Hiên Viên Vô Cực cưỡi ngựa chậm rãi đi đến trước cổng thành, đứng cùng với Phục Khải Minh và Quan Cưng Khả.
Phục Khải Minh từ dưới nói lớn lên :"Hồng Bát mở cổng thành."
Hồng Bát tuốt kiếm trong vỏ ra, chỉ xuống dưới, đôi mắt lạnh lùng nói :"Phục Khải Minh muội muội ruột của ngươi đang ở chỗ quân Tề. Cô ta là giả."
Phục Khải Minh khinh bỉ nói :"ta nói ngươi mở cổng thành mà ngươi nói điên gì vậy."
"Mau đem cô ta đưa đến chỗ vương Tề đổi lấy Liên nhi thật đi. Quân Tề đang giữ nàng ấy, quân Tề đang giữ nàng ấy."
Quan Cưng Khả rống to đầy tức giận :"ngươi điên rồi Hồng Bát. Ngươi bị điên rồi, ngươi chưa từng gặp Phục Liên."
Hiên Viên Vô Cực tâm tình cực tốt, cười cười đưa tay bẹo má nàng :"Phục Liên. Liên Nhi. Tiểu Liên Liên, sao tên nàng lại dễ kêu vậy."
Phục Liên cảm thấy đau đau ở mặt, tên khốn nào dám nhéo bà đây.
Vừa tỉnh lại đã nghe tiếng cãi nhau, nàng cười nhếch mép. Giấc mộng ban nãy có ích rồi đây.
Nàng khẽ nói :"đưa ta lên trên thành được không."
Hiên Viên Vô Cực tim đập thình thịch, lên xuống hỗn độn, cao ngạo nói :"nói lời dễ nghe."
Phục Liên ngước mắt lên nhìn, khá giống với tên tối hôm đó. Nàng lạnh nhạt nói :"ta tự lên."
Hai chân đạp bụng ngựa lấy đà nhảy lên, lại lần nữa lấy đầu ngựa làm đệm bật nhảy. Đây công phu của sư phụ dạy cho 'Phục Liên' nàng chỉ cần vận dụng theo là ổn.
Trong tiểu thuyết như vầy làm gì có tính chất vật lý.
Nàng chân đứng trên tường thành thoăn thoắt chạy lên trên tựa đang chạy bộ.
Phục Liên lên đến, đứng kế bên Hồng Bát. Không kịp để hắn ư a, tay bóp lấy cổ hắn đặt trên ban thành.
Đôi mắt đầy tơ máu đỏ, lạnh lùng nói :"ngươi nghĩ một người lên núi học đạo dễ dàng bị quân Tề bắt rồi làm vũ cơ sao."
Hồng Bát tâm như băng lạnh, vùng lên nhưng không được nói :"đừng xảo biện, ta từng gặp Liên nhi. Nàng ấy đang bị bắt.
Hoàng Thượng nếu biết cũng sẽ như ta lấy thành đổi người."
Phục Liên tay vẫn bóp lấy cổ Hồng Bát không buông, có xu hướng bóp chặc thêm :"Người của Phục gia thà chết vinh không sống nhục. Càng không đi cầu xin người khác dùng thành cứu mình".
Phục Khải Minh ở dưới cũng thoáng kinh người, Phục Liên muội ấy bình thường rất dịu dàng mà. Muội ấy....
Lời nàng nói như băng lạnh thấu xương đâm vào hắn. Đúng vậy, Phục gia nhiều đời anh dũng chưa từng vì sống mà bán nước.
Chưa từng có ai, tước Hầu cũng không nhận lấy. Con gái của ông ấy làm sao có thể tham sống như vậy chứ.
Phục Liên thấy hắn đang ưu tư cực độ không nhanh không chậm nói lớn, uy phong không khác gì một lão tướng :"Mở cổng thành."
"Vâng" Quân sĩ nghe lệnh tức tốc chạy đi, chỉ sợ bản thân đi không đủ nhanh để mở cổng thành.
Hồng Bát vẫn chấp niệm với bản thân :"ngươi chắc chắn là giả mạo".
Hắn luôn muốn tự lừa dối bản thân. Tự lừa bản thân rằng mình muốn cứu nàng bằng mọi giá.
Phục Liên nhìn hắn đau đớn như vầy cũng không hề thương xót :"vậy ngươi cứ sống trong ảo mộng đó đi."
Hiên Viên Vô Cực nói :"Long Nhất dẫn phân nữa binh đến chỗ chúng đóng quân bắt hết về đây."
Long Nhất phục mệnh nhanh chóng rời đi.
Hiên Viên Vô Cực từ từ cho ngựa đi vào, tựa như đang cưỡi ngựa xem hoa. Nào giống đi đánh trận.
Phục Khải Minh tức tốc lên đến, gỡ tay nàng ra. Hồng Bát ngã khụy xuống, sắt mặt dường không còn huyết nhuận.
Nàng vẫn không buông tha nói tiếp :"ngươi đã yêu vũ cơ kia nhưng ngươi lại lấy ta làm cái cớ giao thành. Ngươi đang phản nước ngươi đối địch với cả Thần Hi quốc."
"ta muốn cứu Phục Liên, ngươi là giả."
Phục Khải Minh :"ta tự biết phân biệt ai thật giả. Người đâu đưa Hồng tiên phong về phòng nghỉ ngơi. Canh giữ nghiêm ngặc."
"vâng tướng quân"
Hồng Bát không vùng vẫy phản kháng, hắn như con cá rời nước mặc người đem đi nơi nào.
Tâm đã chết, hắn không muốn chấp nhận sự thật