Dĩ nhiên là Điền Miêu Miêu biết mình đẹp, nếu không thì sao mà vào phòng lễ tân của khách sạn năm sao chẳng bao lâu đã được thăng chức phó giám đốc.
...Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa, vừa nghĩ đã đau tim.
Cô liếc nhìn tấm danh thiếp trong tay Lăng Sấm, nở một nụ cười tao nhã lễ phép: "Đừng nói là anh thông đồng với cô gái vừa rồi, chuyên môn lừa gạt những cô gái xinh đẹp như tôi lầm đường lạc lối đấy nhé."
"..." Lăng Sấm trầm mặc một hồi, ném tấm danh thiếp trong tay vào thùng rác bên cạnh, "Không tệ, ý thức đề phòng khá mạnh."
Anh nói xong liền đi nấu cơm cho người xếp hàng phía sau, Điền Miêu Miêu lại nhìn anh một cái rồi xoay người rời đi cùng cơm chiên.
Sau khi về đến nhà, cô ngồi trên sô pha, mở cơm chiên ra nhìn. Chất lượng cơm chiên tốt, nhìn rất ngon miệng, hạt cơm cũng tơi xốp, tròn trịa. Ngoài rau muống cắt thành miếng nhỏ còn có trứng, nấm mèo và rau diếp cắt nhỏ, Điền Miêu Miêu cầm thìa nếm thử, mắt hơi sáng lên.
Tuy rằng cơm chiên đã hơi nguội nhưng mùi vị cũng không tồi, xem ra anh chàng đẹp trai này không phải chỉ có vẻ ngoài. Vốn dĩ ăn thịt nướng xong cô cũng không đói lắm nhưng bây giờ lại cảm thấy mình có thể ăn hết bát cơm chiên này.
Vừa rồi cô đặc biệt chú ý đến bảng giá cơm chiên, tất cả đều từ 12 tệ đến 18 tệ, xét đến giá cả của thành phố A thì mức giá này rất dễ chịu.
Liệu anh chàng đẹp trai này có thực sự kiếm được một biệt thự và một chiếc xe hơi sang trọng bằng cách bán cơm chiên không nhỉ? Nghĩ thế nào cũng là không thể.
Điền Miêu Miêu ăn một miếng cơm chiên, thầm nghĩ chắc là anh có nghề phụ khác nữa, nếu không thì chính là nói bừa.
Nhưng thấy việc kinh doanh ở cửa Bắc chợ đêm tốt đến vậy làm Điền Miêu Miêu càng háo hức muốn thử, cô vào phòng ngủ lấy laptop ra đăng nhập vào trang web mua sắm. Vừa rồi cô nhìn trúng một xe đồ ăn, còn chưa kịp tham khảo, lúc này đã có thể trò chuyện với bộ phận chăm sóc khách hàng.
Cô gửi một câu chào hỏi, bộ phận chăm sóc khách hàng trả lời chỉ trong vài giây: "Xin chào, bộ phận chăm sóc khách hàng số 008 đang phục vụ quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách?"
Miêu: Xe đồ ăn này có bán thịt nướng không?
Số 008: Có thể, bạn chỉ cần chọn mẫu, còn thiết kế nội thất có thể tùy chỉnh, chúng tôi có đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp. Giá cụ thể cũng được xác định theo bố trí của bạn.
Sau khi bộ phận chăm sóc khách hàng nói xong cũng gửi cho cô một danh sách phù hợp, Điền Miêu Miêu xem qua, thấy các mặt hàng trên đó khá đầy đủ, có đủ mọi thứ cô cần.
Vừa rồi khi đi mua cơm chiên cô phát hiện xe đồ ăn của ông chủ có lắp đặt máy lọc khói, hiệu quả cũng khá tốt, nơi bán cơ bản không có nhiều khói. Thịt nướng và cơm chiên khá giống nhau, khói khá nhiều nên phải có thiết bị lọc khói chuyên nghiệp.
Cân nhắc đến cái nóng của mùa hè, cô đặc biệt chọn cho mình một chiếc điều hòa, sau khi điền vào danh sách phù hợp, bộ phận chăm sóc khách hàng sẽ ước tính giá cho cô.
Giá cả không thấp nhưng vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của Điền Miêu Miêu.
Sau khi hỏi về việc giao hàng, Điền Miêu Miêu đã đặt hàng trực tuyến. Vì xe đồ ăn là hàng đặt làm nên sẽ mất một thời gian mới làm xong, Điền Miêu Miêu quyết định tận dụng thời gian này để lấy thẻ đăng ký cần thiết để mở quầy hàng ở thành phố A.
Khi cô đang lên kế hoạch cho quầy hàng của riêng mình thì Lăng Sấm đã đóng cửa hàng và trở về nhà.
Công việc kinh doanh cơm chiên của anh vẫn luôn tốt nhưng mỗi ngày anh chỉ chuẩn bị từng ấy nguyên liệu, bán xong thì dọn nghỉ. Sau khi tắm xong, Lăng Sấm dùng khăn lau tóc rồi cầm điện thoại di động gọi điện.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng đã được nhận, Lăng Sấm cười nói: "Luật sư Tần vẫn còn tăng ca à?"
"..." Tần Ngạn trầm mặc một lát, sau đó cười: "Vũ trụ không nổ tung thì chúng tôi không nghỉ việc, có thể giúp được gì cho anh Lăng không?"
Lăng Sấm khẽ cong môi, nói với anh ấy: "Có người lại đăng video của tôi lên mạng, cậu liên hệ người đó xóa đi."
Đây là công việc của Tần Ngạn, anh ấy tặc lưỡi, nói với Lăng Sấm: "Tôi nghĩ cậu tự tạo tài khoản, trở thành người vừa ra mắt đã hot rần rần. Thay vì kiếm tiền cho người ta thì cậu tự kiếm chẳng phải ngon hơn sao?"
Lăng Sấm vừa trả lời vừa lau tóc: "Bây giờ tôi không chỉ không để họ kiếm tiền mà còn cho cậu kiếm tiền kìa. Cậu có thêm thu nhập không ngon hơn hả?"
"..." Nói như anh đây không cần làm việc, "App nào?"
"Không biết, dù sao cũng chỉ có mấy cái."
"...Được rồi, tôi sẽ liên lạc với cậu sau khi giải quyết xong."
"Được, vậy thì tôi không làm phiền cậu tăng ca nữa."
Tần Ngạn: "..."
Sau khi cúp điện thoại của Tần Ngạn, Lăng Sấm không đi ngủ mà ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm vào chứng khoán Mỹ.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Điền Miêu Miêu đã đánh thức cô dậy đúng giờ. Cô mơ màng đứng dậy rửa mặt, mãi đến khi đứng trước gương mới chợt nhớ ra mình thất nghiệp.:)
Điền Miêu Miêu tạm dừng động tác buộc tóc, sau đó lại buông mái tóc dài xuống, trở lại giường đánh một giấc ngon lành. Chín giờ, cô lại dậy, chuẩn bị ra ngoài làm giấy tờ.
Theo yêu cầu của thành phố A, một người bán hàng nhỏ như cô chỉ cần làm hồ sơ đăng ký bán đồ ăn vỉa hè, thông tin yêu cầu cũng đơn giản, chỉ cần mang theo chứng minh thư và giấy khám sức khỏe.
Lúc trước Điền Miêu Miêu làm việc trong khách sạn nên đã có giấy khám sức khỏe, đỡ được nhiều rắc rối.
Sau khi giải quyết giấy tờ xong, Điền Miêu Miêu dành thời gian đi chợ, cuối cùng thương lượng xong xuôi với ông chủ cung cấp thịt và rau. Đồ nướng phải dùng than cây sồi nên cô trực tiếp đặt trên mạng.
Bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ xe đồ ăn về là có thể chính thức mở gian hàng!
Nhưng đồ nướng khá rắc rối, cô phải thái thịt rồi xâu lại, còn phải ướp gia vị rồi nướng, nếu một mình làm hết thì rất bề bộn.
Hay là cô phải thuê người đến giúp đây?
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Điền Miêu Miêu xách thịt và rau củ đi ra.
Thôi để xem sao đã, nếu làm ăn không tốt thì một mình cô là đủ rồi.
"Chị! Chị về rồi à?" Điền Đậu Đậu đang cầm điện thoại di động muốn gửi tin nhắn cho Điền Miêu Miêu hỏi mật khẩu nhà thì đã thấy Điền Miêu Miêu về. Điền Miêu Miêu hơi sững sờ, nhìn Điền Đậu Đậu đứng ở cửa nhà mình một cách kinh ngạc: "Sao em lại tới đây?"
Điền Đậu Đậu cất điện thoại di động, chỉ vào chiếc vali lớn bên cạnh mình: "Em trốn đến ở với chị!"
Điền Miêu Miêu: "..."
Biết chọn thời gian ghê.
"Sao hôm nay chị không đi làm? Chị xin nghỉ một ngày hả?"
"..." Điền Miêu Miêu nhấn mở khóa, mở cửa ra, "Vào nhà rồi nói."
"Được!" Điền Đậu Đậu xách vali đi vào.
Nhà Điền Miêu Miêu không có dép cho con trai nên đưa tạm cho Điền Đậu Đậu một đôi dép cô không dùng, Điền Đậu Đậu mang vào lòi hết gót chân ra ngoài.
Điền Đậu Đậu không quan tâm mà chú ý đến đồ ăn Điền Miêu Miêu mua trước: "Sao hôm nay chị mua nhiều thế? Chẳng lẽ chị biết em sẽ đến?"
"Ha ha." Điền Miêu Miêu cười cười, đứng sang một bên hỏi cậu: "Em không ở nhà giúp khách sạn một tay mà tới thành phố A làm gì?"
Điền Đậu Đậu là em trai ruột của cô, kém cô ba tuổi, thành tích của thằng bé không bằng Điền Miêu Miêu nên chỉ thi một trường cao đẳng tổng hợp, sau khi tốt nghiệp thì về khách sạn gia đình phụ giúp cha Điền trong phòng bếp.
Nghe câu hỏi của cô, Điền Đậu Đậu ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: "Em không muốn ở khách sạn nữa, em muốn đến thành phố A kiếm ăn giống chị!"
"..." Điền Miêu Miêu trầm mặc một hồi, cười với cậu: "Đừng nói là em bị cha mẹ đuổi đi đấy nhé?"
"Không phải đâu, tự em muốn đến thành phố A tìm việc làm!"
"Tại sao?"
"...Sao là sao, không phải chị cũng làm việc ở thành phố A à?" Điền Đậu Đậu mập mờ.
Điền Miêu Miêu nheo mắt, dựa trên hiểu biết của cô về Điền Đậu Đậu thì thằng bé đột nhiên đến thành phố A nhất định phải có lý do nào đó.
"Nếu em không nói cho chị biết thì chị ném em ra ngoài ngay."
"..." Điền Đậu Đậu không nghi ngờ việc chị gái có thể ném mình ra ngoài, nói với đôi tai đỏ ửng, "Em vừa yêu một cô gái ở thành phố A."
"..." Khóe miệng Điền Miêu Miêu giật giật, "Chẳng lẽ là yêu qua mạng?"
"Không phải đâu, bọn em gặp nhau ở khách sạn, cô ấy đến ở một khoảng thời gian." Nhắc đến người mình yêu, sắc mặt Điền Đậu Đậu hơi thẹn thùng, "Sau khi cô ấy trở về thành phố A em mới phát hiện trái tim mình đã đến thành phố A theo cô ấy rồi."
Điền Miêu Miêu: "..."
Quả nhiên vẫn nên ném nó ra ngoài.