Bầu không khí trong phòng sau khi Lăng Sấm tới hơi khác với trước đó.
Chúc Tinh di chuyển ghế của mình sang hướng của Điền Đậu Đậu như sợ quấy rầy Lăng Sấm nói chuyện với Điền Miêu Miêu, Điền Đậu Đậu thấy cô bé tới gần mình thì thầm nghĩ anh Sấm là anh rể cậu đã chấm rồi đó.
"Anh xiên như vậy được không?" Lăng Sấm đưa xiên khoai tây mình đã xiên xong cho Điền Miêu Miêu xem. Mặc dù lần trước ăn đồ nướng ở nhà anh anh cũng đã biết xiên rồi, nhưng bây giờ dùng để bán nên anh cũng muốn hoàn hảo hơn.
"Được rồi." Điền Miêu Miêu gật đầu tán thưởng, "Ngoại trừ việc xiên chậm hơn em một chút thì không có gì để chê cả."
Lăng Sấm nghe cô nói thế thì cứ dựa theo cái này mà xiên đồ ăn tiếp: "Lúc nãy anh thấy trong nhóm đồ nướng có blogger ẩm thực đề cử Miêu Miêu BBQ?"
"Ừm...cũng không tính là đề cử mà giống như là đánh giá hơn?" Điền Miêu Miêu nói, nghiêng đầu hỏi anh, "Anh là dân bản xứ thành phố A, vậy đã nghe đến đồ nướng đầu bếp Cao chưa? Em thấy trong bình luận đều nói đây là đồ nướng đứng đầu ở thành phố A."
Lăng Sấm nói: "Đúng là đầu bếp Cao nổi tiếng thật, làm ăn ở thành phố A cũng đã gần hai mươi năm rồi. Ban đầu nhà họ cũng là quán lề đường, sau này làm ăn lớn nên mua hết mấy cửa hàng mặt tiền đường liên tiếp nhau."
"Giàu thế á?"
"Nhưng như vậy vẫn không có chỗ cho khách ngồi, bên ngoài tiệm ngoại trừ khách xếp hàng còn có mấy anh shipper cũng xếp hàng nữa."
"...Vậy đúng là làm ăn tốt thật." Không hổ là đồ nướng đứng đầu ở thành phố A, cô tuyên bố đây chính là tương lai của Miêu Miêu BBQ!
Chúc Tinh nghe họ nói đến đây thì nói với Điền Miêu Miêu bằng giọng điệu kích động: "Chị Miêu Miêu xem đi, đúng như em nói chỉ có shipper là ổn định thôi! Dù trời mưa shipper cũng không nghỉ!"
Điền Miêu Miêu nói: "Chỉ dựa vào quy mô hiện tại của chúng ta thì đơn trong chợ đêm còn làm không xuể nói chi đến sức làm để ship?"
Điền Đậu Đậu lập tức nói: "Nhìn mà xem, cuối cùng vẫn nên mở cửa tiệm trước, phát triển lớn hơn mới đúng!"
Điền Miêu Miêu: "..."
Lăng Sấm nhớ Điền Miêu Miêu từng ăn nói hùng hồn trong nhóm, cười nói: "Không cần phải gấp, kiểu gì một ngày nào đó sếp Miêu của chúng ta cũng sẽ mở một cửa hàng mặt tiền, mua lò nướng dài nhất, mời mười đầu bếp nướng đồ nướng cho mình."
"..." Lúc ấy cô nói câu này cảm thấy rất bình thường, nhưng lời này nói ra từ miệng Lăng Sấm lại thấy hơi xấu hổ, "Đầu bếp Cao kia dùng thời gian bao lâu mở rộng cửa hàng đến vậy thế?"
Lăng Sấm nghĩ rồi nói với cô: "Anh nhớ là không lâu lắm, lúc trước họ bày quầy cũng đã buôn bán rất tốt rồi, chắc là không tới một năm."
"Ồ..." Điền Miêu Miêu gật đầu như có điều suy nghĩ, rồi lại nhìn về phía Lăng Sấm, "Sao anh biết rõ thế?"
Đuôi lông mày của Lăng Sấm hơi nâng lên, nói với cô: "Bởi vì đồ nướng của đầu bếp Cao ngay gần nhà anh, khi còn bé hôm nào tan học anh cũng mua một xiên."
Lăng Sấm nói đến đây còn nhìn Điền Miêu Miêu với vẻ hài hước: "Khi đó lát ngó sen dày hơn bây giờ nhiều, lát ngó sen bây giờ mỏng như dao của đầu bếp vậy."
"Ha ha ha ha." Điền Miêu Miêu bật cười, chỉ vào Điền Đậu Đậu, "Có nghe không, đang nói em đấy!"
"..."Điền Đậu Đậu cười ha ha, "Em cắt mỏng như vậy còn không phải do bà chủ lòng dạ độc ác này sai sử à!"
"Đừng nói như kiểu em không lấy hoa hồng vậy."
"..." Điền Đậu Đậu ho một tiếng, nhìn Lăng Sấm nói: "Chủ quán cơm chiên bọn anh cũng có tốt lành gì đâu, ai cũng nói bán cơm chiên là nhanh giàu nhất!"
"Ồ." Lăng Sấm hững hờ, "Vậy em cũng có thể đi bán cơm chiên đi."
"Em cũng từng bán cơm chiên rồi đó, món cơm chiên của khách sạn nhà em là món đặc trưng, ai đến cũng sẽ gọi!"
"Khụ, mọi người đừng tổn thương lẫn nhau nữa." Điền Miêu Miêu cắt ngang bọn họ, nghiêng đầu về phía Lăng Sấm, "Hay là anh lại nói cho em về đồ nướng đầu bếp Cao đi."
Lăng Sấm nghĩ một hồi, hỏi cô: "Em biết vì sao gọi là đồ nướng đầu bếp Cao không?"
Điền Miêu Miêu trả lời ngay: "Bởi vì đầu bếp của quán đồ nướng họ Cao!"
Lăng Sấm lắc đầu: "Bọn họ không phải họ Cao, nhưng bọn họ rất cao, thiếu chút nữa là một mét chín."
"...Vậy thì cao thật." Điền Miêu Miêu nói đến đây thì chợt nhìn anh, "Em hiểu rồi, quả nhiên con trai cao tới một mét tám liền hận không thể đem việc này khắc vào bia mộ."
"Khụ." Lăng Sấm cúi đầu cười, nói thế trông cũng có vẻ hợp lý.
"Anh Sấm cũng một mét tám lăm mà đâu có khoe khoang đâu!" Điền Đậu Đậu phản bác ngay, "Đâu phải con trai nào cũng như vậy!"
Điền Miêu Miêu nói: "Đã có gương mặt này thì nói hay không có gì khác nhau?"
Điều Đậu Đậu: "..."
Chết tâm. 😊
Lăng Sấm lại cười, để ngó sen đã xiên qua một bên, lấy một xiên khác bắt đầu xiên. Trong tay Điền Miêu Miêu cũng không rảnh rỗi, nhanh nhẹn xiên xong một xiên thịt bò: "Nhưng mà trước đó có khách cũng nhắn trong nhóm đề nghị bọn em mở tiệm, dì Trần nói bên cạnh cửa hàng của dì ấy có cho thuê lại, dì ấy cũng quen chủ thuê, nếu em muốn thuê có thể cho em giá ưu đãi."
Lúc trước Điền Miêu Miêu lựa chọn bày quầy là vì không biết buôn bán ra sao, có thể làm tiếp hay không, vì giảm bớt chi phí thử nghiệm nên chỉ làm một xe đồ nướng mà thôi. Nhưng trải qua khoảng thời gian buôn bán này, đồ nướng họ bán rất chạy, cũng có thể thuê một cửa hàng mặt tiền nho nhỏ được.
Lăng Sấm nghe cô nói vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: "Việc buôn bán của bọn em rất tốt, mở tiệm cũng là chuyện đương nhiên, nhưng không cần phải gấp gáp trong một thời gian ngắn, hiện tại là thời điểm buôn bán tốt, nếu muốn sắp xếp chuyện cửa hàng thì không thể nào đi bán được, sẽ không có lời lắm. Nếu muốn cửa tiệm thật thì nên chờ đến tầm tháng mười hai sẽ phù hợp hơn."
Điền Miêu Miêu nói: "Em cũng nghĩ vậy, chỉ là đợi đến cuối năm thì chị Trần nói cửa tiệm cũng đã cho thuê rồi."
Chủ thuê khác cũng sẽ không đợi cô lâu như vậy.
Lăng Sấm nói: "Cũng không nhất định phải thuê cửa tiệm kia, cửa Bắc chợ đêm sắp chỉnh đốn lại rồi, nói không chừng sau này sẽ có cửa hàng mặt tiền, đến lúc đó có thể trực tiếp thuê ở đó."
"Nếu thế thì tốt rồi, em cũng không thể bỏ cửa Bắc chợ đêm đi được."
Điền Đậu Đậu bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm: "Chị không nỡ rời xa anh Sấm thì có."
Điền Miêu Miêu: "..."
Lăng Sấm: "..."
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên mập mờ, trong lòng Điền Miêu Miêu xấu hổ tới không chịu nổi. Cô đang nghĩ muốn mắng Điền Đậu Đậu kiểu gì mới có thể qua được đợt này thì điện thoại Lăng Sấm rung lên.
Lăng Sấm lập tức cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
Tần Ngạn: Hình như là hôm nay là sinh nhật của sếp Lăng, chúc cậu sinh nhật vui vẻ
Lăng Sấm: Cảm ơn
Tần Ngạn:? Lễ phép như thế không giống cậu lắm.
Khóe miệng Lăng Sấm giật giật, nếu không phải vì tìm cho mình ít chuyện làm thì anh đã mặc xác cậu ấy.
Anh không trả lời lại nữa, ngược lại Tần Ngạn lại phát cho anh một bao lì xì có 188.88 tệ.
Lăng Sấm: Luật sư Tần kiếm được nhiều tiền mà chỉ lì xì bấy nhiêu đó? Không khỏi keo kiệt quá.
Tần Ngạn: Ha ha ha ha không có cách nào cả, tối đa chỉ có thể lì xì được 200 thôi.
Lăng Sấm: Cậu có thể chuyển khoản
Tần Ngạn: Chuyển khoản không có cảm giác nghi thức [đầu chó]
Lăng Sấm nhận lì xì, khóa điện thoại lại không trả lời nữa, Tần Ngạn không chịu cô đơn đi quấy rầy Điền Miêu Miêu.
"Nói cho bà chủ Điền một tin tức độc nhất vô nhị, hôm nay là sinh nhật Lăng Sấm."
Điền Miêu Miêu thấy tin nhắn này thì hơi ngẩn người.
AAA Miêu Miêu BBQ: "Thật sao?"
Tần Ngạn: Tôi lừa bà chủ chuyện này làm gì?
Điền Miêu Miêu mấp máy môi, để điện thoại xuống nhìn Lăng Sấm bên cạnh: "Lăng Sấm, hôm nay là sinh nhật anh hả?"
Động tác xiên đồ ăn của Lăng Sấm hơi dừng lại một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn cô: "Ai nói với em?"
"Luật sư Tần."
Điền Miêu Miêu thấy anh không nói gì thì nghĩ là Tần Ngạn lừa mình thật: "Đừng nói anh ấy gạt em thật đấy nhé?"
"Không đâu, hôm nay đúng là sinh nhật của anh."
Lăng Sấm nói xong Điền Đậu Đậu đã nhảy dựng ngay: "A? Vậy sao anh không nói, lại còn ngồi đây xiên đồ ăn giúp bọn em?"
Lăng Sấm không để tâm: "Sinh nhật thôi mà, đâu cần phải nói ra? Mà giữa trưa anh đã về nhà, cha mẹ cũng đã chúc mừng rồi."
Giờ Điền Miêu Miêu mới hiểu hóa ra hôm nay Lăng Sấm bỗng nhiên về nhà ăn cơm là vì ăn sinh nhật.
"Thế dù nói thế nào đi nữa thì sinh nhật mỗi năm chỉ một lần, đâu thể để anh tới làm khổ sai." Điền Miêu Miêu nói, nhanh chóng cầm xiên đồ ăn Lăng Sấm xiên được một nửa ra khỏi tay anh, "Hay là anh ở bên cạnh xem ti vi, ăn đồ ăn vặt đi!"
"..." Lăng Sấm lấy xiên đồ ăn từ trong tay cô về lại, cười với cô, "Anh cảm thấy sinh nhật như vậy rất tốt, thú vị hơn xem ti vi ăn đồ ăn vặt nhiều."
Điền Đậu Đậu: "..."
Cậu thấy anh Sấm bị tình yêu làm mù mắt rồi, nếu không sẽ không nói lời không hợp lẽ thường như vậy đâu.
Mặc dù Lăng Sấm nói vậy nhưng trong lòng Điền Miêu Miêu vẫn rối rắm, cô nghĩ rồi nói với anh: "Vậy tối nay anh qua bên này ăn cơm đi, em đặt cho anh một cái bánh sinh nhật?"
Lăng Sấm nghe được chữ bánh ga tô đã lắc đầu ngay: "Không cần thật đấy, hôm nay mẹ làm cho anh một cái bánh sinh nhật, cắt cho anh một miếng thật to, anh không dám để thừa lại một miếng nào."
Điền Miêu Miêu nghe anh kể mà mắc cười: "Vậy cũng là do mẹ thương."
Lăng Sấm hơi cười không nói gì, Điền Miêu Miêu lại hỏi anh: "Vậy anh còn muốn ăn gì không? Em mua giúp anh."
"Không cần đâu, các em ăn gì thì anh ăn đó."
Tối bọn Điền Miêu Miêu toàn ăn đồ giữa trưa còn sót lại, sao cô dám để Lăng Sấm ăn cái này, thế là lấy điện thoại đặt đồ ăn ngoài: "Chỗ bọn em có cơm nhà cũng ngon lắm, để em gọi mấy món best seller."
"Được được." Lăng Sấm còn chưa lên tiếng Điền Đậu Đậu đã đồng ý ngay.
Điền Miêu Miêu liếc cậu, chọn đồ ăn trên điện thoại, tựa như đang nghĩ tới gì đó nên lại hỏi Lăng Sấm: "Vậy anh đã ăn mì trường thọ chưa?"
Lăng Sấm nói: "Cái này thì chưa."
"Vậy thì cái này!" Cuối cùng Điền Miêu Miêu cũng tìm được chỗ cho mình trổ tài, "Chờ lát nữa em làm cho anh bát mì trường thọ!"
Lăng Sấm nhìn cô, đôi mắt đẹp đẽ ánh lên ý cười: "Được, cảm ơn."
"Không cần khách sáo, em còn chưa cảm ơn anh giúp bọn em xiên đồ ăn mà." Điền Miêu Miêu nói xong liền tới phòng bếp xem còn sợi mì không.
Cô và Điền Đậu Đậu lười không muốn nấu cơm thì sẽ nấu mì, vắt mì này là mẹ đặc biệt gửi mì sợi bạc tới, từ nhỏ cô đã thích ăn.
*Mì sợi bạc (银丝面): Món ăn này còn có tên Tiếng Anh là Silver Paste, là một món mì ống truyền thống của Trung Quốc
Trong ngăn tủ còn nửa túi mì, may là lần trước bọn họ nấu mì chưa nấu hết. Điền Miêu Miêu nhìn thử xem, cũng đủ để làm mì trường thọ cho Lăng Sấm.
Bởi vì sáu giờ tối phải ra bán nên bọn họ ăn tối khá sớm. Điền Miêu Miêu thấy thức ăn ngoài sắp được giao bèn tới phòng bếp nấu mì.
Cô chiên trứng, thả chút cà chua và rau để trông màu sắc phong phú. Sau khi vớt mì lên, cô nhớ trong tủ còn một ít chân giò hun khói mình mua nên cắt mấy miếng đặt ở trên.
"Xong rồi." Điền Miêu Miêu bưng mì lên đặt trước mặt Lăng Sấm. Điền Đậu Đậu nhìn thoáng qua đã ghen ghét ngay: "Bình thường chị nấu mì cho em có nhiều thứ lòe loẹt như vậy đâu!"
Lúc chị nấu mì cho cậu còn chả thèm cho hai cọng rau nữa.
Điền Miêu Miêu nhìn cậu: "Em cũng sinh nhật à? Nấu bát mì cho em là ngon rồi còn đòi hỏi gì nữa?"
"À, em trai không đáng tiền chứ gì? Sau này chị với anh Sấm cãi nhau còn không phải nhờ thằng em trai này ra mặt giùm!"
Lăng Sầm hơi trầm mặc, cười nói: "Vậy anh cũng không dám cãi nhau với chị em, dẫu sao anh cũng không muốn bị đạp bay bằng một cước."
Điền Đậu Đậu: "..."
Lấy giá trị vũ lực của chị gái cậu thì đúng là thằng em trai này không đáng tiền thật.
"Anh đừng để ý tới nó." Điền Miêu Miêu đưa đũa cho Lăng Sấm, nói với anh: "Mì để lâu sẽ bị trương, anh ăn mì trước đi."
"Ừm."
Lăng Sấm cầm đũa gắp mì lên thổi, đang chuẩn bị đút vào miệng thì Điền Miêu Miêu lại cản: "À đợi chút, hay là anh ước trước đi đã?"
Lăng Sấm nhìn cô, khóe miệng từ từ cong lên: "Nguyện vọng của anh đã thành hiện thực rồi."