Phục Liên hai tay cầm sáo đưa ra, mũi kiếm bừa vặn đâm đến ngay lỗ sáo, nàng xoay người chạy theo dọc theo kiếm ra sau người này.
Mũi kiếm bị làm cong quá mức liền gãy gòn tan. Nàng nhanh tay dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm bị gãy kề bên cổ hắn.
"Tỷ tỷ đây không còn thời gian."
Một cú đánh trời giáng xuống ngay đầu nàng, Ất Lưu :"còn không mau buông kiếm ra."
Phục Liên xoa xoa đầu, ngồi xổm xuống đất, mắt lóng lánh nước mắt nói :"lão sư phụ đau đó." Hix không biết có long óc không nữa.
Tám người nhanh chóng quỳ xuống :"tham kiến sư phu, tứ sư huynh."
Tiều Sênh quỳ xuống :"tham kiến tiểu sư tỷ."
Tám người hăng say đánh nhau :"....." sư tỷ ư? Tam sư tỷ?
Nàng giương mắt lên :"sư phụ...."
Ất Lưu quay lưng rời đi :"theo ta."
"Vâng" Phục Liên quay lại cười xinh đẹp với họ, cuối cùng đưa ngón giữa lên rồi lon ton chạy theo lão sư phụ.
"tiểu sư tỷ ta sai rồi."
"Tam tỷ tỷ đại đại"
………………………………………………………………………………………………
Phòng dược
Ất Lưu tay cầm lọ thủy tinh trong suốt, nhìn thấy được hai viên thuốc bên trong đưa nàng :"thuốc giải. Độc cha và ca ca con là Sường độc, đặc chế từ 29 loại độc bò cạp, ba độc rết và 80 độc rắn."
Phục Liên nhận lấy :"sao người biết."
Ất Lưu vuốt râu trắng cười lớn :"không gì sư phụ con không biết. Nếu năm đó con chăm chỉ thì mấy độc nhỏ này đã là gì."
Không phải con. Con mới đến!!!!
"sư phụ người quen hoàng hậu sao" Phục Liên từng thấy hoàng hậu có miếng ngọc bội bên hông cũng na ná giống của sư phụ.
Nhìn rất giống mà.
Ất Lưu trốn tránh câu hỏi của nàng, lãng qua chuyện khác :"thuốc này để Tiều Sênh đưa đến phủ Tể tướng đi. Con ở lại vài hôm đi."
Nàng nhìn thấy trong mắt sư phụ chính là né tránh, nàng cũng không muốn tra hỏi làm gì :"vâng, con hiện tại cũng không dám về gặp. Con vô dụng quá mà."
Ngay cả những người quan trọng cũng không cứ được. Không vô dụng là gì.
Ất Lưu ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ lưng nhẹ nhàng như thay lời an ủi. Ai cũng có lúc bất lực. Đến cả sư phụ cũng vậy. Hoàng hậu sao? Nàng có sống hạnh phúc không.
Chắc nàng hận ta lắm, Thanh nhi!!!
Phục Liên cúi đầu xuống vai sư phụ, mình không thể cứ vô dụng như này được. Tiểu thuyết này vẫn còn dài, nàng cần phải mạnh mẽ hơn để đi đến cuối cùng. Để bảo vệ gia đình nàng từng ngày mơ đêm chờ.
………………………………………………………………………………………………
Tiều Sênh cứ nghĩ sẽ được bên sư tỷ mình ngày nhớ chờ mong không ngờ lại bị sư phụ đuổi đi đến phủ Tể tướng.
Hắn thật uất ức mà..... Nhưng vì sư tỷ hắn phải nhanh chóng đi rồi về.
Phục Liên ngồi trên ghế dưới gốc cây ngô đồng, có người bóp vai bóp chân, châm trà rót nước.
"tỷ đây muốn ăn trái cây lạnh."
"tỷ chờ lát."
"sư tỷ ăn chút bánh đi."
"ta đấm vai cho tỷ nha."
Hai người canh giữ ở trước cũng nhanh tay quạt cho nàng :"đại quận chúa, thỉnh đừng phạt."
Hướng Đông người bị nàng kề kiếm ngay cổ, chân chó rót trà hóng chuyện :"sư tỷ ta nghe nói tỷ từ giả tráo thật rồi sang quận chúa."
Phục Liên không ngờ đến ở trên núi vậy mà họ lại hóng chuyện đến như vậy.
"không kể cho mấy đệ nghe."
Tuyên Quan Kỳ :"sư tỷ nghe nói tỷ thổi sáo rất hay, mau cùng đệ tấu một khúc đi."
"đúng đó đệ múa kiếm cho."
"đệ thổi tiêu cho."
Phụ Liên bị họ kéo vào cuộc vui bất chợp, những u buồn muộn phiền trong đầu đều bị tiếng cười vui vẻ lất át mất.
Tiếng sáo du dương thánh thót cùng tiếng đàn thanh lãnh và tiêu nhạc hòa âm. Nhẹ nhàng cùng với tiếng lá cây xào xạc hòa âm tấu khúc.
Lời nhạc vi vu được tạo nên bởi ngẫu hứng làm tăng thêm dư vị vui vẻ hiếm có.
Rượu nồng nàn thơm làm người ngập trong men say, chìm trong vui vẻ nhất thời.
"Cạn chung rượu này, mặc kệ ngày mai giông bão gió lớn. Cạn"
"Cạn chén rượu này mai sau lại tương phùng Lộc Đồng núi."
"Cạn hết bình rượu này mãi là huynh đệ. Cạn bình."
Ất Lưu ngồi trên mái nhà nhìn đám đệ tử vui vẻ cũng vui theo. Đã hai mươi mấy năm ông chưa uống rượu.
Hôm nay lại tự mình cạn hết cả bình lớn. Hôm nay là ngày vui, đồ đệ quay về, Thanh nhi vẫn còn giữ ngọc bội đó.
Quả là chuyện vui.