Lăng Sấm hẹn Điền Miêu Miêu ở dưới lầu lúc 8:30, lúc ra cửa thì nhắn cho Điền Miêu Miêu biết.
Điền Miêu Miêu ước chừng thời gian rồi đi xuống dưới lầu trước, bảo vệ chung cư nhìn thấy cô đứng ở cổng lại hóng hớt; "Tiểu Điền lại chờ bạn trai à?"
"...Không phải." Điền Miêu Miêu đã hiểu bảo vệ canh cổng rất nhàm chán nên bảo vệ chỉ có thể giải trí bằng cách buôn chuyện.
Hai người vừa nói chuyện thì xe của Lăng Sấm từ phía trước đi tới. Nhân viên bảo vệ nhìn thoáng qua đã nhận ra xe của anh, giọng điệu càng dí dỏm hơn: "Còn nói không phải, xe của ông chủ Lăng cũng đã tới rồi kìa."
Điền Miêu Miêu: "..."
Lăng Sấm đỗ xe ở trước mặt Điền Miêu Miêu, ngồi ở trong xe nhìn cô: "Đợi đã lâu chưa?"
"Không lâu lắm, em cũng vừa xuống." Điền Miêu Miêu mở cửa xe, khom người ngồi vào. Nhìn xe của họ phóng đi, người bảo vệ lẩm bẩm: "Yêu thì yêu, sao lại phải ngại chứ."
Lăng Sấm lái xe, đưa bữa sáng vừa mới mua cho Điền Miêu Miêu: "Ăn sáng chưa? Anh mua một ít ở quán ăn sáng."
"Cảm ơn." Sáng nay Điền Đậu Đậu ra ngoài lấy đồ ăn, chỉ có một mình nên Điền Miêu Miêu cũng không làm bữa sáng, lúc ra ngoài chỉ cầm hai cái bánh: "Anh ăn chưa?"
"Rồi." Lăng Sấm gật đầu, tập trung lái xe: "Mấy cái này là cho em."
Anh mua bánh sữa trứng và sữa đậu nành, tuy không thịnh soạn nhưng rất tiện để ăn. Điền Miêu Miêu ăn một miếng bánh sữa trứng rồi uống một hơi sữa đậu nành: "Đồ ăn của quán ăn sáng này khá ngon."
Lăng Sấm trả lời: "Nhà họ buôn bán rất tốt, tới trễ là không mua được."
Điền Miêu Miêu gật đầu, cầm điện thoại lên xem tin nhắn nhóm. Phạm Hinh Dư đã đến tiệm áo cưới, hôm nay cô ấy muốn thử váy cưới, trang điểm và làm tóc cô dâu, đoán chừng phải chuẩn bị đến giữa trưa.
Cô nhìn Lăng Sấm đang lái xe, hỏi anh: "Chú rể là bạn học đại học của anh, vậy có phải ngày cưới sẽ gặp rất nhiều bạn học không?"
Lúc Đinh Dao đến tìm Lăng Sấm, Điền Miêu Miêu cũng nghe được có người cố ý chế nhạo Lăng Sấm trong nhóm lớp, nếu gặp nhau ở đám cưới không biết có khó xử không nữa.
Lăng Sấm nghiêng đầu nhìn cô, cười: "Sao thế, em sợ anh gặp bạn đại học thì sẽ khó xử?"
"..." Lúc đầu thì có một chút, bây giờ thì không.
Lăng Sấm sao có thể khó xử, anh không làm người khác khó xử là tốt rồi.
Lăng Sấm nói: "Lão Chu ở trong đội bóng của trường chứ không chung chuyên ngành với anh, bạn cùng lớp của anh ấy không biết anh đâu."
"Cũng không hẳn." Điền Miêu Miêu nói, "Dựa theo lời luật sư Tần đã nói thì anh là người nổi tiếng ở trường đại học, sinh viên ngành khác biết anh cũng không lạ."
"Chắc chắn lão Chu mời toàn bạn học nam thôi, con trai thì không có hứng thú với anh như vậy."
"..." Nhất thời không biết nên cà khịa cái gì.
Điền Miêu Miêu uống hết sữa đậu nành trong tay rồi cất vào trong túi đợi xuống xe sẽ lấy ra vứt. Cô đặt túi đồ sang một bên, cầm điện thoại lên xem thử.
Phạm Hinh Dư tag cô và Lăng Sấm trong nhóm, nói đôi phù dâu phù rể khác đã đến, hỏi lúc nào họ đến.
Điền Miêu Miêu: Đang trên đường, chắc khoảng nửa tiếng nữa.
Phạm Hinh Dư: Lăng Sấm đâu?
Điền Miêu Miêu: Bọn em ở cùng nhau, anh ấy đang lái xe
Bé thỏ hoàn hảo: [Wow.jpg]
Đừng đến đây mà: [hưng phấn] [kích thích] [hóng hớt]
Điền Miêu Miêu: ...
Lão Chu: Vậy thì cứ từ từ, đừng vội, lái xe chú ý an toàn
Bé thỏ hoàn hảo: Sao lại có cảm giác chữ màu đen càng nhìn càng đồi trụy vậy?
Phạm Hinh Dư: Chị đã xin lão Chu ảnh của Lăng Sấm rồi, là một anh chàng đẹp trai đó! [Mặt nhỏ màu vàng.jpg]
Bé thỏ hoàn hảo: Cậu sắp kết hôn rồi, làm như vậy không hợp đâu, để tớ tới cho [ngại ngùng]
Đừng đến đây mà: @Lão Chu, Đây là nhóm gì vậy anh?
Lão Chu: ...Bây giờ anh có hơi lo cho an toàn cá nhân của Lăng Sấm
Bé thỏ hoàn hảo: [ngại ngùng]
Điền Miêu Miêu ngồi ở ghế phụ bật cười, Lăng Sấm nhìn cô đầy khó hiểu, sau đó cũng cười theo: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Điền Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn anh, trong đôi mắt sáng ngời ý cười, "Chỉ là cô dâu và phù dâu rất hứng thú với anh, chú rể hơi lo lắng cho sự an toàn của anh."
Lăng Sấm: "..."
"Nhưng em nghĩ chú rể nên lo lắng cho bản thân mình trước. Nếu đã dám nhờ anh làm phù rể chắc hẳn rất tự tin với bản thân mình."
"..." Lăng Sấm im lặng một hồi, khẽ cười nói: "Vốn là muốn tìm Tần Ngạn, ban đầu Tần Ngạn cũng đồng ý nhưng mấy ngày trước lại đột nhiên gánh một vụ án lớn nên không thể đi được."
"Ra vậy." Điền Miêu Miêu khẽ gật đầu, "Em thấy phù rể còn lại gọi chú rể là anh trai, đó là em trai của anh ấy à?"
"Ừm, nhưng anh cũng chưa gặp."
Hai người trò chuyện trong chốc lát đã đến tiệm áo cưới. Lăng Sấm tìm chỗ đậu xe rồi xuống xe chung với Điền Miêu Miêu.
Cửa hàng váy cưới mà Phạm Hinh Dư chọn tương đối lớn, mặt tiền rất dễ thấy, Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu chưa từng đến nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã tìm thấy.
Hai người vừa bước vào cửa hàng đã có một nhân viên đã nhiệt tình chào đón họ: "Hai vị đến chọn đồ cưới ạ? Khi nào thì tổ chức đám cưới?"
Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu đồng thời im lặng, nhân viên cửa hàng vẫn đang nhìn hai người họ, trong lòng nghĩ đôi vợ chồng trẻ này đẹp thật.
"Khụ," Lăng Sấm ho nhẹ một tiếng, nói với nhân viên cửa hàng: "Chúng tôi tới đây chọn đồ phù dâu phù rể."
Nhân viên cửa hàng hơi ngẩn ra, hỏi anh: "Là cô Phạm Hinh Dư sao?"
"Ừm."
"Ồ...cô ấy đã ở đây rồi, xin mời đi lối này." Mặc dù vừa mới hiểu lầm nhưng nhân viên cửa hàng vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi, dẫn họ đến bên chỗ Phạm Hinh Dư.
Phạm Hinh Dư đang ngồi trước gương, chị ấy đã mặc váy cưới rồi, thợ làm tóc đang giúp chị làm tóc. Nhìn thấy Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm, chị vẫy tay với bọn họ: "Bên này nè Miêu Miêu."
Điền Miêu Miêu và Lăng Sấm cùng nhau bước tới, Phạm Hinh Dư không thể không nán lại trên người Lăng Sấm: "Anh là Lăng Sấm? Còn đẹp trai hơn trong ảnh."
Lăng Sầm lễ phép gật đầu với chị, không nói gì, chú rể từ phòng thử đồ đi ra, bước nhanh về phía Lăng Sấm: "Lăng Sấm tới rồi à? Đã lâu không gặp, cậu rất bận."
Lăng Sấm nghiêng người nhìn anh, hơi cong khóe miệng: "Tôi đây nào tính là người bận rộn, đâu làm ăn lớn được như sếp Chu."
"Đừng trêu tôi nữa, nhưng tôi nghe Tần Ngạn nói cậu bán cơm chiên tới mức còn mời cậu ấy làm luật sư cho mình nữa." Chu Khải Tinh nói xong liền nhìn Điền Miêu Miêu bên cạnh Lăng Sấm, "Vị này hẳn là bà chủ Điền? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
Điền Miêu Miêu: "..."
Cô nổi tiếng vậy à?
Cô cũng lễ phép mỉm cười với Chu Khải Tinh, nhìn thấy thêm hai nam nữ trẻ tuổi đang tiến tới, chắc là cặp phù dâu và phù rể khác.
"Giới thiệu với hai người, đây là em họ của tôi, tên Chu Nhất Minh, còn đây là Diêu Trân, bạn của Hinh Dư."
Mấy người chào hỏi lẫn nhau rồi theo nhân viên cửa hàng chọn đồ. Diêu Trân đi bên cạnh Điền Miêu Miêu, lén lút nhìn Lăng Sấm: "Quả nhiên Hinh Hinh không nói dối, Lăng Sấm đúng là một anh chàng đẹp trai. Bạn và anh ấy không phải bạn trai bạn gái hả?"
Bước chân Điền Miêu Miêu hơi dừng một chút: "Thật sự không phải."
Nhưng nếu ai cũng hỏi vậy nữa thì cứ dứt khoát là phải đi, giải thích tới chán rồi!
Diêu Chấn nhìn cô: "Vậy tôi xuống tay nhé?"
Điền Miêu Miêu: "..."
"Ha ha, tôi chỉ đùa thôi, hai người thoạt nhìn có vấn đề." Diêu Trân không đợi câu trả lời của Điền Miêu Miêu đã nói, rồi đưa hai bộ phù dâu mình vừa xem cho cô, "Vừa rồi tôi đi dạo một vòng thấy hai bộ này cũng không tệ lắm, bạn thấy thế nào?"
Điền Miêu Miêu nhìn xem, phát hiện kiểu dáng mấy bộ váy này khá giống nhau nhưng có cái đơn giản hơn một chút, có cái lại phức tạp hơn một chút. Hai cái Diêu Trân chọn không quá lộ nên Điền Miêu Miêu khá hài lòng.
"Cái này đi, cái màu xám bạc này nhìn rất sang trọng." Điền Miêu Miêu chọn cái màu xám bạc.
Diêu Trân gật đầu: "Ok, chúng ta có thể thử cả hai."
"Ừm."
Váy đều là thuê, size cố định nhưng lưng váy đều có dây buộc điều chỉnh size, có thể điều chỉnh theo dáng người.
Đây là lần đầu tiên Điền Miêu Miêu mặc loại quần áo này, tự mình khó buộc dây sau lưng. Nhân viên cửa hàng đi vào giúp cô buộc dây lưng phía sau lại rồi đi ra ngoài làm việc khác.
Điền Miêu Miêu đi ra khỏi phòng thử đồ, nhìn vào gương. Cô đến đây chỉ để làm phù dâu nên váy đẹp hay không không quan trọng, miễn là kiểu dáng trang nhã là được.
Cô còn đang đứng trước gương chỉnh lại váy thì nhìn thấy Lăng Sấm đi tới.
Anh thay một bộ vest đen, sơ mi trắng, cổ thắt nơ đen, rõ ràng là trang phục truyền thống nhất nhưng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Trước đây Điền Đậu Đậu không ngừng nói đều mặc áo thun quần jean nhưng Lăng Sấm mặc cứ như đi thảm đỏ, giờ Điền Miêu Miêu cũng có cảm giác tương tự.
Lăng Sấm quả thực là một giá treo quần áo biết đi.
Lăng Sấm đang cúi đầu điều chỉnh ống tay áo, hơi ngây người khi nhìn thấy Điền Miêu Miêu đứng trước gương, sau đó sải chân dài đi về phía cô: "Sao vậy, váy không vừa với em sao?"
"Ừ, có vẻ hơi rộng." Điền Miêu Miêu lấy lại tinh thần, cuối cùng rời mắt khỏi anh: "Vừa rồi nhân viên buộc lỏng quá."
Lăng Sấm nhìn chiếc váy trên người cô, nói: "Vậy có cần anh buộc lại cho em không?"
"A?" Lần này đổi thành Điền Miêu Miêu ngây người: "Việc này hơi phức tạp, anh biết hả?"
Lăng Sấm cười, đưa tay vén tóc cô ra phía trước: "Giống như buộc dây giày phải không?"
"..." Cũng đúng.
"Em giữ váy đi, anh buộc lại cho em."
"À, vâng." Điền Miêu Miêu giữ lại tránh cho váy tuột xuống. Lăng Sấm cởi chiếc nơ bướm nhân viên cửa hàng vừa thắt cho cô ra, bắt đầu thắt chặt dây buộc lại từ trên xuống.
"Như vầy được không?"
Giọng nói của anh từ phía sau truyền đến, tim Điền Miêu Miêu đập nhanh hơn một chút, thậm chí cô còn cảm giác được hơi thở của Lăng Sấm phả vào sau lưng mình: "Được rồi."
"Vậy anh cứ buộc theo cái này nhé?"
"...Ừm." Không được rồi, cứu cô với, sao cô lại cảm thấy mình càng ngày càng đồi trụy hơn??
Dây buộc sau váy rất phức tạp, còn khó hơn buộc dây giày nhiều, nhưng Lăng Sấm rất kiên nhẫn điều chỉnh từng chút một, cuối cùng giúp Điền Miêu Miêu thắt nơ bướm ngang eo cô: "Xong rồi."
"Cảm ơn." Cuối cùng Điền Miêu Miêu cũng buông bàn tay đang đè lên trái tim mình ra, nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn chưa bình tĩnh lại.
Lăng Sấm ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng bất giác cong lên: "Sao mặt em đỏ thế? Có phải chặt quá không?"
Điền Miêu Miêu: "..."
Sao cô đột nhiên cảm thấy Lăng Sấm chó thế? Đừng nói anh ấy cố ý nhé??
"Em không." Điền Miêu Miêu vén tóc ra sau, trợn mắt nói dối.
Nhưng Lăng Sấm lại hỏi tiếp: "Không thật à? Đừng ngại, nếu chật quá thì anh nới lỏng ra lại cho em."
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Điền Miêu Miêu: Rốt cuộc là tôi có gì đó không đúng hay anh ấy hơi sai sai?
Khế edit