Ở Cùng Ma Vương

Chương 6



Sự thật cùng thực tiễn chỉ cách nhau một bước chân, nhưng để đi được bước đó, đòi hỏi phải có lòng dũng cảm và trí thông minh, khiến người ta phải chùn bước.

Không giống với các yêu ma tầm thường, bởi vì Ma Thần có pháp lực cao thâm, bình thường chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được bản chất linh lực của yêu ma, cũng như sẽ không bị mấy phép biến hình qua mặt một cách dễ dàng. Con mèo nhỏ, đúng vậy, lần đầu tiên Lyve nhìn thấy Cora, biết ngay được nguyên thần của cậu chỉ là một con mèo rừng, non nớt và yếu ớt, giống như Tom nói ——[miệng còn hôi sữa].

Nguyên thần của yêu ma và vẻ ngoài bình thường hỗ trợ lẫn nhau, nhưng nguyên thần của Cora và vẻ ngoài của người đã bước vào thời kì đầu ma thuật lại không tương xứng —— loại tình huống này rất hiếm thấy, nhưng không phải không có, ví dụ như việc tiếp nhận pháp lực cao thâm của cha mẹ để lại. Pháp lực di truyền làm cho bọn họ từ ngoại hình ban đầu có thể nhanh chóng tiến vào thời kì đầu ma thuật, do đó càng dễ dàng luyện được hoặc hấp thu một lượng năng lực lớn hơn. Và năng lực sau khi tu hành đó lại tác dụng trở lại nguyên thần.

Nói một cách đơn giản, nguyên thần càng mạnh chứng tỏ pháp lực càng cao.

Ngoại hình của Cora rất đặc biệt, thế nhưng nguyên thần của cậu lại chả có gì đáng nói.

Tuy nhiên, hàm răng của cậu lại có một khả năng trời cho, thậm chí có thể cắn xuyên qua linh hồn hộ mệnh của Ma Vương. Như vậy xem ra, lai lịch và quá khứ của Cora chắc chắn không tầm thường, vì thế, phạm vi điều tra của Lyve cũng sẽ hẹp đi rất nhiều.

“Tom, có biết ta tra được gì không?” Sau một ngày một đêm biến mất, Lyve đã trở về tòa nhà cổ.

“Tôi không biết.” Tom thanh âm lạnh lùng, vẻ mặt cứng ngắc giống như người chết, “Tôi chỉ biết là đại nhân ngài ra tay với cả một bé con yêu ma, ăn sạch sẽ xong lại bạc tình bạc nghĩa phủi tay.”

Lyve nhìn thoáng qua Cora đang cuộn tròn trên sô pha trong góc phòng, “A, hãy chờ xem, con mèo nhỏ sẽ phải cảm ơn ta.” Ít nhất, người cha lâu nay không biết con mình ở nơi nào phải cảm ơn hắn, cho hắn một lời hứa bảo đảm tương lai.

“Răng của con mèo nhỏ có thể làm ta bị thương.” Lyve thấy Tom không có hứng thú, quyết định ném ra câu quan trọng hơn, “Một nhóc con, pháp lực thì chẳng chống lại được một yêu ma trẻ con, vậy mà lại có thể cắn ta, miệng còn dính máu của ta.” Hài lòng nhìn chính mình đã có thể đánh tan được gương mặt như người chết ngàn năm không đổi kia, Lyve đắc ý xoay người đi đến chỗ Cora, bỏ lỡ vẻ mặt bỗng có chút ý tứ sâu xa lúc sau của Tom.

“Con mèo nhỏ!” Lyve ngồi ở bên cạnh Cora, vươn tay ôm cậu vào lòng.

Cora hoảng hốt rụt lại chui vào góc phòng, rõ ràng không biết phải làm sao, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt bối rối… Cậu đang rất sợ hãi.

Lyve lẽ nào lại chấp nhận sự cự tuyệt đó, đặc biệt là sau khi đã được nếm hương vị thơm ngon của con mèo nhỏ, tay hơi dùng sức, kéo cậu vào trong ***g ngực, cảm giác mềm mềm thịt thịt, còn có hương thơm làm say lòng người của cây cỏ hoa quả, nâng cái cằm nhỏ của Cora lên hôn, bắt lấy đầu lưỡi không chịu yên cứ trốn tránh của con mèo nhỏ, mãi cho đến khi cậu không còn khả năng chống cự, mới bắt đầu tập trung nếm món ngon… A, cảm giác này, hắn thật sự càng ngày càng thích.

Bỗng nhiên cảm thấy hai má ướt sũng, Lyve buông Cora ra, phát hiện con mèo nhỏ đang rấm rứt khóc…

Trời ạ!

Chỉ là hôn thôi mà, tên mít ướt này!

“Làm sao vậy?”

“Hút, quỷ hút máu…” Cora cố gắng kiềm chế sự không tự chủ được khi tiếp xúc với Lyve, vừa mới nãy, cậu thậm chí cảm thấy mình gần như muốn cắn vào đầu lưỡi của hắn.

Lyve nghe xong thì thấy khó hiểu, hôn môi và quỷ hút máu có liên quan à? “Quỷ hút máu thì sao?”

Cora khóc được lại càng nức nở hơn, yên lặng không nói, có chút áp lực cùng nặng nề, khóc hơn nửa ngày, Cora mới dùng giọng nói khàn khàn do khóc nhiều, nhẹ giọng thì thào, “… Quỷ hút máu… Tôi, tôi là một con quỷ hút máu…”.

Lyve nghe được lời nói của Cora, thật sự không giấu được kích động muốn cười to lên, nhưng mà thoáng nhìn thấy biểu tình sợ hãi lại tuyệt vọng của cậu, có vẻ Cora nghĩ về chuyện này thật sự nghiêm túc.

Vậy nên lại thấy ngạc nhiên hơn.

Lyve kéo con mèo nhỏ đến ngồi trên đùi mình, cho dù là nhìn từ góc độ nào, Lyve cũng khó có thể hiểu rõ được chuyện này, “Vì sao lại nghĩ mình là quỷ hút máu?”

Cora ngồi trong ***g ngực của Lyve, đầu tựa vào vai hắn —— người này là tên gian tặc mắt xanh cậu ghét nhất, chiếm nhà của cậu, đồ bạc của cậu, rượu của cậu, giường của cậu, sai vặt cậu, làm cho người cậu rất đau đớn, vừa đau vừa ngứa…

Tên gian ác quả thực tội lỗi chồng chất…

Giờ phút này lại chỉ có thể cảm nhận được bày tay ấm áp phủ ở sau lưng cùng nhịp tim đập thình thịch, những điều tồi tệ trong quá khứ dường như phai mờ dần, nhạt dần không thể nhớ lại được… Cũng giống sáng sớm hôm ấy đần độn lại kì quái—— loại cảm giác này Cora không hình dung được, nhưng là, nghi ngờ cùng thấp thỏm chôn dưới đáy lòng nhiều năm nay, trong vòng tay của người này, khóc thút thít, cuối cùng không khống chế được mà kể ra.

Kể rằng bởi vì cậu không có pháp lực mà bị trục xuất, kể về răng nanh của cậu, cậu sợ ánh mặt trời, còn có ngày đó sau khi hút máu, thân thể lại cảm thấy tê dại và sung sướng. Sau khi nói hết điều cậu giấu kín ra, Cora không có lời nào diễn tả được cái cảm giác như trút được gánh nặng này, thế nhưng tên gian tặc mắt xanh này lại có vẻ thật bình tĩnh, quả thật cũng khiến cậu dễ chịu không ít.

Nghe xong lời kể của Cora, Lyve suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi, “Quỷ hút máu nhìn thấy ánh mặt trời sẽ ra sao?”

“Sẽ… Sẽ chết, biến thành tro tàn.” Có lẽ là sợ hãi trong tiềm thức, cho tới bây giờ Cora vẫn không dám lấy thân thử nghiệm.

“Được lắm.” Lyve kéo Cora đứng lên, đi nhanh ra ngoài. Mười giờ sáng, ánh mặt trời tuy rằng không quá gay gắt nhưng cường độ cũng không thể coi thường.

Cora bị Lyve kéo đi trước vài bước, đột nhiên ý thức được ý đồ của hắn, giãy dụa hết sức đứng lên, “Đừng, xin anh… Cứu mạng a, ông chú… Ông chú…” Sợ mình sẽ chết, dọc theo đường đi, Cora cố gắng giữ chặt bất cứ cái gì có thể để ngăn bước chân tên kia lại, ngăn tủ, góc tường, giá cắm nến, tay vịn cầu thang… Bất kì thứ gì cũng được biến thành cọc cứu sinh, “Đừng… Tôi xin anh mà…”

Cora dùng sức vặn vẹo, gỡ ngón tay của Lyve ra, thậm chí còn dùng miệng cắn…

Cora cứ giãy dụa làm cho Lyve mất hết kiên nhẫn, một tay nhấc thẳng cậu nhỏ vác lên vai, đi vài bước đến cạnh cửa, ngay lập tức, mở cánh cửa gỗ nặng trịch ra. Lyve thả Cora xuống, ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt.

Bên ngoài, ông mặt trời không hề e dè chiếu ra tia sáng nóng bức, thứ ánh sáng chói mắt này như một cú đấm giáng xuống làm Cora cảm thấy hoa mắt chóng mặt, làn da trần cảm nhận được sự nóng rực đến kinh người, thậm chí cậu có thể cảm thấy phần da phía dưới áo choàng cũng bắt đầu nóng lên…

Tiêu rồi, cậu sắp chết.

Trong sách tranh về quỷ hút máu, thời điểm sắp chết rất là khổ sở, là cực kì đau đớn sao?

Bàn tay trần, cảm giác được đang bị ánh mặt trời thiêu đốt, nóng đến phát đau, nóng quá, nhất định sẽ bị thiêu cháy, lửa mặt trời sẽ thiêu cậu thành tàn tro…

Cora ôm đầu một cách vô ích, liều mạng kéo chiếc áo choàng của mình, luống cuống dùng hết sức bắt đầu cuộn tròn người lại.

Ánh mặt trời không có cách nào che được đang hiện ra trên cánh tay trần trụi của cậu, rất nóng…



Nhưng chỉ đến thế thôi, nhiệt độ mãi không tăng lên, còn có thể cảm nhận được gió biển thổi tới, mơn trớn làn da cậu, dường như sức nóng này không đến mức cậu không thể chịu được.

Cora đang tuyệt vọng, hết đợi rồi lại chờ, kết quả, không có gì xảy ra cả.

Sao vậy?

“Này, em hiện đang đứng dưới ánh mặt trời đó.”

“Tôi… Tôi không bị biến thành tro…” Cora còn chưa hoàn hồn, đầu óc chưa hoàn toàn nhận thức được tình huống, vẫn có thể đưa ra kết luận này, Cora sờ mặt, nắm tay lại, nhìn tay mình vẫn linh hoạt như cũ, “Tôi… Tôi không phải quỷ hút máu, nhưng tôi…”

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lyve, thấy tên gian tặc mắt xanh đứng bên cạnh mình, khoanh tay mỉm cười, đôi mắt lam khói nhìn cậu, có ý cổ vũ, có sự thản nhiên. Cora ngây ngốc nhìn lại, lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn cậu chân thành như vậy… Kỳ thật vẻ ngoài cũng khá tốt, cũng không giống như trong sách hay viết về những tên xấu xí mặt sẹo, gian tặc râu dài, a, cũng không phải thực chán ghét…

Cora còn đang ngẩn người, Lyve đã kéo cậu vào nhà, tuy rằng yêu ma không sợ ánh mặt trời, nhưng mà con mèo nhỏ còn bé, phơi nắng lâu quá cũng không tốt.

“Nhưng mà…” Cora ngồi yên trên ghế sa lông một lúc lâu, hoài nghi bao nhiêu năm, đã từng trăm phương nghìn kế tìm cớ cho thân phận của mình, kết quả, lại có thể thoát được cái danh quỷ hút máu dễ dàng như vậy, khiến cậu không thể tin được, cảm giác lo lắng khiến cậu nhất thời không bỏ được cảm giác rối rắm, “… Răng của tôi, còn có ngày đó… Máu…”

Lyve vuốt cái răng nanh bé nhỏ nơi khóe miệngcủa Cora, răng nanh của con mèo nhỏ không hề nhọn sao?

Vuốt vuốt, Lyve gian xảo tiện thể duỗi hai ngón tay chơi đùa với đầu lưỡi mềm ướt bên trong, miệng kề sát bên tai Cora, thanh âm trầm thấp, “Ngày đó làm sao? Không thích?”

“Tôi uống máu của anh xong, cảm thấy…” Lời nói của Cora có chút mơ hồ, trên người khoa tay múa chân một cách luống cuống, vừa khổ sở vừa thoải mái, vừa đau lại vừa ngứa… Cậu cảm thấy không thể tự giải thích rõ cảm giác đó, nhưng mà, nói thật cái cảm giác này, cũng không làm người ta chán ghét, thậm chí còn có thoải mái.

“Đó không phải là nhờ máu…” Lyve sau khi nghe Cora giải thích lộn xộn, nhịn không được cười ra, ừ, thật ấm áp… Ngoài ***, cũng có thể là do pháp lực trong máu của hắn, tuy nhiên Lyve cũng không nghĩ lý do này là chính. Bàn tay hắn lần xuống dưới áo choàng của Cora, vuốt ve làn da mịn màng, dụ dỗ, “Chúng ta có thể thử lại, lần này không cắn nữa…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv