Lăng Dạ Tầm đi tới bên cạnh Đường Thải Nhi, theo tầmmắt của nàng nhìn về phía hai mộ đá cách đó không xa. Bài vị thẳng đứng, mặttrên không có khắc chữ. Lăng Dạ Tầm mím môi, ôm lấy Đường Thải Nhi đã cứng đơ,đi về phía hai bia mộ.
Ngồi xuống tra xét, bùn đất đã khô ráo, còn có rấtnhiều cỏ dại mọc cao lên, có thể thấy được hai mộ phần này không phải là mộmới.
Đường Thải Nhi cười cười, nói: "Cha mẹ thật là,lại chôn ai ở đây vậy. Ta đi tìm bọn họ hỏi một chút." Dứt lời, cước bộ cóchút không ổn định chạy vào phòng, "Cha mẹ! Hai người ở đâu? !"
Vào rồi lại ra, rồi lại vào.
Lăng Dạ Tầm đứng ở bên mộ phần, nhìn nàng mạnh mẽ treolên khuôn mặt tươi cười tìm người khắp nơi. Khi thấy nàng đi ra từ gian phòngcuối cùng, trên mặt đã không còn vẻ tươi cười nữa, siết thật chặt bức thư đãngả màu vàng trong tay.
"Bọn họ. . . . . ." Đôi môi Đường Thải Nhirun rẩy, ánh mắt vô thần nhìn Lăng Dạ Tầm đứng bên cạnh hai mộ phần khô kia.
Cước bộ nặng nề, từng bước, từng bước.
"Con gái ta, Đường Thị Thải Nhi. Lúc con nhìnthấy phong thư này thì bên cạnh nhất định đã có người đứng lại cho con phó tháccả đời rồi."
“Phụp phụp” Đường Thải Nhi quỳ gối bên mộ phần, đưatay, duỗi về phía cây cỏ trên mộ phần kia.
Ánh mắt Lăng Dạ Tầm âm trầm, nửa ngồi ở bên ngườiĐường Thải Nhi, cầm tay của nàng, lại bị nàng hung hăng hất ra.
Trong mắt Đường Thải Nhi không có một giọt nước mắt,gương mặt quật cường, bắt đầu liều mạng nhổ cỏ.
"Hãy tha thứ cho chúng ta vì đã gạt con, đuổi conra khỏi Vong Xuyên cốc. Ngày đó, chúng ta biết mệnh số đã đến, thứ gì nên trảcuối cùng cũng phải trả. Oán trách, Thải Nhi đừng tìm đừng để ý, hãy theo phuquân của con dạo chơi khắp chân trời, tự nhiên sống, đừng vì thù hận mà bỏ lỡcuộc đời này."
Đường Thải Nhi dùng tay trần, liều mạng đào bùn đất.Đá vụn trong bùn cứa đứt ngón tay nàng, nàng cũng hoàn toàn không biết.
Nàng không tin, không tin cha mẹ lại nhẫn tâm bỏ nàngmà đi.
Nàng không tin, sẽ có người giết được bọn họ.
Nàng không tin. . . . . .
Lăng Dạ Tầm bắt được hai tay của nàng, ngăn nàng tiếptục thương tổn tới mình, để nàng đến trước mặt. Trong phút chốc, Khóe mắt ĐườngThải Nhi ươn ướt, nước mắt không ngừng theo gương mặt chảy xuống.
Nàng nghẹn giọng, khóc nói: "Tại sao bọn họ lạichết. . . . . . Tại sao lại . . . . ."
Tầm mắt mơ hồ, bị nam tử trước mặt gắt gao đón vàolòng. Giống như một loại ngầm cho phép, Đường Thải Nhi rốt cuộc không đè nénnữa mà khóc to. Nàng kiên cường, nhưng không chứng minh được nàng có thể kiêncường đến thờ ơ.
Nàng hiểu vì sao hai năm trước cha mẹ lại đột nhiênđuổi nàng đi vào nửa đêm, cũng hiểu vì sao phải để nàng tìm được người yêu rồimới được trở lại.
Nhưng mà, tình yêu cuối cùng không cách nào thay thếtình thân.
Nếu như có thể, nàng tình nguyện không cần Dạ Nhi, chỉcần cha mẹ trở lại. Nàng tình nguyện vẫn ở trong cốc này, bầu bạn cùng nhị lão.
"Ta không nên đi, không nên đi. . . . . ."Đường Thải Nhi khóc nói, thanh âm đứt quãng, nước mắt trong khoảnh khắc làm ướtáo Lăng Dạ Tầm.
Đối với Lăng Dạ Tầm mà nói, hắn cũng không biết cáchan ủi người khác như thế nào. Lúc này cũng chỉ có thể ôm nàng trong ngực, mặccho nàng khóc.
Hắn nhìn hai mộ phần bằng đá bên cạnh, cúi đầu nhìnbức thư đã ngã vàng nằm ở một bên.
"Thải Nhi, đã từng có lúc phụ thân vì để con rờixa Lam công tử đã dùng ngân châm phong bế tất cả ký ức của con lại. Hôm naychắc hẳn con đã nắm tay hắn đến đây, nếu như, phụ thân đồng ý cho hai con trămnăm hảo hợp, đồng thời nói lời xin lỗi với Lam công tử; Nếu không phải, phụthân sẽ rất vui, con ta có phúc khí tốt, sẽ tìm được một vị phu quân mangvề."
Lăng Dạ Tầm thu hồi tầm mắt, giơ tay lên khẽ vuốt velưng của nàng. Mặc cho nàng phát điên đánh mình, tiếng khóc gọi vang vọng xungquanh, khiến mùa thu bi thương càng thêm cô tịch. . . . . .
"Thải Nhi, ta với ngươi, ở lại đây mấyngày."
Đường Thải Nhi gào khóc xong, ngồi ở trước mộ phần củacha mẹ, không nói câu nào chỉ ôm bài vị khắc tên cha mẹ. Lăng Dạ Tầm cũng khôngnhúng tay vào, bởi vì hắn biết, những thứ này là cơ hội để nàng có thể làm nữnhi hiếu kính cha mẹ một lần cuối cùng.
Bóng đêm dần buông xuống, giữa dòng suối phản chiếuánh trăng lạnh lẽo.
Trong cốc, gió lạnh thổi từng cơn. Lăng Dạ Tầm cởi bỏáo ngoài của mình, khoác lên trên người Đường Thải Nhi vẫn ngồi bên bia mộ.
Kể từ lúc vào đây, những lời Lăng Dạ Tầm nói với nàng,nàng giống như không nghe thấy. Một câu cũng không đáp lại hắn, giống như ThảiNhi vui vẻ đã biến mất, Lăng Dạ Tầm chợt có chút sợ hãi.
Sợ từ lúc này Đường Thải Nhi sẽ không tìm lại được nụcười nữa.
Trước mắt không ngừng thoáng qua lúc mới gặp gỡ ThảiNhi, nụ cười trong sáng vô tư kia, bên tai nhớ tới khi đó nàng nhớn nháckêu “Nãi nãi nhà ngươi cáibánh quai chèo! Ngươi dám đánh hắn? !”
Ký ức trong đầu, càng nhớ lại, càng ùa về.
Nhưng mà hắn có thói quen không nói, thói quen chegiấu, thói quen không để bất kỳ kẻ nào phát hiện ra nhược điểm của hắn.
Tiếng khắc bỗng nhiên dừng lại, Lăng Dạ Tầm ngẩng đầunhìn về phía Đường Thải Nhi, phát hiện nàng đang mím môi nhìn mình.
Lăng Dạ Tầm không mở miệng, đợi nàng lên tiếng.
"Ta muốn, ở đây để tang bảy ngày. Nếu ngươi cầngấp, sáng mai ta sẽ đào thuốc viết cách chữa bệnh cho ngươi, để ngươi mang vềtrước." Giọng nói yếu ớt thường thường, không gợn sóng.
Khóemiệng Lăng Dạ Tầm nhếch lên, nhăn mày lại, không biết tại sao lại nổi giận,nhưng không phát tác ra. Giơ tay lên nắm bàn tay lạnh cóng của Đường Thải Nhi,giống như một loại cam kết, trầm trầm nói: "Ta với ngươi, sẽ không đểngươi một mình."
Sẽkhông một mình, một người gánh không được, thì hai người gánh. Những lời này,tới khi nào thì có thể áp dụng vậy, Đường Thải Nhi nín khóc bật cười, nhìn đôimắt Lăng Dạ Tầm quyết định: “Ta sẽ tìm ra hung thủ."
Mặc dù, đó không phải là điều cha mẹ muốn.
"Được, ta giúp ngươi."
"Thanh minh hàng năm, ta đều phải trở lại, ở cùngbọn họ bảy ngày."
"Được, ta đến cùng ngươi."
Khóe mắt Đường Thải Nhi lần nữa ứa lệ, từng giọt rơitrên bia mộ, khiến đoạn gỗ trở nên ẩm thấp.
"Cha mẹ nói, thông gia gặp nhau thì lập tức ta sẽđược gả ra ngoài, thứ mà bọn họ chờ là cái gì, chẳng lẽ bọn họ lại không muốn.. . . . . Vì sao lại chấp nhận bỏ mạng. . . . . ."
Lăng Dạ Tầm có chút không quen nâng tay vuốt búi tóccủa Đường Thải Nhi. Sương sớm cuối thu khiến những sợi tóc và quần áo của nàngướt nhẹp, nghĩ đến nàng mới vừa khỏi phong hàn, có chút không muốn nàng cứ ngồibên ngoài như vậy.
Đứng dậy, từ phía sau ôm lấy Đường Thải Nhi, nhợt nhạtnói: "Nếu lạnh, thì dựa vào ta cho ấm."
Mấy ngày tiếp theo, Đường Thải Nhi cũng vẫn ngồi trướcmộ phần, thỉnh thoảng thì ngẩn người, thỉnh thoảng lại nhìn mộ phần rồi nóichuyện.
Mà Lăng Dạ Tầm từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầutiên hắn bắt đầu cuộc sống nổi lửa nấu cơm, vào rừng bắt gà, xuống sông bắt cá,phân biệt rau dại với quả dại.
Nhớ mang máng lúc trước có nhóm lửa nướng gà như thếnào, Lăng Dạ Tầm liền chuẩn bị trái bầu làm gáo.
Sống, khét, Đường Thải Nhi cũng ăn hết.
Thấy nàngăn ngay cả chân mày cũng không nhăn, Lăng Dạ Tầm cũng gắp một miếng thịt bỏ vàotrong miệng, giây tiếp theo liền phun ra ngoài. Sau đó, cướp đùi gà trong tayĐường Thải Nhi, sắc mặt âm trầm xoay người bỏ đi.
Đường Thải Nhi vừa nhai thịt trong miệng, vừa nhìnthân ảnh cố chấp của Lăng Dạ Tầm trở lại đống lửa, tiếp tục nướng. Đợi nuốtmiếng thịt cháy khét trong miệng xuống, mới quay đầu lại, nhìn mộ phần của chamẹ nói: "Hai người nhìn đi, tính tình của hắn có phải rất cố chấp haykhông? Bây giờ con mới phát hiện ra, ban đầu thu dưỡng hắn là một kẻ đáng yêuđến mê người. Aizzz, chẳng biết từ bao giờ, lại trở thành cái bộ dạng như hiệntại. Lạnh lùng, còn đặc biệt õng ẹo. Đừng, cha, thật ra thì rất giống tính cáchtrước đây của cha, sao, những thứ này là mẹ nói cho con biết."
Lăng Dạ Tầm vừa nướng gà, lỗ tai bén nhạy nghe từngcâu một của Đường Thải Nhi. Hắn ngắm bóng lưng Đường Thải Nhi, lại từ từ cúiđầu, thầm nghĩ, lần này nhất định phải nướng thật ngon. Hắn đường đường là Lẫmvương, ngay cả nướng con gà cũng không xong, chẳng phải làm chuyện cười chothiên hạ sao.
Lúc này, Đường Thải Nhi đứng dậy đi tới, bởi vì đãngồi lâu nên hai chân có chút tê dại, đấm bóp, sau khi điểm thông huyệt vị,liền hướng Lăng Dạ Tầm đi tới.
"Ta đến đây.”
LăngDạ Tầm cầm quả dại bên cạnh ném vào tay Đường Thải Nhi, "Ngươi nghỉ ngơiđi, để ta."
Đường Thải Nhi chê cười: "Chưa chín."
Lăng Dạ Tầm đen nửa mặt, Đường Thải Nhi thấy vậy, vộivàng giải thích lại: "Phu quân, thổi lửa nấu cơm vốn là chuyện nương tử tanên làm, hay là người đi nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Lăng Dạ Tầm hòa hoãn, vẫn nói: "Ta nấucơm, ngươi dọn dẹp phòng đi."
"Được rồi." Đường Thải Nhi gật đầu một cái,đứng dậy muốn đi.
"Đợi chút." Lăng Dạ Tầm lại mở miệng gọinàng.
Đường Thải Nhi quay đầu nhìn, thấy Lăng Dạ Tầm vén áolên, hung hăng xé một mảnh lụa trắng bên trong xuống, đứng dậy dùng nó thắttrên cánh tay trái của Đường Thải Nhi .
"Không có bạch y cho nàng mặc, tạm thời mang cáinày." Lăng Dạ Tầm nghiêm túc nói.
(Bạchy: Ý anh Tầm muốn nói là áo tang )
Đường Thải Nhi cười cười, giơ tay lên sờ sờ miếng lụatrắng trên cánh tay trái, xoay người vào phòng.
Lăng Dạ Tầm dừng một chút, lại xé xuống, liếc nhìn,cũng thắt ở trên ống tay áo của mình. Ngước mắt lên, nhìn mộ phần của hai nhịlão, sắc mặt nặng nề.
Lam công tử. . . . . . Là Lam Anh sao?
Cứ như vậy ở đáy cốc, đợi gần bảy ngày.
Ngày thứ tám, Lăng Dạ Tầm ngồi trên bè trúc, cúi đầunhìn kỹ một quyển sách cổ, đang xuất thần, bỗng cảm thấy bè trúc trầm xuống,khép sách ngước mắt lên nhìn, hóa ra là Đường Thải Nhi mang theo giỏ đứng trướcmặt hắn.
"Là sách gì thế, xuất thần như vậy?"
Lăng Dạ Tầm nhìn tên một chút nói: "Tạp thư, tìmđược ở dưới giường ngươi."
Đường Thải Nhi nghẹn lời, "Dưới giường ta?"
"Ừ." Lăng Dạ Tầm đặt sách ở một bên, ĐườngThải Nhi nhìn lướt qua, quả nhiên, ba chữ to《Ngânbình cúc》chóimắt vô cùng.
"Ngươi đi tìm gì vậy?"
Đường Thải Nhi đưa giỏ đến trước mặt Lăng Dạ tầm,"Nam Vân Linh nhãn."
Lăng Dạ Tầm nhìn trong giỏ có một thứ giống cỏ linhchi, nhíu mày nói: "Là nó?"
"Ừ, cũng giống linh chi, nhưng thuộc tính lạnh.Nhìn kỹ sẽ phát hiện toàn bộ rễ đều có lốm đốm màu đen, vỏ cây sần sùi hơn cỏlinh chi một chút."
Lăng Dạ Tầm cầm Nam Vân Linh nhãn lên nhìn, lại đưatới trước mũi ngửi một cái, mùi thảo dược thơm ngát.
"Đừng xem sách nữa, đi, theo ta đi xem thứnày." Đường Thải Nhi để giỏ xuống, kéo Lăng Dạ Tầm. Nhưng mất thăng bằng,suýt nữa rơi xuống nước. Lăng Dạ Tầm ôm nàng, hai người lại ngã trên bè trúc,bọt nước bắn khắp nơi, một ít bắn lên mặt Đường Thải Nhi.
Trong mắt Lăng Dạ Tầm hàm chứa một chút ý cười, giơtay lên nhẹ nhàng đem lau những giọt nước kia, thấp giọng nói: "Sao khôngcẩn thận như vậy."
Đường Thải Nhi giơ tay lên lau qua loa mấy cái, nhìnphu quân phóng điện loạn xạ, ho nhẹ hai cái: "Ta xưa nay đều thế, đi, dậynào."
Đường Thải Nhi dẫn Lăng Dạ Tầm tới căn phòng trúc lớnnhất trong nhà, nơi đó cũng là chỗ ở của cha Đường mẹ Đường. Lăng Dạ Tầm nhìnlướt qua, cuối cùng rơi vào trên bóng lưng Đường Thải Nhi đang ngồi xổm.
"Khi ta đến tìm cái xẻng thì phát hiện."Đường Thải Nhi vừa nói, vừa lôi ra một rương gỗ lớn khắc hoa văn.
Lăng Dạ Tầm vươn người đến nhìn, cùng lúc đó ĐườngThải Nhi cũng mở rương ra, trong nháy mắt mặt mày đỏ ửng.
Mũ phượng khăn quàng, giá y đỏ thẫm.
Đường Thải Nhi vui vẻ ra mặt, cầm mũ phượng khăn hỉlên cười nói: "Đây là giá y lúc mẹ xuất giá." Vừa nói lại lục lọi ởdưới, "Ha ha, còn có y phục phụ thân nữa."
Lăng Dạ Tầm ngồi xuống, sờ sờ tơ lụa thượng hạng kia, thoáng chút đăm chiêu.
Đường Thải Nhi bên này, đã lấy hỉ phục của tân langra, dựa theo Lăng Dạ Tầm ước lượng mấy lần.
"Không ngờ, vóc người của Lăng Dạ Tầm ngươi cùngphụ thân ta năm đó rất giống nha. Ừ, nhưng mà tay áo hơi ngắn."
LăngDạ Tầm đứng lên, để cho nàng có thể ước lượng được tốt hơn, cúi đầu nhìn nụcười luôn ở trên miệng Đường Thải Nhi, đây là nụ cười tươi nhất mấy ngày nay.
"Thải Nhi."
"Ừ? A, eo của ngươi sao lại bé như vậy!"Đường Thải Nhi cầm y phục bao quanh eo ước lượng, sau khi phát hiện không khỏikêu lên, "Ngươi quá gầy! Phải ăn nhiều một chút!"
Lăng Dạ Tầm nhợt nhạt cười một tiếng, nắm hai vaiĐường Thải Nhi, đặt nàng đến trước mặt mình: "Thải Nhi, nàng có nguyện ýgả cho ta không?"
Đường Thải Nhi sửng sốt, sống lưng cứng đờ. Ngẩng đầunhìn đôi mắt Lăng Dạ Tầm, cảm giác đôi mắt kia tựa như một dải ngân hà, tinhquang kia khiến cho mình không cách nào muốn rời đi.
Nàng có nguyện ý gả cho ta không?
Ta nguyện ý.
Nhưng mà, ngươi nhơ ra ta chưa? Tình cảm hiện tại đốivới ta là gì? Là trách nhiệm hay chỉ là thương hại?
Đường Thải Nhi cúi đầu cười cười, nắm thật chặt giá ytrong tay, hồi lâu mới nói: "Không phải ta đã là người của ngươi rồi sao,Hoàng thượng ban hôn. . . . . ."
Lăng Dạ Tầm dừng một chút, cứ như vậy ôm chặt vainàng, rất lâu sau đó.
"Không giống nhau."
Khác ở chỗ nào? ánh mắt Đường Thải Nhi liếc về nơikhác: "Nói cái này để làm gì chứ, không có gì khác biệt đâu."
"Nàng từng nói qua, cha mẹ nàng vẫn có một tâmnguyện, chính tận mắt nhìn nàng xuất giá mặc giá y lên người."
Đường Thải Nhi tiếp tục không nhìn hắn, ừ, ta hiểu,ngươi chỉ là thương hại ta. . . . . .
"Nàng đã từng nói qua, nguyện vọng lớn nhất củanàng chính là có thể cùng người mình yêu quy ẩn rừng núi, giống như cha mẹ nànglàm một đôi thần tiên quyến lữ."
Cơ thể Đường Thải Nhi run lên, mấp máy miệng, ngướcđầu nhìn ánh mắt nghiêm túc kia, không có chút gợn sóng, đã không còn là chegiấu, mà tồn tại một tia thận trọng và chân tình.
Có một câu trả lời, vào thời khắc này, nét vẽ sốngđộng.
"Nàng còn nói qua, đời này ta đã là người củaĐường Thải Nhi nàng, muốn chạy trốn, cũng trốn không thoát. Nàng còn nói, thânlà tướng công phải luôn luôn bảo vệ nương tử."
trong nháy mắt hai mắt ươn ướt, người trước mắt dầndần nhòa đi. Khóe miệng Đường Thải Nhi không khỏi cong lên một nụ cười, nhưngtrong đôi mắt, giọt lệ lại không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt, dườngnhư muốn phát tiết mấy ngày nay.
Đến bây giờ trong lòng đều là phiền muộn, giống nhưqua cơn mưa nước mắt, sẽ gặp tinh không vạn lí.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
"Nàng đã từng nói qua, cho dù ta là ai, cho dù taở đâu, nàng cũng sẽ tìm được ta, làm nương tử của ta. . . . . ."
"Ngươi nhớ lại? Ngươi đã nhớ lại? ! ! Ngươi thật.. . . . ." Đường Thải Nhi bắt được vạt áo Lăng Dạ Tầm, một lần lại một lầnhỏi.
Lăng Dạ Tầm khẽ cong đuôi mắt, cười giống như mê hoặcvạn thiên.
"Ô ô ô! !" Giây tiếp theo Đường Thải Nhi,gào khóc, "Dạ Nhi thối! Ô ô! Dạ Nhi thối! !" Mắng hai câu, liền nhàovào trong ngực Lăng Dạ Tầm, đánh đấm gọi mắng, liều mạng bôi toàn bộ nước mắtnước mũi lên bạch y của Lăng Dạ Tầm.
Lăng Dạ Tầm nhíu nhíu mày, một giây kế tiếp đành phảicười cười, tiếp tục ôm Đường Thải Nhi, bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ định đánhchết tương công nhà nàng sao?"
"Dạ Nhi thối, ngươi rõ ràng nhớ ta, tại sao khôngnói ra chứ, ô ô! Ngươi có biết ta rất khó xử hay không, cũng không biết làm saođể quyến rũ khối băng lớn như ngươi!"
Khóe miệng Lăng Dạ Tầm co giật, nhàn nhạt lặp lại mộtlần, "Quyến rũ. . . . . ."
Đường Thải Nhi ngồi thẳng lên, lau nước mắt, con mắtđã hồng hồng, "Nói, lúc nào thì nhớ lại!"
"Vẫn chưa nhớ lại hoàn toàn, chỉ được mộtphần."
"À. . . . . ." Chân mày Đường Thải Nhi xoăntít, giơ tay lên thăm dò mạch đập của Lăng Dạ Tầm, lại quan sát sắc mặt củahắn, không xác định nói: "Có lẽ ban đầu lượng thuốc ngươi uống không đủ,cho nên mới xuất hiện hậu di chứng loại mất trí nhớ này."
"Ừ, có lẽ vậy."
"Dạ Nhi."
"Ừ."
"Dạ Nhi ơi ~~"
"Ta ở đây."
"Dạ Nhi của ta! !" Giây tiếp theo Đường ThảiNhi nhảy một cái, bất chợt nhảy lên người Lăng Dạ Tầm, hai chân kẹp ở eo hắn,phần trên hung hăng ôm lấy hắn, "Ha ha, Dạ Nhi của ta đã trở về."
Lăng Dạ Tầm một tay gỡ Đường Thải Nhi đang bám trênngười xuống, cười nói: "Đừng làm rộn."
"Ngươi rốt cuộc đã trở lại! Nhớ ngươi muốn chết!Ta thật là sợ ngươi sẽ vĩnh viễn không nhớ ra ta, thật sự rất sợ, con bà nó chứcái bánh quai chèo!" Đường Thải Nhi vui mừng sôi nổi, xúc động dắt tayLăng Dạ Tầm, giống như tìm lại được hài tử.
Đường Thải Nhi lại nhảy đến gần Lăng Dạ Tầm nhìn tráinhìn phải, nhìn hết một lượt, "Đại mỹ nhân, cười cho gia một cái."
Khuôn mặt Lăng Dạ Tầm, trong nháy mắt đen sì.
"Đợi lát nữa phải nói cho cha mẹ biết, vừa vặnhai phu quân của ta . . . . . . A, ngươi dám đánh ta?" Đường Thải Nhi xoaxoa cái trán, người này lại dám gõ đầu mình.
Lại thấy khóe miệng đối phương mang theo ý cười, trongmắt toàn là cưng chiều, êm ái nói: "Cái gì mà hai, nàng vốn là chỉ có mộtmình ta."
Đầu này đang ầm ĩ, lại nghe bên tai truyền đến tiếnggió. Đường Thải Nhi và Lăng Dạ Tầm cùng lúc ngừng lại, bốn mắt nhìn ra ngoàiphòng.
Có người, là ai?