không cười: "Nhị hoàng huynh nói đúng."

Hoàng đế đã không còn sức đâu mà đứng lên nữa, lão ném giá bút xuống, tức giận quát: "Đoan Chấp Túc! Ngươi nói! Rốt cuộc chuyện công chúa tiền triều Nam Cương là sao?!"

Đoan Chấp Túc lạnh nhạt đáp: "Bệ hạ không ngại nghĩ xem, Tuế Yến với công chúa Nam Cương có giao tình thế nào, quan hệ ra sao, sao nàng ta tìm một hầu gia ăn chơi trác táng không quyền không thế để mật mưu chuyện giết vua chứ?"

Tuế Yên nghe mơ mớ nhưng không ảnh hưởng đến chuyện hắn thân tàn chí kiên mà ghi thù: Nói ta ăn chơi trác táng, được, ngươi chờ đó đi.

"Hơn nữa công chúa tiền triều lưu lạc Giang Nam đã nhiều năm, là do năm ngoái nhị hoàng huynh đưa về cung." Đoan Chấp Túc nói, "Nàng ta cũng không ngốc, một hoàng tử quyền cao chức trọng và một hầu gia không hỏi chuyện triều chính, bên nào có thể giúp nàng ta hoàn thành chuyện lớn, tin là kẻ có mắt đều nhìn ra."

Đôi con ngươi trong mắt hoàng đế hơi lay, vẻ mặt khó nói rõ.

Đoan Như Vọng cười hỏi: "Ta có lý do gì để giết bệ hạ chứ?"

Đoan Chấp Túc hỏi ngược lại: "Vậy Vong Quy có lý do gì để mưu hại bệ hạ đã chở che y nhiều năm?"

Chỉ là từ "chở che" này y có hơi nghiến răng khi nói, trong mắt toàn là ý lạnh và sự hung ác bị đè lại.

Đoan Như Vọng cười cười: "Thế thì lý do lại nhiều đấy."

Gã đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn thái tử đang ôm chặt Tuế Yến.

Đoan Minh Sùng lười để ý bọn họ, ánh mắt chằng chia đi tí nào, toàn bộ đều đặt trên người Tuế Yến.

"Nếu nói lý do giết vua," Đoan Chấp Túc nghiêng đầu nhìn Đoan Như Vọng, nói nhẹ tênh, "nhị hoàng huynh không có thật à?"

Đôi mắt Đoan Như Vọng rét căm, gã ngước mắt, có chút lạnh lùng nhìn Bắc Lam đế đang ngồi trên long ỷ.

Hoàng đế nghe câu ấy của Đoan Chấp Túc cũng sững sờ.

Đoan Chấp Túc vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt: "Mẫu phi của nhị hoàng huynh là người của tiền triều Nam Cương, mà năm đó, sau trận đánh giữa Bắc Lam với Nam Cương, Nam Cương thất bại thảm hại, mấy hoàng tử cũng chết trận sa trường, bị kẻ khác nhân đó chiếm đoạt thành chính. Khi chiến báo truyến tới kinh thành, Nam Cương đã thay triều hoán đại từ lâu, trong cung nói nương nương không chịu được kích động nên đã treo cổ bằng lụa trắng, chết trong tẩm cung."

Ban nãy, dù cho Đoan Chấp Túc có nói thế nào thì sắc mặt Đoan Như Vọng cũng chẳng hề thay đổi, lúc này đây, gã bỗng sa sầm nét mặt, đôi mắt hung hiểm nhìn chằm chằm Đoan Chấp Túc, sẵn giọng quát: "Câm miệng!"

Đoan Chấp Túc không hề nao núng: "Mà nhị hoàng huynh mấy năm qua ngoài mặt không nói chuyện đó nhưng thực tế vẩn luôn cảm thấy là do bệ hạ ban chết cho nương nương."

Đoan Như Vọng: "Ngươi…"

"Không lẽ cái này còn chưa được xem là lý do à?"

Đoan Như Vọng gần như hung tàn mà nhìn y nhưng lại chẳng phủ nhận.

Hoàng đế kinh ngạc nhìn Đoan Như Vọng, lão vùng vẫy đứng dậy lần nữa.

Lão chịu kinh hãi nên nhất thời không nhận ra, không biết từ khi nào mà ba đứa con trai còn lại của mình đã chằng còn gọi tiếng phụ hoàng.



Chắc là tức tới nổi chằng thở được, bỗng chốc tim lão chẳng mảy may sinh ra chút tức giận nào, chỉ có sự suy sụp và vô lực ùa vào khiến cho ngay cả việc hô hấp lão cũng phải tốn sức.

Lão run tay chỉ vào Đoan Như Vọng, chua chát hỏi: "Như Vọng… mấy năm qua, con thật sự nghĩ trẫm làm vậy sao?"

Trên khuôn mặt Đoan Như Vọng toàn là vẻ âm trầm quỷ dị, gã nhìn thẳng vào đôi mắt vẩn đục của hoàng đế, trực tiếp thừa nhận: "Chẳng lẽ không phải à? Bệ hạ, từ nhỏ ta đã hiểu cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Bây giờ văn võ cả triều đều ở đây, không lẽ ngài muốn ta kể lại chuyện ác độc mình đã thấy vào cái đêm chiến báo truyền vào kinh sao?"

Hoàng đế hoảng sợ nhìn gã.

Đoan Như Vọng lạnh giọng: "Một tay phụ hoàng dạy nhi thần, quân cờ vô dụng phải bỏ đi. Ta chưa bao giờ làm vì hoàng vị của người, thậm chí từ đầu tới cuối, thứ ta muốn chỉ là tất cả mọi người không được sống yên."

Không biết Đoan Chấp Túc đã đứng dậy từ khi nào, y đứng sang bên ngắm lò hương khắc hoa, không biết đang nghĩ tới cái gì.

Hoàng đế nghe Đoan Như Vọng nói chuyện năm đó xong, cả người lão như già đi thêm mấy tuổi. Văn võ cả triều đều nhìn lão chòng chọc, đây lần đầu tiên lão thấy sợ hãi khi ngồi trên ghế cửu ngũ chí tôn này.

Lâu sau, lão khẽ nhắm mắt, khó khăn nói: "Chuyện này…"

Mọi người nhìn lão.

"Giao cho thái tử toàn quyền xử lý."

Nói xong, lão nghiêng ngả đứng lên, hất tay cung nhân đỡ mình rồi loạng choạng rời khỏi tiền điện.

Quần thần đưa mắt nhìn nhau.

Tuế Tuần khẽ nhắm mắt lại, bấy giờ y mới thật sự thở phào một hơi.

Đoan Minh Sùng ra hiệu cho Tuế Tuần rồi bế Tuế Yến đang mê mang lên, nhanh chóng đi về phía đông cung.

Tuế Tuần nhìn hai người Đoan Như Vọng với Đoan Chấp Túc thì len lén thở dài, y nói với Đại lý tự khanh: "Đại nhân, thái tử còn việc quan trọng, chỗ này giao cho ngài vậy."

Đại lý tự khanh vốn qua lại riêng tư thân thiết với Đoan Như Vọng, bỗng chốc bị vứt cho cục diện rối rắm này, ông ta ngơ ngác hồi lâu, sau đó thỉnh hai người kia đi bằng vẻ mặt phức tạp.

Tống Tiên nôn nóng suýt nhảy dựng, Đoan Chấp Túc vứt cho y ánh mắt an ủi rồi xoay người tiêu sái rời đi.

Đoan Như Vọng đờ người đứng đấy hồi lâu, chốc sau gã cũng nhắm mắt xoay người rời khỏi.

Chẳng bao lâu sau, điện Thái Hòa trống không, ban đầu Giang Ân Hòa định giữ Tuế Tuần lại nói mấy câu, nhưng Hàm Duệ bị đưa đi, y không lo gì được nữa mà đuổi theo nàng ta, nước mắt lưng tròng.

Tuế Tuần xử lý xong mấy chuyện còn thừa lại mới chậm rãi rời khỏi điện Thái Hòa.

Ngoài cổng cung, mấy phó tưởng gác ở một bên, từ xa đã nhìn thấy Tuế Tuần đi đến thì vội đón.

"Tướng quân."

"Tiểu thiếu gia sao rồi? Định tội chưa?"

Mấy người đó đều đè thanh đao bên hông, vẻ mặt ác liệt.

Tuế Tuần lắc đầu, y đáp khẽ: "Không sao."

Mọi người sửng sốt, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Tuế Tuần hơi nghiêng đầu nhìn hướng cổng thành, nhẹ nhàng thở ra.

Ở một nơi hoang dã trong kinh thành, một lá cờ chữ Tuế tung bay, đội quân giáp bạc như thanh đao sắc bén rời vỏ đợi xuất phát, chỉ cần một mệnh lệnh, họ sẽ đạp bằng kinh thành phồn hoa ngay lập tức.

"Rút quân đi."

"Vâng."

Đông cung.

Mạnh ngự y đã đợi hầu từ lâu, thấy Tuế Yến sốt mơ mơ màng màng thì vội lấy trà gừng đã chuẩn bị trước đút cho hắn.



Đoan Minh Sùng đứng một bên sốt ruột đến mức run cả tay, thấy Mạnh ngự y chầm chậm châm cứu, Tuế Yến mê mang cũng không kiềm được run lên, y chỉ hận không thể gánh chịu thay.

Ám vệ đi vào hành lễ: "Điện hạ, quân phòng thành đã đổi, cấm quân cũng đã rút."

"Đã biết."

Đời trước, hoàng đế băng hà vào năm Phụng Hưng thứ 39, cách hiện tại không quá hai ba năm. Lão bị chuyện vặt trong triều vật tới nỗi thân thể đã không còn được như trước từ lâu, từ sau khi thái tử vào triều nghị chính, lão cũng dần đẩy hết ít việc triều chính cho Đoan Minh Sùng xử lý.

Từ bốn năm trước Đoan Minh Sùng đã có lòng cảnh giác, còn hoàng đế chắc thấy thái tử đủ lông đủ cánh nên mặc y đấu đá với Đoan Như Vọng trong tối ngoài sáng, cản tay ngáng chân nhau. Điều này càng tiện cho Đoan Minh Sùng âm thầm lung lạc những triều thần mới nổi.

Hôm nay nhìn thì chẳng có sóng gió nào to tát nhưng thật ra sóng ngầm đã động, chỉ kém một bước là có thể nghiêng trời lệch đất.

Sau khi Đoan Minh Sùng kết thúc việc dặn dò, y định quay vào thăm Tuế Yến thì cung nhân tất tưởi chạy vào, vẻ mặt sốt ruột: "Điện hạ, Tống Tiển đại nhân chờ ở ngoài, nói có việc quan trọng cầu kiến người."

Đoan Minh Sùng lạnh lùng đáp: "Không gặp."

"Nhưng…"

Đoan Minh Sùng đang định vung tay bỏ đi thì bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn, y ngoái đầu nhìn lại, thấy Tống Tiển dỏa vọt vào trong.

Tống Tiển là trọng thần trong triều, thị vệ đông cung thấy y xông vào thì cũng không dám ngăn cản mạnh bạo, để cho y chạy thẳng vào tiền điện.

Đoan Minh Sùng thờ ơ nhìn cảnh đấy.

Sau khi gặp được Đoan Minh Sùng, Tống Tiển đẩy hết đám thị dùng ngăn mình sang một bên rồi vội vã bước tới quỳ xuống đất.

"Thái tử điện hạ, xin người tha cho một con đường!"

Đoan Minh Sùng nhìn xuống, đáy mắt toàn là ý lạnh: "Ngươi đang cầu cô tha cho ai đó?"

"Tam điện hạ." Tống Tiển thẳng lưng, trên trán toàn là mồ hôi, gấp gáp nói: "Ta là thị độc của tam điện hạ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ta biết tam điện hạ sẽ không làm ra chuyện đó, mong thái tử điện hạ nể tình tam điện hạ vì Vong Quy mà thủ hạ lưu tình…"

Đoan Minh Sùng lặng im hồi lâu mới nói: "Là y chủ động tới tìm cô."

Tống Tiển sửng sốt, y hốt hoảng mở to mắt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv