Phục Liên tận tối mới về nhưng vẫn mãi đứng bên bức tường. Nàng nhìn về phía cửa chính đã đóng lại, đèn lồng hai bên vẫn cháy.
Gió thổi lay lay, ngọn lửa bên trong le lói chập chờn dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Nàng thấy bản thân rất giống nó, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Hiên Viên Vô Cực từ xa đã thấy nàng, thúc ngựa nhanh hơn để đến. Hắn bất ngờ nhảy xuống ngựa ôm chầm lấy nàng.
Phục Liên như tìm dựa, mệt mỏi dựa vào hắn, giọng nói không thanh khôbg sắc :"sao bây giờ mới đến."
Nàng đã rất mong ngóng hắn đến nhưng chờ mãi không thấy. Có lẽ nàng đã quá dựa dẫm vào hắn đi.
Hiên Viên Vô Cực ôm thật chặc nàng vào lòng, hắn chỉ mong sao thời gian cứ ngưng đọng ngay lúc này.
Hắn sợ chỉ một giây sao nàng liền biến mất.
"Không phải ta về rồi sao?"
Phục Liên cũng không muốn đáp lời, đôi tay mảnh khảnh nhỏ bé ôm lấy eo hắn. Nàng gục đầu lên vai hắn, an yên nhắm mắt lại. Y phục của hắn rất lạnh, hắn đã từ đâu về đây sao?
Ở đây lâu ngày nàng thấy bản thân mình thật yếu đuối không còn giống như trước đây nữa. Đến nàng cũng sắp không nhận ra luôn rồi.
Hiên Viên Vô Cực chưa bao giờ thấy bản thân muốn sống như bây giờ. Trước kia hắn sống chỉ để gây phiền phức cho hoàng đế nhưng hiện tại đã khác rồi.
Hắn muốn bảo vệ nàng, hắn cần phải sống thật tốt để bảo hộ nàng.
Hiên Viên Vô Cực giờ phút này đã quên mất bản thân từng vì lý do nào mà tiếp cận nàng. Hắn chỉ biết hiện tại và tương lai cuộc sống hắn chỉ có nàng.
Thật lâu sau đó, Phục Liên thở đều đều say giấc. Hiên Viên Vô Cực nhẹ nhàng bế nàng lên đi về phía cửa.
Chân đạp cửa lớn mở ra, ung dung bước vào trong.
Cố Đông đứng chờ sẵn từ lâu, đi vào phòng của Đông Phương Thâu báo cáo lại.
A Nhu cũng bị Cố Đông kéo đi nơi khác. "Cố Đông tiểu...."
Cố Đông dùng tay bịt miệng A Nhu lại kéo đi chỗ khác :"Đúng là nha đầu phá bột phá đường phá nát tình duyên mà"
A Nhu :"......." phá phá cái gì, tiểu thư em đến cứu người.
Hiên Viên Vô Cực đặt nàng lên giường, bản thân cũng chui tọt vào trong nằm.
Thân người nàng nhỏ nhắn vừa đủ để hắn ôm trọn trong lòng ngực. Cả người cũng rất mềm, cách vài lớp áo nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ.....
Aaaaaa mình đang nghĩ cái gì vậy!!!
Hắn vùi đầu vào hõm cổ nàng, mặt nóng ran cả lên. Điên mất thôi.
………………………………………………………………………………………………………………
Nham La trong đêm đi đến hoàng cung, chễm chệch ngồi trên ghế uống trà.
Hiên Thần nằm trên giường không buồn mở mắt nói :"sư đệ chắc chắn."
Nham La đặt ly trà xuống, hơi mông lung đáp lại :"có lẽ đi."
Sư phụ nói tiểu sư muội là tóc trắng nhưng hắn và Hiên Thành lại chỉ thấy màu đen của tóc. Dường như bị mù màu trắng của tóc.
Cũng có thể là sư phụ nói giỡn cũng có thể là nói thật.
Hiên Thần :"đã hai tháng mấy chưa lên núi rồi."
Nham La :"cuối tháng gặp."
Hiên Thần thật sự không tin Ngân nhi là tiểu sư muội giấu mặt. Hắn yêu nàng nhưng không đến mức không còn biết gì nữa.
Ngân nhi chỉ vừa thay đổi tính cách quan trọng hơn là luôn ở Phục gia. Chỉ có Đông Phương Phục Liên mới đáng để suy ngẫm. Nham La yêu đến mù mờ tâm trí luôn sao.
Hắn ngồi bật dậy đi đến bàn vẽ lại dáng vẻ của tiểu sư muội giấu mặt giấu tên. Hắn buộc bản thân lấy màu trắng để vẽ nhưng khi lên giấy hắn lại thấy màu đen.
Lại vẽ thêm bức họa của Phục Liên nhưng đến phần gương mặt hắn khẽ khựng bút trên tay lại.
Trong ký ức của hắn dáng dấp Phục Liên khá mơ hồ, hầu như chỉ toàn nhớ đến khuôn mặt của Ngân nhi.
Ngày mai phải đi đến phủ Tể Tướng mới được.
Avt là phải ngộ nghĩnh yêu đời