Phục Liên cười hì hì xinh đẹp, vẫn không quên chém giết quân địch.
Hai tiên phong kia hùng hồn lao đến, nàng cùng Phục Khải Minh tác chiến. Hai tiên phong đều bỏ mạng trên ngựa.
Quân ta từ thất thế đã lật ngược tình thế thành người nắm ưu thế. Chẳng mấy chóc quân địch đã nằm xếp chồng trên tuyết trắng biên ải lạnh giá.
Phục Khải Minh toàn thắng có thể công thành nhưng chọn rút quân về. Hắn biết trong thành vẫn còn rất nhiều binh mã và đạn dược. Nên lui quân, lấy thủ làm công.
Đông Húc trên ngựa, tay cầm kiếm phản đối :"Khải Minh chúng ta đang có ưu thế. Tiến công đi"
"Toàn quân quay về" Phục Khải Minh hét lớn ra lệnh.
Đông Húc bực mình thúc ngựa quay về.
…………………………………………………………………………………
Ở trong lều chính, Phục Khải Minh ngồi trên ghế đập bàn :"muội điên sao mà đến đây. Mau quay về đi."
Phục Liên đã thay y phục nữ nhi, điềm đạm ngồi nói :"không có muội huynh còn tay đập bàn quát sao?".
"t-ta... muội đừng nói qua chuyện khác"
"Rồi rồi. Muội nói cho huynh biết, con trai của Đông Xiêm, Đông Húc là nội gián. " nàng khẽ hạ giọng xuống nói.
Phục Khải Minh nhíu mài, ngờ vực nói :"muội đừng nói nhăng nói cuội, Đông Húc từ nhỏ đã bên cạnh huynh rồi."
Nàng bật cười lên, ở cổ đại tình huynh đệ là cái gì đó rất đáng quý nhưng đôi khi. "Đông Xiêm cấu kết thái hậu cùng hoàng hậu. Bọn họ có ý muốn để nước Tề đánh chiếm thành này.
Mọi hành động bên ta tại sao đều bị quân Tề đoán được hay ca nghĩ bọn họ đoán mò."
"huynh...." quả thật việc quân cơ tốc đánh hay mưu lược đều bị quân địch nhìn thấu không kẽ hở. Nhưng Đông thúc cùng Đông Húc sao có thể.
Nàng nói tiếp :"nếu lần này huynh mất tay thì Đông Húc sẽ lên nắm quân cơ tiếp đến thì sao nào. Ca hiểu mà"
Nếu như lời Liên nhi nói thì Đông Húc sẽ vờ thua rồi mất thành rút quân trở về.
"Ta cần suy nghĩ lại một chút, muội về trại đi"
"được sáng mai muội cần câu trả lời của ca " nàng cười nhẹ rồi quay đi.
Quả là anh hùng khó qua ải mĩ nhân, Đông Xiêm và Đông Húc đều bị một tuyệt thế vũ cơ ở nước Tề làm mê muội đến chết.
Chỉ cần có đại mỹ nhân không sợ không có thiên hạ.
Phục Khải Minh ở trong lều một mình trầm tư suy nghĩ, tại sao muội ấy lại biết được. Mình vẫn không tin Đông Húc sẽ cầu vinh bán nước.
"Người đâu cho gọi tiên phong Hồng Bát"
"vâng tướng quân"
Hồng Bát nhanh chóng vào, hành lễ nói :"tướng quân"
Phục Khải Minh thấy ngoài lều có bóng người, đến bên tai Hồng Bát nói nhỏ điều gì đó. Phục Liên lần này ca cược tất cả những gì mình có cho muội.
Hồng Bát một chân quỳ xuống xuống :"thần phục mệnh".
Hồng Bát đi ra khỏi lều thì thấy Đông Húc cũng đang rời đi, chẳng lẽ tướng quân nói đúng. Đông Húc thực sự là nội gián.
Phục Liên nằm trong lều nghe tiếng bước chân chạy dồn dập, tiếng người điều quân đi mà tâm không khỏi kích động.
Đây là lần đầu ở trong quân doanh, phấn khích như chơi cần vậy. Nhưng quân doanh cũng khắc nghiệt quá đi.
…………………………………………………………………………………
Ở thao trường.
"Báo tướng quân đại nhân không thấy Phục tiểu thư trong phòng"
Một người khác chạy vào :"báo! Quân doanh cấp báo cần Đông tướng quân chi ra 4000 binh"
Lại một người khác nối tiếp vào :"báoooo! Tuóng quân Phục Khải Minh đại thắng giết chết ba tiên phong quân Tề".
Đông Xiêm tức giận trong lòng, ngoài mặt vẫn bình thản :"được 4000 quân trong đêm cùng ta chi viện".
Phục Nghiêm Xương nhăn mài, Đông lão này dễ dàng cho mượn binh từ bao giờ. Sao thằng nhóc đó không nói gì cho mình biết.
Đông Xiêm bị nguyên soái gửi thư trách mắng nặng nề, lần này đem binh trong ứng ngoại hợp. Được thành trao người.
Mấy tềnh yêu ơi, truyện mình vẫn kiểm duyệt. khókkkk. Kiểm duyệt xong nhớ qua ủng hộ mình nhó....