Tô Thi Hàm nhìn Phương Nhã Nhàn, rồi dùng sức. gật đầu: “Mẹ! Con hiểu, con sẽ không bỏ việc học, con và anh ấy sẽ cùng nhau tiến bộ”
Phương Nhã Nhàn gật đầu, hai mẹ con nói rất nhiều chuyện, chuyện nên hỏi cũng hỏi rõ ràng.
Phương Nhã Nhàn không còn nghiêm mặt như vừa rồi, chẳng qua mà nói hiện tại bà thoải mái cười to thì không cười nổi.
Trong phòng khách truyền đến tiếng khóc của các bé con, hết đứa này đến đứa kia, đây là chuyện bình thường.
Tô Thi Hàm nghe thấy tiếng khóc của các con thì lập tức đứng lên.
Phương Nhã Nhàn kéo cô lại, Tô Thi Hàm nghe. bọn nhỏ khóc, trong lòng có chứt nóng nảy: "Mẹ, bọn nhỏ ngủ cả quãng đường đi, có lẽ lúc này muốn đi vệ sinh hoặc là đói bụng. Con phải đi giúp đỡ, một mình Tần Lãng không thể chăm sóc nổi ba đứa nhóc đâu”
Phương Nhã Nhàn không buông tay, lắc đầu nói: "Đừng đi”
Tô Thi Hàm khó hiểu nhìn mẹ mình.
Phương Nhã Nhàn nói: "Hiện tại phòng khách không chỉ có Tăn Lãng, không phải cha con cũng ở đó sao? Để hai người bọn họ chăm sóc cho ba đứa bé đi, không sao đâu. Đúng lúc cho bọn họ có cơ hội giao lưu, mẹ đoán hai chúng ta vào phòng, bọn họ vẫn luôn trừng mắt nhìn nhau, con cũng không phải không hiểu rõ tính cách của cha mình, con muốn cha con không nói chuyện với Tăn Lãng sao?"
Tô Thi Hàm hiểu ý của bà, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho con.
Phương Nhã Nhàn nhìn ra điều này, lấy điện thoại di động ra nói: "Trong phòng khách có camera, có thể nhìn qua điện thoại di động của mẹ. Con không yên tâm với mấy đứa bé, ở đây nhìn là được, nếu hai người bọn họ không giải quyết được, con đi ra ngoài là được”
Bà mở phần mềm theo dõi camera, kéo Tô Thi Hàm cùng xem.
Trong phòng khách, ba đứa nhóc đột nhiên khóc rống lên, lập tức phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Tần Lãng lập tức đứng lên, mở túi xách lớn của các con ra, lấy máy khử trùng, bình sữa, sữa bột. Hẳn cắm điện máy khử trùng, bỏ bình sữa và núʍ ѵú cao su vào khử trùng.
Tô Vĩnh Thắng nghe thấy các bé khóc, cũng ngồi không yên. Ông lo lắng đứng lên, lông mày có chút nhíu lại, vô cùng lo lằng.
Thấy Tân Lãng vội vàng pha sữa cho bọn nhỏ, ba đứa nhóc lại khóc lớn, hắn đi qua sờ vào tã của Huyên Huyên, không có cảm giác nên cúi xuống ngửi.
Tô Vĩnh Thẳng thấy vậy thì không nhịn được nhíu mày nói: “Đứa nhỏ này đi vệ sinh, phải thay tã. Nếu không thì đứa nhỏ sẽ không được thoải mái, tã ở đâu?” Tần Lãng làm việc không ngừng, lăn này chỉ mang theo máy khử trùng đơn giản, không thể so sánh với tủ khử trùng trong nhà. Cho nên chỉ có thể khử trùng lần lượt ba bình sữa của ba đứa nhóc, hiện tại vừa mới khử trùng được một bình, nghe thấy Tô Vĩnh Thẳng nói. Tân Lãng quay đầu nhìn ông, thấy ông Huyện Huyên đến ghế sofa, dùng ngón tay chạm vào tã.
“Tã ở đó, nhưng chú sẽ thay tã sao?”
Tô Vĩnh Thẳng trợn mắt nhìn Tân Lãng một chút, hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ, có gì mà không làm được!"
Thắng nhóc này coi thường ông quá rồi! Không phải chỉ thay tã thôi sao!
Tô Vĩnh Thắng đầy tự tin lấy tã mới ra, sau đó cởi tã trên người Huyên Huyên xuống.
Nhóc con bỗng cảm thấy mông nhẹ nhàng thoải mái, lập tức không khóc nữa, hai bắp chân nhỏ trắng. nõn vặn vẹo uốn éo, sau đó lập tức phun nước.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Không có tã gò bó, nướ© ŧıểυ phun theo một đường vòng cung, rơi trên quần áo của Tô Vĩnh Thẳng.
Tô Vĩnh Thắng mở to mắt, cả người cứng ngắc. cầm tã trong tay, vẻ mặt ông sửng sốt
Huyện Huyên phun nướ© ŧıểυ vào ông ngoại xong, không chỉ không xấu hổ mà ngược lại cảm thấy chuyện này rất thú vị, vừa phun nướ© ŧıểυ vừa cười khanh khách.
Tần Lãng nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn qua, bỗng nhìn thấy cảnh này. Lúc đầu ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng quay đầu cười đi vào phòng bếp.
Trong phòng, Phương Nhã Nhàn nhìn thấy cảnh này qua điện thoại, lập tức không nhịn được ôm bụng cười to.
Tô Thi Hàm cũng nhìn thấy, nghĩ đến cha Tô, cô lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài, Phương Nhã Nhàn kéo cô lại: “Đừng đi! Để cha con tự xử lý, không phải ông ấy nói muốn thay tã cho Huyên Huyên sao.”
“Ha ha, đứa nhỏ Huyên Huyên này quá dễ thương, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám làm cho cha con mất mặt như vậy đâu, cuối cùng đứa nhóc này đã làm được, ha ha“
Phương Nhã Nhàn nở nụ cười, Tô Thi Hàm lại có chút dở khóc dở cười.
Trong phòng khách, Tô Vĩnh Thắng lấy lại tinh thần, đôi mắt mở to nhìn chẳm chắm cháu ngoại trước mặt, bàn tay khẽ nấm chất lại.
Ông là tổng giám đốc của một công ty, có lúc nào. mất mặt như thế? Bị một đứa bé phun nướ© ŧıểυ vào người!
Ông muốn đánh đứa nhỏ, nhưng nhìn thấy đứa bé mềm mại đáng yêu đang nhìn về phía mình cười ngây thơ, thật sự không ra tay được.
Được rồi, đây là cháu ngoại của mình, ông so đo. với đứa bé làm gì!
Đương nhiên là sẽ tha thứ cho nó rồi!
Lúc này, Tân Lãng đã khử trùng xong ba bình sữa, hẳn đặt bình sữa đặt ở bên cạnh, ôm lấy Huyên Huyên nói: “Chú, chú đi thay đồ trước đi, cháu sẽ thay tã cho. bọn nhỏ.”
Tô Vĩnh Thắng có chút không phục, nhưng hiện tại trên người mình đầy nướ© ŧıểυ của cháu ngoại. Ông cảm thấy có chút mất mặt với Tần Lãng, chỉ có thể tức giận xoay người quay vẽ phòng ngủ.
Tô Vĩnh Thắng rời đi, Tần Lãng bắt đầu bận rộn. Hắn lần lượt cho ba đứa nhóc uống sữa, thay tã sạch cho ba đứa, chuyện này có vẻ đơn giản nhưng cũng không dễ dàng. Hẳn có thể chăm sóc tốt cho một đứa, nhưng cùng một lúc chăm cho ba đứa, một cộng hai chắc chản lớn hơn ba.
Tần Lãng cho Huyên Huyên bú sữa, Vũ Đồng và Khả Hinh ở bên cạnh ồn ào. Hai chị em giành giật muốn nắm bình sữa trong tay Tăn Lãng, Tần Lãng chỉ có thể vừa cho con trai bú sữa, vừa không ngừng dỗ dành hai con gái.
Khi hẳn thay tã cho Vũ Đồng, Huyên Huyện vừa mới ăn no lại không vui, vừa mặc tã mới chưa được hai phút đồng hồ, mông nhỏ lại phát ra tiếng sảng khoái.
Phương Nhã Nhàn nhìn qua điện thoại thấy cảnh này, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút.
Bà là người từng trải, đương nhiên biết chăm con là một chuyện rất vất vả, huống chỉ là ba đứa nhỏ. Tần Lãng mới hai mươi tuổi, vẫn đang học đại học, từ góc độ của bà thì hẳn vẫn là một chàng trai không lớn không nhỏ, nhưng có thể nói Tần Lãng làm cha thì vô cùng đạt tiêu chuẩn.
Ba đứa nhóc ầm ï, cậu ta không hề mất kiên nhẫn. Vừa cho con bú sữa, thay tã, động tác rất thành thạo, có thể thấy được trước đó cậu ta cũng thường xuyên làm những chuyện này.
Thi Hàm nói Tăn Lãng đối xử rất tốt với con bé và các con, xem ra con bé không phải nói tốt cho cậu ta mà thật sự là có căn cứ.
Tần Lãng thay tã Khả Hinh xong, lại ôm lấy Huyên Huyên, nhẹ nhàng vỗ mông nhỏ của cậu nhóc, cười nói: “Nhóc con, ăn no rồi lại đi vệ sinh đúng không? Cha vừa thay tã cho con đấy”