"Cấpppp báo! Quân Tề đang đi đến, ước chừng 5000 quân."
Phục Khải Minh đứng lên khỏi bàn :"ra thành ứng chiến".
Hồng Bát :"tướng quân, quân ta còn lại chưa đến 2000 thêm của Đông Xiêm là 6000."
"dẫn theo quân của Đông Xiêm, chắc chắn trong đó có người của quân Tề cài vào. Còn lại tùy thời ứng chiến"
"vâng Tướng quân"
Phục Khải Minh cùng Quan Cưng Khả và Phục Liên ra thành ứng chiến. Hồng Bát trên thành quan sát tùy thời ứng cứu.
Gió nổi lên cuốn theo bao nhiêu là tuyết trắng, lạnh đến thấu xương. Khí thế hai bên dường như ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Quan Cưng Khả đưa trường đao chỉ về tướng soái quân Tề :"xem ra các ngươi cũng chỉ vậy."
Tiên phong quân Tề cười nhạo :"trẻ con thì thì nhà đi. Mau kêu Đông Xiêm ra đánh với lã tử."
Phục Liên cười khẩy, nói lớn :"đánh nhau theo cách nào". Nghe 'đánh nhau' làm nàng suy nghĩ đến xxoooooo. "A, ngại chết được".
Phục Khải Minh bật cười, muội muội đang nghĩ cái gì vậy. Nhìn thôi đã muốn cười theo.
Tiên phong quân Tề tức đến nổ phổi sôi máu, thúc ngựa đến :"đánhhhhhh"
Quan Cưng Khả cưỡi ngựa xông đến :"lão già xương cốt rã rời rồi sao".
Hai bên bắt đầu giao tranh kịch liệt, đây mới gọi là chiến trường vô tình. Máu đỏ phút chốc nhuộm đỏ màu tuyết.
Phục Khải Minh vẫn đang bất phân thắng bại với tướng soái quân Tề.
Nàng một mình bị hai tiên phong vây lấy, người trên ngựa, người dưới đất.
Lần này phải ám toán rồi.
Sư phụ 'Phục Liên' cho rất nhiều đồ vật cổ quái chuyên dành cho ám toán đánh lén.
Dưới tay nàng là nỏ tẩm độc, tay cầm kiếm đánh phía trên, tay còn lại bắn nỏ tẩm độc vào người phía dưới.
Ngựa nàng bị tên đó chém gãy chân, ngã mạnh xuống nền tuyết.
"Ngươi ám toán ta" mũi tên bắn ngay phần cổ, nơi không được áo giáp che kín. Kịch độc nhanh chóng phát tác làm hắn chết tươi trong chốc lát.
Tên còn lại như tiêm thêm máu gà+ phê cần sa, đánh tới tấp về nàng. Tựa trâu điên vậy.
Lần này nàng đã bắn hụt, hắn đặt kiếm trên cổ nàng.
Một cây thương từ sau phóng đến đâm thẳng vào mi tâm hắn. Hai mắt trợn tròng đến đáng sợ.
Quân Tề ngày càng có lợi thế, lẫn trong 4000 quân có hơn 2000 là người của họ. Ngày càng bất lợi.
Quan Cưng Khả bắn pháo lên trời, Hồng Bát cho 1000 quân ra ứng chiến.
Nàng chém giặc như chém rạ, tên độc cũng rất có lợi. Chiến sự ngày càng cấp bách, 1000 quân vừa ra cứ đi giết người của quân mình.
Chẳng lẽ Hồng Bát cũng cấu kết với quân Tề. Khỉ thật.
Phục Khải Minh và Quan Cưng Khả dường như cũng nhận thấy bất thường, ra lệnh :"lui quân".
Quân Tề nhanh chóng vây quanh thành hình tròn. Nàng, Phục Khải Minh, Quan Cưng Khả và 100 người bị vây phía trong.
"thắng bại đều danh dự"
"Thắng bại đều danh dự"
"Thắng bại đều danh dự"
Nàng và mọi người cùng nhau hô lớn. Gió tuyết lại nổi lên dữ dội.
Hồng Bát đứng trên thành nắm chặc lấy tay, 'thắng bại đều danh dự'. Đây là câu nói trước khi ra trận.
Nhưng nó không còn quan trọng nữa rồi, nó chỉ thừa thải mà thôi.
Tướng soái quân Tề nắm chắc phần thắng trong tay, cười lớn nói :"đưa tay đầu hàng ta sẽ cho các ngươi chết tử tế."
Tiên phong cũng ngạo nghễ :"tiểu mỹ nhân đi đánh trận à, há há há"
Cả quân Tề bắt đầu cười dâm đãng.
Cmn cái chết lần này còn sớm hơn cả nguyên tác, Phục Liên nói :"im mồm đi, ta sẽ cắt cái lưỡi dơ bẩn đó của ngươi xuống."
"giết chết lấy đầu thưởng 1000 vàng" Tướng soái quân Tề hô lớn.
Một cuộc chiến sống còn xảy ra, lần này một sống hai chết ba tự vẫn.
"Chiếnnnnnn"