Hiên Viên Tấn nhíu chặc mài lại :"Tể tướng có việc gì sao" cái tên này lại muốn hớt tay trên trẫm sao. Đáng hận.
Đông Phương Thâu cúi người hành lễ, nói :"Phục Liên tuy gian xảo nhưng đã giúp ngài tố cáo phản quân. Có tội có công trừ nhau huề hết."
Hiên Viên Tấn tay nắm chặc lấy đầu long dưới tay mỉm cười :"ái khanh nói đúng." mau cuốn xéo cho trẫm.
Đông Phương Thâu :"thần dám mạo muội được nhận Phục Liên làm nghĩa nữ." Tuy là huynh đệ vào sinh ra tử nhưng ta không có con gái. Đã chấm tiểu nữ này từ lúc nó chưa về đến kinh thành.
"ồ, ái khanh thật khôi hài." Tuy không phải cốt nhục nàng ấy thân sinh nhưng lại mang theo khí chất xuất phàm của nàng.
"thần không khôi hài, xin hoàng thượng chấp thuận ý muốn được một nữ nhi của thần".
Phục Liên cũng ngớ người, trong tiểu thuyết ông ta phải nhận là Phục An Nhi. Cũng đúng, bây giờ so với tiểu thuyết gốc quá khác biệt rồi.
Hiên Viên Tấn hỏi nàng :"Phục Liên có tội có công trẫm không tính toán với ngươi. Ngươi có muốn nhận lão già kia làm nghĩa phụ không."
Phục Liên :"dân nữ vui mừng khôn xiếc. Cảm tạ hoàng ân của hoàng thượng, cảm tạ nghĩa ân của Phục tướng quân."
Phục Nghiêm Xương lạnh nhạt gật đầu. Hắn mới không cần một người giả tạo như vậy. Dám mạo danh con gái hắn rồi làm nhiều chuyện đáng chê trách kia.
Hiên Viên Vô Cực tâm trạng chùn xuống rất nhanh, mặt đã đen hơn đít nồi. Tể tướng nhận nàng ấy làm nghĩa nữ vậy về sau ta phải thường xuyên gặp mặt lão già kia rồi.
Hiên Viên Tấn :"Tể tướng nhận nghĩa nữ, phong Đông Phương Phục Liên làm Bình An quận chúa".
Đông Phương Thâu nhận được câu trả lời như ý liền tìm cớ đưa nàng rời đi. Vừa ra khỏi đại điện ông liền rũ bỏ đi bộ dáng lạnh lùng ban nãy.
Ân cần hỏi han :"nghe nói con bị thương, mau về phủ tể tướng cha có lọ thuốc rất tốt."
Phục Liên cúi đầu hỏi :"Tể tướng chỉ vì ta giống với bạch nguyệt quanh của ngài nên ngài mới nhận ta làm nghĩa nữ sao."
Ông không hề chối cãi, thẳng thắn đáp :"đúng nhưng đó chỉ là suy nghĩ ban đầu của ta"
"còn hiện tại"
"cha muốn có con gái, từ khi phu nhân của ta qua đời ta vẫn luôn muốn có một nữ nhi. Ta từng mơ rất nhiều lần, luôn thấy con."
Ông ôm chầm lấy nàng. Quả thật ông ấy rất đáng thương đi. Dù sao ông ấy cũng vô sinh mà, tiếc thay nghĩa nam của ông ấy lại là nam phụ tình si.
Thông minh cả đời ngu dại một lúc, bị vạn tiễn xuyên tâm.
Màng cảm thấy hiện tại bản thân không còn là nữ phụ nữa, nguyên tác đơn giản đã bị nàng làm xáo trộn. Không sao, đôi lúc rời đi khuôn khổ là việc đáng quý.
"Phụ thân"
Ông đẩy cô ra, thần sắc có chút nghiêm trọng nói :"cha không phải phụ thân."
"cha"
Phục Liên cảm thấy bản thân bây giờ thật yếu đuối, giống như một nữ tử cổ đại yếu đuối dựa vào phụ thân baba gia thế.
Nàng sắp quên mất bản thân từng hung hãn đến mức nào, quên mất bản tính thật. Nàng sắp thành một nữ tử dịu dàng yếu đuối mất rồi!!!!!
……………………………………………………………………………………………………
Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng ve kêu râm ran mãi không dứt. Trong ngự thư phòng hoàng đế ngồi trên ghế tay phê duyệt tấu chương, thần sắt ảm đạm.
Hiên Thần và Hiên Kinh Vũ đứng đối diện.
Hiên Thần :"phụ hoàng có việc gấp" đã giờ đêm tối phụ hoàng triệu gấp chắc chắn có chuyện.
Hiên Viên Tấn :"không có gì chỉ là trẫm nghe nói hai hoàng nhi tâm đắc của trẫm vì một nữ nhân mà động thủ tỷ võ".
"nhi thần cùng thái tử chỉ đang luyện võ" Hiên Kinh Vũ đáp.
Hiên Thần :"đúng vậy phụ hoàng, nhi thần cùng ngũ ca chỉ đang luyện võ"
Hiên Viên Tấn cũng không muốn nói nhiều nữa, tìm chuyện nói qua loa rồi đuổi đi. Phục gia thật sự rất phiền toái nhưng cũng rất tận trung.
Quả là không biết phải làm sao.
Mình đang học onl địa nè, mấy bạn học onl chưa.