Mùng tám tháng chạp, cả kinh thành ngập trong bầukhông khí náo nhiệt. Bách tính bình dân đã tiến vào chuẩn bị chào đón giaothừa, bắt đầu là uống cháo mùng tám tháng chạp*, sau đó là quét dọn nhà cửa,xin hương, cúng ông táo, phong ấn, viết câu đối xuân, làm đồ tết, cho đến đêmba mươi.
(*cháomồng 8 tháng chạp: Dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạtsen...nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạovào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưutruyền mãi thành tục lệ)
Khắp đường phố, mọi người lấy ra hoa quả khô của nhàmình, vừa làm việc vừa tán chuyện tạp nham.
Một vị thiếu phụ xoa xoa tay, nhìn mặt trời, mở miệngnói: "Thím Lý, mồng tám tháng chạp năm ngoái có tuyết rơi, sao năm nay lạikhông rơi nhỉ."
"Tới muộn, có lẽ buổi tối sẽ rơi." Thím Lýlấy tay giữ mũ trên đầu nói, "Aizzz, ngày mốt là tang lễ của Vân Thườngcông chúa, đứa nhỏ đáng thương, sao lại bị bệnh chết."
Thiếu phụ cũng tiếc hận: "Vân Thường công chúa cómắt bị tật, bệnh còn chưa chữa khỏi đã rời đi, thật đúng là đáng tiếc. Nghe tamca ta nói, Vân Thường công chúa đối xử với mọi người vô cùng tốt, một chút dángvẻ kiêu ngạo của công chúa cũng không có."
"Ừ, Tam ca nhà thím bao lâu rồi chưa về?"
"Sắp rồi, Lẫm Vương Phủ làm tang sự, ắt phải bậnrộn."
Lúc này, một chiếc xe ngựa màu đỏ trên đỉnh chạm trổhoa văn từ từ chạy đến. Thiếu phụ thu hoa quả khô cầm trong tay về, cùng vớithím Lý nhượng đường. Xe ngang qua, gió thổi, rèm cửa cũng bị thổi lên, trongxe là một nam tử tuấn tú và một nữ tử cúi đầu không nói câu nào. Mặc dù khôngthấy khuôn mặt của nam tử, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự dịu dàng và cẩnthận kia.
Thiếu phụ ngẩn người, đợi xe đi qua, không khỏi đỏbừng mặt.
Thím Lý thấy thế, bắt đầu trêu chọc nàng: "Đó làđương kim Lễ bộ Thượng thư Lam Anh, chẳng lẽ cô động lòng xuân muốn bay lênhả?"
Thiếu phụ phụng phịu oán giận một câu, sau đó liền cầmgiỏ quay về sân.
Bên trong xe, Lam Anh nhìn Đường Thải Nhi vẫn im lặng,cười khổ nói: "Thải Nhi chẳng lẽ định cả đời không mở miệng sao?"
Mi mắt Đường Thải Nhi giật giật, khó khăn mở miệng:"Ta nghe được."
"Sau đó thì sao?"
Đường Thải Nhi nặng nề thở một hơi, lắc đầu:"Không về nữa."
Ba ngày trước, Đường Thải Nhi tỉnh lại ở phủ ThượngThư. Sau khi tỉnh lại thì thấy Lam Anh đang nghiêng người cúi đầu nhìn côngvăn. Nàng an tĩnh nghe Lam Anh tự thuật tình cảnh chôn cất Lăng Tiêu Doanh ngàyấy xong, phát hiện mình lúc đó đã hôn mê bất tỉnh, nên khẽ thở dài. Rột cuộcvẫn không thể thấy Doanh nhi lần cuối.
Lam Anh để nàng nghỉ ngơi thật tốt, cũng nói cho nàngbiết năm ngày sau là tang lễ của Vân Thường công chúa trong cung, nhưng lờiLăng Dạ Tầm nói trước mộ hôm đó thì một chữ cũng không đề cập đến.
Hiện giờ, Lam Anh và Đường Thải Nhi đang trên đường từnúi phía tây quay về phủ. Lam Anh cũng nói cho Đường Thải Nhi biết Lăng Dạ Tầmtừng mấy lần tới đón nàng, nhưng bị Lam Anh hắn cự tuyệt.
"Mấy lần trước, ta từ chối hắn là bởi vì giúpmuội bớt giận. Nhưng chuyện đã quá ba lần, chờ chút nữa về phủ, hắn nhất địnhvẫn đang chờ muội, muội nên về với hắn đi."
"Không về." Ánh mắt Đường Thải Nhi trầmtrầm, cảm giác được xe ngựa đang từ từ ngừng lại.
Vén rèm cửa, thân ảnh Lăng Dạ Tầm đang đứng vững bêncạnh tượng thạch sự. Mặc dù gió lạnh thấu xương, mặc dù nhìn hắn cô độc, nhưngvẫn không thể che giấu được quý khí Vương giả.
Lam Anh dẫn đầu xuống xe ngựa, còn chưa đưa tay, ĐườngThải Nhi cũng đã tự mình xuống.
Lam Anh cười nhạt, sau đó hướng về phía Lăng Dạ Tầmthỉnh an: "Vi thần tham kiến Lẫm vương."
Lăng Dạ Tầm quay đầu lại, lướt qua vai Lam Anh nhìn vềphía Đường Thải Nhi. Ánh mắt bình tĩnh, môi mỏng mím chặt.
Lam Anh liếc nhìn hai người, thở dài nói: "Ta vàotrước." Nói xong, liền để lại không gian riêng cho hai người.
Lăng Dạ Tầm di chuyển, vừa muốn bước lên trước, ĐườngThải Nhi liền cau mày lui về sau một bước dài, lạnh nhạt nói: "Lẫm Vươnggia, nếu không có chuyện gì, dân nữ vào phủ trước." Nói xong, liền cấtbước vê phía trước, vòng qua Lăng Dạ Tầm, thân thể không có ý muốn dừng lại màđi thẳng.
"Cùng ta trở về."
Cước bộ của Đường Thải Nhi cứng đờ, người khác thuậtlại so với chính tai mình nghe thấy lại khác nhau một trời một vực. Nàng dừnglại, khó khăn lạnh lùng mở miệng: "Trở về rồi sao? Lẫm Vương phủ từ trênxuống dưới, trên dưới một trăm người, tất cả đều nhận định ta chính là hungthủ, à, ngay cả ngươi, cũng cho là ta, ngươi để ta về thế nào đây?"
"Ta tin nàng, cuối cùng sẽ khiến mọi người, đềutin nàng."
"Không thể nào."
"Nếu như. . . . . . Ta. . . . . ." Bàn taytrong tay áo của Lăng Dạ Tầm nắm chặt thành đấm, nắm, lại từ từ buông ra,"Nếu ta cầu xin nàng trở về với ta thì sao?"
"Ta chịu đủ rồi, cũng cầu xin ngươi buông tha chota đi." Thanh âm của Đường Thải Nhi rất tỉnh táo, nàng cố gắng kiềm chế,môi dưới đã gần như bị mình cắn chảy máu, nàng không thể quay đầu lại, khôngthể nhìn hắn.
Lăng Dạ Tầm nhìn bóng lưng kiên quyết của Đường ThảiNhi, mở miệng, cuối cùng không thể cưỡng cầu hơn nữa, nhưng hai mắt vẫn lẳnglặng nhìn người trước mặt.
Đã từ lâu, mình không biết tình yêu, chẳng biết thươngtiếc. Hiện tại đã hiểu yêu là gì, đã biết quý trọng, thì lại mất đi tất cả.
Có lẽ mình sớm nên giống như mười ba năm trước mất đitâm tư, tự khiến mình chết lặng.
"Ngày kia, sau tang lễ của Doanh nhi, cũng. . . .. . Chính là ngày ta hưu thê." Giọng của Lăng Dạ Tầm rất thấp, lộ ra lạnhlẽo, cùng với gió lạnh, thổi vào trong tai Đường Thải Nhi
Như vậy khiến người ta khó mà chịu được, Đường ThảiNhi ôm cơ thể run lẩy bẩy của mình, khó khăn cúi đầu, nhàn nhạt nói một câu:"Đa tạ Lẫm vương." Dứt lời, trước mắt dần dần mơ hồ, nàng không dámdo dự, không dám dừng lại. Một khắc bước vào phủ đệ kia, cổng lớn màu đỏ saulưng từ từ đóng, kèn kẹt một tiếng, ngăn cách thân ảnh cô độc sau lưng kia vớimột thế giới khác.
Đường Thải Nhi ngồi bệt trên thềm đá, không để ý tớinô bộc sau lưng, không để ý tới mọi thứ, ôm bả vai, khóc run lên.
Không có âm thanh, không tiếng khóc, chỉ là nước mắt,không ngừng rơi xuống.
Lam Anh chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, cau mày dịudàng nói: "Nếu động tâm, cần gì tự làm khổ mình?"
Đường Thải Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Lam Anh, nàng thútthít, lắc đầu, cặp mắt đỏ hoe: "Ta không thể, ta không dám. Hắn, hắn khôngthể vì ta, mà mất đi nhân tâm. Hắn không giải thích được, miệng người hoangđường, hắn không giải thích được . . . . . ."
Lam Anh thở dài, ngồi xuống, giơ tay lên lau nước mắtkhông ngừng chảy ra của Đường Thải Nhi, nhưng lau thế nào cũng không hết. Hắncười nhạt, cười đến khổ sở: "Tự làm khổ mình, cuối cùng vẫn là vìhắn." Nói xong, hai mắt của hắn khẽ rũ xuống, che giấu ghen tỵ trong mắt,"Tình này, nếu có ba phần dành cho ta, thì ta cả đời cũng khôngtiếc."
Đường Thải Nhi nhìn Lam Anh, không khỏi khóc lớn hơn.
Nàng muốn nói thật xin lỗi, nhưng nàng lại không nóira được, Lam Anh đối với mình dùng tình sâu vô cùng, có thể nào chỉ dùng mộtcâu xin lỗi thì tất cả tình nghĩa của hắn liền biến mất. Chẳng qua là, nói xinlỗi không được, cuộc đời này cũng vĩnh viễn nói không được.
Lam Anh, đời này, Đường Thải Nhi ta nợ ngươi, vĩnhviễn cũng không thể trả. . . . . .
"Lam đại ca, giúp ta điều tra một người, càngnhanh càng tốt."
"Người nào?"
"Nữ đồ đệ của Giang Vô Nhai."
Mùng mười tháng chạp, tang lễ của Vân Thường côngchúa, theo lệ chôn cất của hoàng thất, tang lễ của công chúa, nhập táng vào TiNam lăng, chôn cùng châu báu theo đúng lễ và ngang một nửa cấp bậc của mộthoàng tử, xứng với vân mộc kim quan, mười nữ tỳ, mười nam phó.
Ngày đưa tang đó, bốn thị vệ mở đường, theo sau làmười tỳ nữ mặc tố y (quần áo trắng), saunữa là sáu người tấu nhạc tang. Lăng Dạ Tầm một thân bạch y, bảo hộ ở bên cạnhcỗ xe quan tài, đi theo sát. Vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt vô thần.
Dân chúng hai bên đường đều cúi đầu, lặng lẽ hô côngchúa yên nghỉ.
Trên tửu lâu, một nữ tử tuyệt sắc đứng bên cửa ló đầura nhìn Lăng Dạ Tầm, như đang hạ quyết tâm.
Hưu thư trong tay, bị nàng hung hăng nắm chặt, chữviết quen thuộc trên mặt giấy bị nắm không còn hình dạng.
Nàng bỗng nhiên cười, lẩm bẩm: "Ngươi muốn, tanhất định giúp ngươi lấy được."
Nữ tử duỗi ngón tay, nhảy cách xa cửa sổ, quay đầulại, nhìn về nơi nam tử bạch y đang ngồi, khóe miệng nàng tràn ra một chút cườiduyên, dịu dàng nói: "Sư huynh, đã lâu không gặp."
Ưng Thiên Ngô uống một hớp trà, bàn tay chống cằm, hípmắt, thần sắc thong dong: "Quả thật rất giống."
"Không giống, làm sao có thể làm được việc?"Đường Thải Nhi cười, giơ tay lên sờ sờ bộ mặt giả trên mặt, "Sư huynh phảigiữ chân Vân Nhi tỷ lại, ta sẽ dễ dàng xử lý."
Ưng Thiên Ngô gật đầu: "Ta sẽ giúp muội."
"Giúp ta, Giang sư bá cũng có thể lấy lại tựdo."
Ưng Thiên Ngô không nói tiếp, buông cổ tay xuống, nhìnĐường Thải Nhi, do dự một lát mới nói: "Thân thể của muội. . . . . ."
Đường Thải Nhi cười, giơ ngón tay lên ngăn trước môimình, nhẹ nhàng nói: "Suỵt, không thể nói, không thể nói."
Ưng Thiên Ngô thấy vậy cũng không tiện hỏi nhiều, vốnlà không liên quan đến hắn, cần gì phải lo lắng.
Ánh mắt Đường Thải Nhi lạnh như băng, nhìn mặt đất, vẻláu táu thường ngày đã sớm không thấy nữa.
Giang Vân Nhi, Liễu Chiêu Vân.
Hay cho ngươi, Vân Nhi tỷ, hay cho trò đùa mà ngươilàm ra.
"Vân Nhi tỷ, ngươi trình diễn đủ rồi, giờ tớiphiên ta."
Bàn tay uống trà của Ưng Thiên Ngô dừng lại một chút,nhưng chỉ là dừng một chút. Hắn vân đạm phong khinh mà uống trà, giống nhưngười Đường Thải Nhi muốn đối phó cũng không liên quan đến hắn.
"Saosư huynh không ngăn ta lại."
Ưng Thiên Ngô cười cười: "Chẳng quan hệ tới ta."
"Nàng là nữ nhi của sư phụ huynh."
"Cũng chẳng phải là nữ nhi của ta, không phảisao?" Ưng Thiên Ngô nâng mắt lên, nhìn về phía Đường Thải Nhi, nói cực kỳung dung.
Đường Thải Nhi không khỏi bật cười, trên mặt khôi phụcchút nhàn tản thường ngày: "Sư huynh quả thật không phải ngườithường."
"Quá khen."
"Vậy chúng ta, bắt đầu đi."
Ưng Thiên Ngô liếc nhìn trà đã uống một nửa, thở dài,quên đi, cũng không phải là trà ngon, cần gì cố chấp.