Tịch Thanh rất mệt mỏi nhìn Đường Thải Nhi liếc mắtmột cái, "Thôi quên đi, tạm thời cũng chẳng để ý nữa." Vừa nói vừanhìn về phía Liễu Chiêu Vân, "Vị cô nương này đã rời khỏi Khương Biệttrại, sau này có tính toán gì không?"
Liễu Chiêu Vân ngẩn người, "Ta. . . . . ."
Đường Thải Nhi cắn môi dưới, "Đây là một vấn đề,Vân Nhi tỷ, tỷ còn có. . . . . . Còn có cái gì. . . . . ."
"Tỷ còn có một vị đại bá, ở Tây quận Vụ Ảnhquốc."
"Vụ Ảnh quốc cách nơi này có một đoạnđường." Tịch Thanh cúi đầu trầm tư, "Không bằng chúng ta đưa Liễu cônương qua đó đi."
Khóe miệng Đường Thải Nhi nhếch lên, cánh tay khoáclên trên vai Tịch Thanh, "Ta nói Tịch huynh này. . . . . ."
Tịch Thanh nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác, "Làm sao?!"
"Ngài cùng bọn ta không giống nhau, chúng ta làdu tử giang hồ không có nhà để về, ngài đây? Bày đặt, không trở về Tịch Gia bảocủa ngươi, đi chung với bọn ta làm gì? !"
Sắc mặt Tịch Thanh rối rắm, "Ngươi. . . . . .Ngươi ngươi. . . . . ."
"Trở về Tịch Gia bảo của ngươi đi, ngươi còn lêulổng như vậy nữa, Tịch Gia bảo của ngươi sớm muộn gì cũng xong đời!"
"Đường Thải Nhi ăn nói cho cẩn thận!" TịchThanh nghiến răng nghiến lợi hất cánh tay Đường Thải Nhi ra, "Hừ! Không đểcho ta đi theo thì ta đi, cho là Tịch Thanh ta thích sao! Hừ!"
Dạ Ngu Ngốc nắm tay Đường Thải Nhi vẫn không nói gì,nhìn thấy vẻ mặt Tịch Thanh không được tự nhiên không khỏi cười một tiếng,"Tiểu Tịch Tịch thật đáng yêu, oa ~"
Tịch Thanh trong nháy mắt đỏ mặt, cặp mắt nhìn Đôngnhìn Tây chính là ngượng ngùng nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Cái. . . . . . Cái gì .. . . . . Thiệt là, ha ha, ha ha."
Đường Thải Nhi nhìn dáng vẻ Tịch Thanh, khóe miệng cogiật một chút, giây kế tiếp chân to nâng lên rồi tùy theo hung hăng đạp xuống.
"A! !" Tịch Thanh chỉ cảm thấy mũi chân đaunhức, vội vàng lui về phía sau mấy bước, ôm chân của mình la lối om sòm.
"Không cho ngươi quyến rũ tướng công củata!" Đường Thải Nhi nhe răng uy hiếp.
Dạ Ngu Ngốc từ sau lưng Đường Thải Nhi ôm lấy hông củanàng, cúi đầu nhìn nàng cười híp mắt, "Nương tử, không được khi dễ tiểuTịch Tịch nha ~"
"Mới không có." Đường Thải Nhi ngẩng đầugiải thích một câu, vừa nhìnvề phía Tịch Thanh, "Phi Sắc Lưu Ly của ngươi vẫn là mang ở trên ngườikhông an toàn, đây chính là trấn trạch chi bảo của ngươi, thế nào, Tịch thiếubảo chủ ngươi muốn vứt đi không để ý đến sao?"
Lời nói sắc bén khiến cho Tịch Thanh không còn cáchnào phản bác, làm cho khuôn mặt lúc hồng lúc xanh lại nói không ra một câu.
Đường Thải Nhi ho nhẹ một tiếng rồi sau đó dịu dàngcười, "Trở về đi thôi."
Tịch Thanh hé miệng trầm tư một lát, lần nữa ngẩng đầulên hai mắt nhìn Đường Thải Nhi lại. . . . . . Nhiều hơn một tia khâm phục?
"Vậy, Tịch Thanh cáo từ!" Dứt lời, đưa ngóntay huýt một tiếng vang, một đám ngựa trắng từ xa chạy băng băng tới.
Đường Thải Nhi kinh hãi, "Làm sao thế được?!Ngươi có mấy con ngựa này lúc nào? !"
Tịch Thanh cũng không thèm giải thích, thân thể phóngkhoáng nhảy một cái, nhảy lên thân ngựa, "Hôm nay từ biệt không biết ngàykhác khi nào gặp lại. . . . . . Ta. . . . . ."
Dạ Ngu Ngốc chu miệng lên, ô hô nói: "Tiểu TịchTịch, Dạ Nhi sẽ nhớ ngươi! Ừa!"
Đường Thải Nhi lần nữa bị giật mình, ngẩng đầu nhìnhướng Dạ Ngu Ngốc, "Làm sao thế được? ! Tại sao nước mắt ngươi chảy xuốngnhanh như vậy? !"
Vẻmặt Tịch Thanh nghiêm nghị, nắm dây cương, dùng sức vừa kéo, xoay người phóngđi, cương trực lưu lại một câu “Có duyên sẽ gặp lại!” có thể nói là uy phonglẫm liệt.
Liễu Chiêu Vân mang theo ý cười, nhìn bóng lưng TịchThanh, đôi mắt sáng rỡ như có điều suy nghĩ.
Đường Thải Nhi đứng tại chỗ, nhìn bụi mù cuồn cuộnphía xa không khỏi cảm khái, "Tịch thanh, mười tám năm sau ngươi nhất địnhlà một nam tử hán!"
Dạ Ngu Ngốc trừng lớn hai mắt, nước mắt mới vừa rồi đãsớm biến mất không thấy đâu nữa, nghe lời nói khó hiểu của Đường Thải Nhi thìlệch đầu ra. Rồi sau đó đứng ở sau lưng Liễu Chiêu Vân cũng không khỏi chemiệng cười một tiếng, thật là cảm thấy, cô nương này người cũng thật bẩn thỉu.
Tịch Thanh rời đi, ba người phải cước bộ mà đi, vì saophải đi bộ? Nói đến vấn đề này trong lòng Đường Thải Nhi đầy không cam lòng vàoán hận. Sau khi đi bộ ngót một canh giờ, nàng rốt cuộc nhịn không được nữa,
Than vãn thật lâu, "Thằng nhãi Tịch Thanh chếtbầm, ta nguyền rủa ngươi! Không ngờ cỡi ngựa đi! Nãi nãi của ngươi bánh quaichèo! !"
Liễu Chiêu Vân tiến lên vịn cánh tay Đường Thải Nhi,"Thải Nhi. . . . . ."
"Nương tử, đi bộ cũng rất tốt oa ~ nhìn xem!Nương tử, tặng nàng!"
Đường Thải Nhi nhìn về phía Dạ Ngu Ngốc, chỉ thấy hắnchẳng biết từ lúc nào đã hái được một bó hoa cúc lợt màu thật to, lúc này đanghưng phấn đưa đến trước mặt của Đường Thải Nhi, "Nương tử, tặng chonàng!"
"Hoa cúc này thật không tệ." Đường Thải Nhiđưa tay sờ sờ, "Ta thích nhất loại hoa cúc lợt màu này, hê hê hê."
"Nương tử cười thật tà ác." Dạ Ngu Ngốc lấyhoa cúc về, để sát vào Đường Thải Nhi, vẻ mặt nghiêm túc.
Đường Thải Nhi ho mấy tiếng, "Nói bậy!"
"Thải Nhi! Có xe ngựa!" Liễu Chiêu Vân chợtthấy mấy chiếc xe ngựa từ sau chạy đến, vội vàng tiến lên quơ quơ cánh tay.
Xe ngựa dần dần đến gần, chậm rãi dừng lại, gia đinhđiều khiển xe ngựa nhìn về phía ba người, "Mấy vị là muốn quá giang xesao?"
Liễu Chiêu Vân hơi khom xuống, sau đó dịu dàng nói:"Có thể làm phiền tiểu ca mang theo bọn ta đến huyện thành lân cận đượckhông?"
Gia đinh rõ ràng bị Liễu Chiêu Vân xinh đẹp mê hoặcđến thất thần, lúc phục hồi tinh thần lại vừa nhìn về phía sau lưng nàng đãthấy một mỹ nam tuyệt sắc và một cô nương khác, trong lòng hiểu rõ, mấy ngườinày nhất định không đơn giản.
"Là người phương nào?" Bên trong xe truyềnđến một giọng nam thanh nhã, dịu dàng. Đường Thải Nhi giật giật lỗ tai, trênmặt thoáng qua một tia thần sắc phức tạp.
"Bẩm chủ tử, là mấy vị giang hồ hiệp sĩ muốn quágiang xe." Gia đinh quay đầu lại cung kính trả lời.
"Để cho bọn họ lên đây đi." Người bên trongxe người tựa hồ như đang cười, phân phó nói.
Giađinh tuân lệnh, nhảy xuống xe ngựa, "Mấy vị mời."
"Làm phiền." Liễu Chiêu Vân lần nữa khomngười, vừa nhìn về phía Đường Thải Nhi, "Thải Nhi, ha ha, chúng ta lên xeđi."
Đường Thải Nhi gật đầu một cái, dẫn đầu nhảy lên, xoayngười kéo hai người lên.
Rèm xe được vén lên, dung mạo của người bên trong xuấthiện ở trước mặt mấy người, Liễu Chiêu Vân hướng về phía đối phương dịu dàngcười một tiếng, "Đa tạ công tử."
"Không có gì."
Đám người Đường Thải Nhi nhao nhao ngồi yên bên trongxe ngựa, một tiếng quát ngựa dài, xe ngựa lần nữa chậm rãi chạy đi.
Người nọ liếc nhìn mấy người, ngay sau đó nhắm chặtmắt, dựa vào tường xe, giống như đang nghỉ ngơi.
Đường Thải Nhi thấy đối phương tựa hồ như ngủ sayrồi, vì vậy tỉ mỉ thăm dò, hốc mắt hõm sâu, bọng mắt biến thành màu đen, sắcmặt trắng bệch, đôi môi gần như không có sắc, khiến cho mọi người kinh ngạcchính là mái tóc dài màu trắng.
Đường Thải Nhi nhìn ra được, nếu như không có nhữngthứ bệnh trạng này, hắn cũng có thể là một vị nam tử tuấn tú, chẳng qua là,hiện giờ xem ra hắn lại khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm.
Chỉ có điều như đã nói qua, Vân Nhi tỷ không hổ làngười ở trong sơn trại quá lâu rồi, cho nên nhìn thấy quái nhân như thế vậy màtrên mặt không có chút nửa phần kinh ngạc hoặc là khiếp đảm nào.
Một đường không tiếng động, yên tĩnh. Trong xe chỉ cóthể nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ của mấy người, Dạ Ngu Ngốc mệt mỏi, đã sớmgối vào đùi Đường Thải Nhi mà ngủ, Liễu Chiêu Vân ngồi đối diện vẫn cúi đầukhông biết đang suy nghĩ gì.
Đường Thải Nhi nâng tay vén rèm cửa sổ lên, bóng đêmdần dần nhuộm đen, nhìn xa xa, mặt đất thật dài giống như không có điểm cuối.
"Huyện thành gần nhất cách đây khoảng sáu canhgiờ nữa, cô nương sao không nghỉ ngơi một lát."
Đường Thải Nhi hạ rèm cửa sổ xuống, nhìn người nọ cườinhạt, "Ha ha, không mệt. Tiểu nữ được đặt tên là Đường Thải Nhi, khôngbiết quý danh của công tử?"
Khóe miệng người nọ cong lên, thấp giọng cười,"Liễu."
Liễu Chiêu Vân ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn,"Công tử họ Liễu? Ha ha, vậy cũng là người trong họ với Vân Nhi."
"Cô nương họ Liễu? Dạ Chiêu quốc không có họnày."
"Thế hệ phụ thân ta là thương nhân ở Đông quận VụẢnh quốc."
"Mấy vị là muốn đi phương nào?"
Đường Thải Nhi cười nói: "Đang muốn đi Tây quậnVụ Ảnh quốc."
Người nọ giữa hai lông mày hình như thoáng qua một tiaphức tạp, vẻ mặt khó dò, "Đi Tây quận?"
Liễu Chiêu Vân nói tiếp: "Là ta muốn đi đến nhờcậy đại bá của ta ở Tây quận."
"Cô nương tên đầy đủ là?"
"Liễu Chiêu Vân."
Đường Thải Nhi cùng Chiêu Vân nhìn nhau mấy lần, biếtrõ người này hỏi như thế tuyệt đối là có nguyên do của hắ.
"Liễu công tử ngươi. . . . . ." Đường ThảiNhi mở miệng.
"Tại hạ Liễu Sanh." Liễu Sanh cười yếu ớt,trên mặt tái nhợt treo một nụ cười.
Đường Thải Nhi nhìn về phía Liễu Chiêu Vân, lại thấynàng mặt mày vui mừng, "Vân Nhi tỷ?"
"Ngươi là Liễu Sanh đường huynh? !" LiễuChiêu Vân mở miệng kêu lên, Đường Thải Nhi nghi hoặc khó hiểu.
Dạ Ngu Ngốc bị tiếng của Liễu Chiêu Vân thức tỉnh, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn ĐườngThải Nhi, giơ tay lên vuốt gương mặt của nàng, "Nương tử ~~"
"Tỉnh rồi?" Đường Thải Nhi hơi thấp đầu cườicười, vuốt ve chỏm tóc trên trán Dạ Ngu Ngốc.
"Xảy ra chuyện gì nha?" Dạ Ngu Ngốc đêm ngồidậy, nhìn Liễu Chiêu Vân và Liễu Sanh.
Đường Thải Nhi dùng ánh mắt liếc Liễu Chiêu Vân vàLiễu Sanh, "Huynh muội quen biết nhau."
Chuyện trùng hợp trên đời không nghĩ lại nhiều nhưvậy, ban đầu là nói muốn đi tìm đại bá để nhớ vả, nhi tử của đại bá liền xuấthiện ở trước mắt, quả nhiên là trêu ngươi a.
Chỉ có điều Liễu Sanh thật sự là một người chủ âm trầmquỷ dị, Đường Thải Nhi liên tục quan sát ở bên, hai mắt nhìn từ trên xuốngdưới.
Dạ Ngu Ngốc bỉu môi, chọc chọc Đường Thải Nhi,"Nương tử ~"
"Ừ, ừ? Sao?" Đường Thải Nhi quay đầu nhìnlại, đã thấy Dạ Ngu Ngốc vẻ mặt ủy khuất, "Ngươi làm sao vậy?"
"Nàng cứ nhìn chằm chằm nam tử khác, Dạ Nhi mấthứng." Dạ Ngu Ngốc làm nũng nói.
Liễu Sanh híp mắt nhìn Đường Thải Nhi, "Đường cônương là có chuyện muốn hỏi tại hạ sao?"
ĐườngThải Nhi trừng lớn hai mắt, "Không có gì, không có gì."
Liễu Sanh nở một nụ cười trên mặt, nhưng trong mắt lạikhông có chút ý cười nào, một mảnh tĩnh mịch với lạnh như băng.
"Đường huynh, Đại bá phụ, Đại bá mẫu còn có đườngmuội vẫn tốt chứ?" Liễu Chiêu Vân ôn uyển cười, ba năm bị giam cầm, lần này gặp được người thân,trong lòng hết sức cảm động, ngay cả trong giọng nói cũng để lộ vui mừng.
"Đều chết hết." Giọng nói của Liễu Sanh rấtnhẹ, vẻ mặt lãnh đạm không có một tia rung động, giống như đang nói chuyện củangười khác.
Liễu Chiêu Vân trong lòng chấn động, "Tại sao. .. . . ."
Liễu Sanh cười nhạt một tiếng, khuôn mặt bệnh trạngcàng âm trầm hơn, "Tại sao?"
Đường Thải Nhi và Dạ Ngu Ngốc ngồi yên một bên, biếtrõ đây chuyện trong nhà người khác, bọn họ không có tư cách để chen ngang.
"Là gặp biến cố gì sao?" Liễu Chiêu Vân thậntrọng hỏi, có chút không tiếp thụ nổi việc vừa mới gặp được người thân lại lầnnữa biết được tin người thân đã qua đời.
"Khôngcó, số mệnh đã đến mà thôi. Vân Nhi không nên suy nghĩ nhiều, đêm đã khuya, cácvị nên nghỉ ngơi một chút đi, lộ trình còn rất dài." Liễu Sanh dứt lờiliền nhắm hai mắt lại, khóe miệng vẫn như cũ treo một nụ cười khó hiểu, làm chongười ta có chút không an lòng.
Đường Thải Nhi liếc nhìn Liễu Chiêu Vân, đứng dậy ngồiở bên cạnh nàng, "Vân Nhi tỷ. . . . . ."
Liễu Chiêu Vân lắc đầu một cái, "Tỷ không sao,Thải Nhi, muội nghỉ ngơi đi."