Đường Thải Nhi vẫn ở chơi với Dạ Ngu Ngốc đến đêm,nhìn hắn đã đi vào giấc ngủ, mới yên tâm mà rời đi. Vừa ra khỏi cửa đã bị bốn,năm nha hoàn vây lại. Mấy nha hoàn đồng loạt cúi đầu thi lễ, sau đó nâng ĐườngThải Nhi, phi thân vào phòng tắm.
"Thì ra là các ngươi cũng biết khinh công. . . .. ." Hai chân Đường Thải Nhi vững vàng tiếp đất, không khỏi ngạc nhiên.Trong Giang phủ thật đúng là nhân tài ẩn dật, hai nha hoàn này đều không đơngiản. Chẳng qua là, mọi thứ như vậy, Lam Anh thật sự chịu vứt bỏ cùng nàng quyẩn sao, vậy đối với hắn mà nói không phải có chút tàn nhẫn chứ.
Hưởng thụ mùi thơm trong thùng tắm, nhìn cánh hoa lơlửng trên mặt nước, trong lòng nàng dâng lên phiền não khó hiểu, nâng lên cánhtay, nhiễu loạn mặt nước yên ả, lấy cánh hoa đưa đến chóp mũi, "Đây là hoagì? Tại sao chưa từng thấy qua?"
"Bẩm phu nhân, hoa này tên là hoa hồng, là loạihoa đặc biệt của Tây Vực, mùi hoa mê người, sắc hoa hồng diễm, thích hợp để tắmtrước đại hôn, có thể mang đến may mắn nữa." Nha hoàn vừa lau cơ thể ĐườngThải Nhi vừa trả lời.
"Hoa hồng, ừ, thật ra có nghe qua, ha ha, Lam đạica thật đúng là có thể chuẩn bị nhiều thứ hiếm có."
Mấy nha hoàn cười một tiếng, "Chủ tử thật ra rấtthương người, những thứ này sớm đã được chuẩn bị trước mấy ngày."
Đường Thải Nhi cười cười, xem ra Lam Anh đối với mìnhrất chân thành. Nhưng mà, sự thật cũng như vậy chứ.
Sáng sớm hôm sau, Đường Thải Nhi đang ở trong trạng tháimơ mơ màng màng, mất hồn mất vía thì bị lão nương, năm nha hoàn cộng thêm vị hỉnương tối hôm qua cười đến đau thắt dạy dày lôi dậy.
Váy dài đỏ thẫm, áo choàng ba tầng gấm một tầng sa, eothắt bằng dải lụa, chân mang hài Cẩm Tú hoa, đầu đội phượng quan, cài ngọctrâm.
Bận rộn trong hai canh giờ, một tân nương đỏ thẫm rốtcuộc cũng sống sót thoát khỏi một kiếp.
"Thật đói mà. . . . . . . . . . . . Cho ta ănchút gì đi." Đường Thải Nhi bị dày vò gần chết, nhìn xà nhà kêu rên.
Hỉ nương cầm bút hồng, "Nhắm mắt!"
Đường Thải Nhi nghiến răng trừng mắt nhìn hỉ nương gầnsát trước mặt mình, "Bà muốn làm gì!"
"Kẻ lông mi tâm ấn!"
Đường Thải Nhi khó chịu nhắm hai mắt lại, trong lòngtính toán, tối nay phải cho hỉ nương cười thêm mấy canh giờ mới được!
-------------
Ngày đại hôn, Giang phủ đặc biệt náo nhiệt. Mặc dùkhông phát thiệp mừng khắp nơi, nhưng người nghe tiếng mà đến chúc mừng cũng ùnùn kéo tới. Hôn lễ cử hành vào giờ Thân canh ba, lúc giữa trưa hào sĩ giang hồcũng đã đến, chiếm bốn, năm gian phòng khách. Bọn hạ nhân bận việc trong ngoàigần như chân không ngừng nghỉ.
Dạ Ngu Ngốc nằm ở trên giường, mắt thấy đã qua buổitrưa mà Đường Thải Nhi vẫn chưa đến cho hắn ăn cơm, trong lòng phiền muộn chuẩnbị lấy khăn để chơi đùa.
Nghetiếng náo nhiệt bên ngoài làm hắn tò mò, ôm bụng, đặt nhẹ hai chân xuống đất,"A. . . . . . Đau quá. . . . . ." Bởi vì động tác hơi mạnh, không cẩnthận khẽ động vào vết thương hại hắn bĩu môi than đau.
Đẩy cửa phòng ra, ánh nắng chang hòa chiếu vào haimắt. Hắn dụi dụi con mắt, nhấc chân muốn đi đến phòng của Đường Thải Nhi.
Di chuyển bước chân chậm chạp, đi quá nhanh sẽ khiếncho bụng có một loại đau đớn xé rách, chưa đi đến gần, đã nghe thấy giọng nóicủa Đường Thải Nhi, khóe miệng hắn khẽ cong, nở ra nụ cười thật tươi,"Nương tử. . . . . ."
Đi nhanh mấy bước, bước chân mất thăng bằng suýt nữangã nhào. Tay vịn vào lan can, nhìn bên trong phòng. Đường Thải Nhi một thânhồng y đang cùng mấy nha hoàn tranh luận cái gì đó, "Nương tử. . . . .."
Dạ Ngu Ngốc có chút luống cuống, không rõ tại sao mìnhlại sợ, chỉ cảm thấy một thân hồng y như vậy thật chói mắt, so với ánh mặt trờicòn làm hai mắt hắn nhức hơn.
Đường Thải Nhi cả kinh, vội vàng xoay người, nhìn DạNgu Ngốc suy yếu nằm ở lan can trước cửa, "Dạ Nhi!"
"Phu nhân, ngậm hạt sen này vào miệng, sau đó phủthêm khăn voan đỏ chờ giờ lành tới." Hỉ nương hoàn toàn không có nhìn thấyngười đứng ở ngoài cửa, thản nhiên cầm hạt sen từ mâm đựng trái cây lên đưa đếntrước mặt Đường Thải Nhi.
"Nương tử, ngươi làm gì ở đây?" Dạ Ngu Ngốcmang cặp mắt lo lắng, nhìn hạ nhân đầy phòng đang làm việc, khẽ mở miệng, nhưngcó chút run rẩy.
"To gan! Ngươi là ai, dám kêu phu nhân là nươngtử, sắc hán tử từ đâu tới!" Hỉ nương nghe tiếng nương tử, mở trừng haimắt, bưng mâm đựng trái cây xoay người nhìn Dạ Ngu Ngốc, mắng to một hơi.
Đường Thải Nhi níu cánh tay hỉ nương lại, "Khôngphải chuyện của ngươi, đừng quản."
"Cái này không thể được, người chuẩn bị gả chothành chủ rồi, tại sao có thể để nam tử kêu người là nương tử, việc này khônghợp lễ giáo!"
Dạ Ngu Ngốc thở hổn hển, cặp mắt đo đỏ nhìn về phíaĐường Thải Nhi. Hắn hiểu rồi, nương tử của mình đã muốn gả cho người khác,nàng không muốn mình, không muốn Dạ Nhi . . . . . .
"Dạ Nhi. . . . . ." Đường Thải Nhi nhìn sắcmặt Dạ Ngu Ngốc ngày càng khác thường, trong lòng hung hăng nhói đau, vừa muốntiến lên khuyên giải, đã thấy Dạ Ngu Ngốc xoay người chạy ra ngoài, "DạNhi!"
"Phu nhân, không được không được."
Đường Thải Nhi vừa muốn đuổi theo sau, đã bị năm, sáungười vội vàng níu lại, "Phu nhân, người không thể rời đi."
"Buông ta ra! Buông ra!"
"Phu nhân, giờ lành sắp tới. Người không thể xảyra sơ xuất, chúng nô tỳ không kham nổi a."
Đường Thải Nhi thoát khỏi cánh tay của đám nha hoàn,nhấc chân muốn đuổi theo. Một nha hoàn thấy thế, vội vàng chạy đến trước mặtnàng, "Phu nhân, để nô tỳ đuổi theo, nhất định sẽ mang Bạch thiếu giavề."
Đường Thải Nhi kinh hãi, nhắm mắt hít sâu, "Được,ngươi đi tìm, nhất định phải tìm hắn trở lại."
"Xin phu nhân yên tâm." Nha hoàn cúi ngườithi lễ, sau đó đuổi theo.
Đường Thải Nhi ngã ngồi ở trên ghế, nha hoàn xungquanh lại một lần nữa vây tới, giúp nàng sửa sang lại khăn hỉ.
"Dạ Nhi. . . . . ."
-------------
"Chủ tử yên tâm, khách nhân đều đã an bài thỏađáng, sẽ không xảy ra nhầm lẫn." Trương tổng quản vừa đi vừa báo cáo lạivới Lam Anh về tình hình tân khách đầu kia.
Đang nói, lại thấy nha hoàn hầu hạ Đường Thải Nhihoang mang chạy đến, giống như đang tìm cái gì.
"Lục Nhi!" Lam Anh mở miệng gọi.
Lục Nhi nghe vậy nghiêng đầu, vội vàng đi tới, thi lễnói: "Lục Nhi ra mắt chủ tử."
"Ngươi không đi hầu hạ phu nhân, tới tiền đườnglàm cái gì?" Trương tổng quản híp mắt trách mắng.
Lục Nhi lại hơi cúi người, "Bạch Thiếu Gia mớivừa nhìn thấy phu nhân, không biết tại sao lại chạy đi mất, nô tỳ thay phu nhânđi ra ngoài tìm Bạch Thiếu Gia."
Lam Anh: "Dạ Nhi mất tích?"
Lục Nhi cung kính nói: "Mới vừa nghe mấy tiểu nônói, Bạch Thiếu Gia chạy ra khỏi phủ rồi, Lục Nhi đang muốn xuất phủ đuổitheo."
Ánh mắt Lam Anh khẽ động, nắm chặt bàn tay trong tayáo, chậm chạp không lên tiếng.
"Chủ tử?" Lục Nhi thấy hắn xuất thần, lêntiếng gọi.
Lam Anh biến sắc, mặt không chút thay đổi ra lệnh:"Không cần đuổi theo, sau khi thành thân cùng phu nhân xong ta sẽ nói vớinàng."
Lục Nhi không dám hỏi nhiều, không thể làm gì kháchơn.
"Giờ lành đã đến, chủ tử, nên đi đến tiềnđường." Trương tổng quản nhìn sắc trời một chút, ở một bên nhắc nhở.
Lam Anh gật đầu một cái, cất bước đi về phía tiềnđường.
Mới vừa bước vào, tiếng chúc mừng từ khắp nơi truyềnđến, Lam Anh nở nụ cười, ôm quyền cám ơn lại, lúc đang hàn huyên thì hỉ nươnghô to “Tân nương tới ~”
Lam Anh lập tức tràn ra nụ cười, nhìn chân thành vàomỹ kiều nương, trong lòng vui mừng khôn siết.
Trong khoảnh khắc tiếng tán thưởng ở xung quanh ồ lên,tiếng chiêng trống, tiếng pháo cũng vang lên theo, một số hài đồng ngây ngô vừanhảy lên vừa hô “Tân nương tử, hồng lại hồng, ba lạy hồng đường gả tình lang!”
Cách lớp hồng sa, Đường Thải Nhi nhìn những đứa nhỏthích thú kia, không khỏi cất tiếng cười. Tao nhã nhìn lướt qua, trông thấy LụcNhi đuổi theo tới, trong nháy mắt, tầm mắt của Đường Thải Nhi dừng trên ngườinàng, dùng ánh mắt hỏi thăm.
Lục Nhi có chút chột dạ mở to mắt, nàng còn nhỏ khôngbiết nên dùng biểu tình gì để đáp lại Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi căng thẳng, cất bước muốn đi về phíanàng. Lam Anh vừa thấy nàng muốn rời xa mình, vội vàng níu cánh tay của nànglại, thấp giọng nói: "Thải Nhi, phải bái đường."
Đường Thải Nhi bối rối nhìn hắn, "Dạ Nhi mấttích, ta. . . . . ."
"Trước bái đường đã, không nên lỡ giờ lành."Lam Anh nhịn tức giận xuống, cười thấp giọng thúc giục.
Hỉ nương đã sớm đứng ở phía trước, gào to hai lần“nhất bái thiên địa”, lại thấy tân lang và tân nương đều thờ ơ, tân khách xungquanh có chút không rõ lý do. Trong lúc nhất thời đại sảnh náo nhiệt rơi vàoyên lặng.
"Thành chủ, phu nhân."
Lam Anh nắm chặt cổ tay Đường Thải Nhi, quay đầu lạimặt nhìn hỉ nương, cười nói: "Mỹ nhân của ta có chút khẩn trương."Ngay sau đó tân khách xung quanh cũng cười vui vẻ, đều nói là thiếu nữ xinh đẹpngượng ngùng.
"Nhất bái thiên địa! !" Hỉ nương lần nữa hôto.
Lam Anh lôi cổ tay Đường Thải Nhi, chuyển sang cửachính, khom lưng lạy một lạy, lại thấy Đường Thải Nhi bên cạnh vẫn không độngđậy.
"Thải Nhi!" Lam anh cau mày, nắm tay nàngkhông khỏi dùng sức.
Cặp mắt Đường Thải Nhi vô thần đứng ở nơi đó, "DạNhi bị thương trên người, hắn. . . . . . Nếu hắn chạy, sẽ gặp nguy hiểm. . . .. ." Nàng giống như tự độc thoại, đầu óc tất cả đều là Dạ Ngu Ngốc, từ đầuđến cuối không có lòng dạ để bái đường.
Cặpmắt Lam Anh từ từ lạnh như băng, ngồi thẳng lên nhìn Đường Thải Nhi, "Talà phu quân của nàng, lúc này đứng ở bên cạnh nàng, mà nàng lại ở đại hôn củata lo lắng cho nam nhân khác? !"
"Nhưng Dạ Nhi hắn không phải là. . . . . ."
"Không phải là cái gì? ! Nàng chính là không bỏđược hắn sao? Chẳng lẽ sau khi ta với nàng thành thân, nàng còn muốn mang theohắn hả? ! Nàng muốn chăm sóc hắn cả đời sao? !" Lam Anh gầm lên. Lúc nắmhai vai Đường Thải Nhi không còn dịu dàng mà siết thật chặt.
ĐườngThải Nhi giữ cánh tay Lam Anh, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
"Không cần lo cho hắn, có được hay không? Sốnghay chết toàn bộ đều là số mệnh, ta và nàng vốn sẽ phải vứt bỏ hết thảy, khôngphải sao? Nàng khiến ta bỏ xuống tất cả, vì sao nàng không chịu buông hắn ra?!" Giọng nói của Lam Anh thoáng mềm một chút, đôi mắt tà mị lúc này trànđầy dễ vỡ và đau thương.
Tân khách xung quanh đã sớm loạn cả lên, nhìn cảnhtượng trước mắt cũng âm thầm suy đoán.
Đường Thải Nhi nhắm chặt hai mắt, trong lòng chợt hiểurõ rất nhiều, lấy tay Lam Anh đang nắm trên vai mình xuống, "Lam đại ca. .. . . ."
Hai mắt Lam Anh rét lạnh, trong nháy mắt hai tay lạnhnhư băng.
Đường Thải Nhi hơi cúi đầu, giơ tay lên, chậm rãi kéohồng sa trên đầu xuống. Lụa mỏng rơi xuống đất, mà tiếng lòng của Lam Anh cũngtheo đó rơi xuống.
"Thật xin lỗi, Lam đại ca, ta không thể. . . . .." Đường Thải Nhi ngẩng đầu nhìn Lam Anh, nhìn ánh mắt kia dần dần lạnh nhưbăng, trong lòng đau xót. Nhưng mà áy náy càng nhiều hơn, "Ta không yêuhuynh, không thể gả cho huynh."
"Vậy nàng yêu ai? Bạch Si Dạ sao?" Giọng nóiLam Anh lạnh như băng, không có chút độ ấm nào. Đôi mắt càng thêm vô tình nhưđem Đường Thải Nhi nhốt vào hầm băng vậy.
Đường Thải Nhi hít một hơi thật sâu, "Ta chưa xácđịnh, nhưng ta biết, hắn có thể cho ta đáp án. Lam đại ca, Thải Nhi thật sự xinlỗi huynh, kiếp này Thải Nhi không thể trả nợ." Hai mắt nàng đỏ hoe, khôngđành lòng lại nhìn bi thương tận sâu trong đáy mắt của Lam Anh nữa. Lỗi là ởnàng, là nàng cho hắn hi vọng, hôm nay lại hủy hết toàn bộ.
"Đường Thải Nhi, nếu hôm nay nàng rời đi, tìnhcảm giữa ta và nàng từ nay về sau sẽ không còn sót lại chút gì." Lam Anhrun rẩy nói, đấu tranh lần cuối cùng.
Đường Thải Nhi bỗng nhiên xoay người, không hề nhìnhắn nữa, muốn khinh thân bay đi.
Mấy tên hộ vệ thấy thế rối rít tiến lên ngăn cản đườngđi của nàng, "Phu nhân."
"Để cho nàng đi! !" Lam Anh hét to, giọngnói phát ra nát vụn, thấy mấy tên hộ vệ vẫn do dự bất động như cũ. Hắn nhắmchặt hai mắt, vô lực nói, "Để cho nàng đi. . . . . ."
Đường Thải Nhi cắn môi dưới, nước mắt rớt xuống khôngngừng. Nhưng tình cảm không thể ép buộc, nàng biết mình không nên nói thêm gìnữa, khiến trong lòng Lam Anh lại có thêm nhiều vết thương, nhưng vẫn chậm chạpnói: "Huynh! từ nay về sau đối với Thải Nhi như thế nào, Thải Nhi sẽ khôngcó một câu oán hận, nhưng mà Thải Nhi sẽ vẫn gọi huynh là đại ca, sẽ không cóbất kỳ thay đổi nào."
Dứt lời, khinh thân bay đi.
Ra khỏi Giang phủ, người đi trên đường nhìn một thânhỉ phục của Đường Thải Nhi đều là sửng sốt, đối với việc này cũng bình phẩmlung tung.
"Đường huynh!"
Tịch Thanh hô to một tiếng, Đường Thải Nhi tìm theotiếng nhìn lại. Tịch Thanh cưỡi bạch mã, tay dắt thêm một hắc mã chạy như baytới, "Lên ngựa! Đồ đạc ta đã thu xếp xong, Dạ Nhi chạy đi hướng núi KhươngBiệt rồi!"
Đường Thải Nhi túm váy, phi thân lên ngựa, "Ngươiđoán được ta sẽ đào hôn."
Tịch Thanh cười như điên, "Với tính của ngươimuốn làm ra chuyện này, không khó hiểu, đi thôi!"