Giọng nói khàn khàn vừa trầm thấp truyền đến từ đốngrơm, Đường Thải Nhi nuốt một ngụm nước bọt, trấn định đi đến.
Nhặt lên một thanhgỗ gảy đống rơm ra, trước mặt Đường Thải Nhi hé ra gương mặt tuyệt mỹ nhợtnhạt. Vừa nhìn đúng là mỹ nam, Đường Thải Nhi nàng liền lớn gan, ném thanh gỗngồi xuống.
Mỹ nam một thân áochoàng đen, tuy rằng sớm đã rách nát nhưng không che giấu được là quần áo caoquý. Tóc đen dài rối tung xõa trên người, còn bốc lên một mùi quái dị.
Đường Thải Nhinhìn khuôn mặt tinh tế của mỹ nam, thật sự là trơn nhẵn như nước, tuyệt sắckhuynh thành nha.
Vươn tay chọc chọctrên mặt mỹ nam.
“Non mịn giống nhưđậu hủ!”
Tốt, một khuôn mặtcực phẩm!
Vươn tay dò xéthơi thở, Đường Thải Nhi mừng thầm, Còn chưa có chết, oa ha ha!! Cảm tạ trờixanh cho ngươi gặp ta đi. Phàm là người còn hơi thở, Đường Thải Nhi nàng sẽ cóbiện pháp cứu sống hắn!
Nói không chừng,đợi mỹ nam tỉnh lại, có thể còn lấy thân báo đáp, coi như hoàn thành một nhiệmvụ của mình, lại có thể hưởng thụ mỹ nhân. Nếu không thành, trực tiếp kê đơn,như thế như vậy...... Thiện tai! Thiện tai!
Lau nước miếng,kéo mỹ nam ra đặt một bên, sau đó nhóm lửa, xua tan bóng đêm trong miếu.
Từ trong bọc lấyra túi ngân châm. Ngân châm to nhỏ được xếp theo thứ tự.
Ngoài miếu mưa tonhư trút nước, trong miếu đống lửa kêu lốp bốp. Đường Thải Nhi mang thần sắclạnh nhạt, lông mày giãn ra, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đẹp như nước,không tuyệt sắc khuynh thành nhưng làm cho người ta cảm giác mộc mạc như gióxuân.
Đêm qua nhanh.
Ngoài cửa sổ mưadần dần tạnh, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào qua khe hở trên nóc nhà,trong không khí ngập mùi bùn đất tươi mát và mùi thanh chát của cây.
Trong mộtđêm Đường Thải Nhi dùng ngân châm để bài trừ độc, lau mồ hôi chảy đầy trênchán, nàng thở phào một hơi.
Đứng dậy mởcửa miếu ra, không khí sáng sớm đặc biệt tươi mát hít vào trong khoang mũi, làmcho người ta vô cùng thư thái.
Quay đầunhìn quần áo tả tơi của mỹ nam, ánh mắt Đường Thải Nhi hiện tia bối rối và đaulòng, “Còn thiếu một vị thuốc cuối cùng......”
Đường Thải Nhinhìn quần áo trên người mỹ nam, nhíu mày, không còn cách nào đem áo choàngtrong bọc quần áo phủ lên, sau đó phủi bụi trên tay, một tay ôm lấy mỹ nam để ởtrên vai, chậm rãi rời khỏi ngôi miếu đổ nát, đứng ở trong rừng cây tự hỏi nênđi đâu.
Không thể quay vềkinh thành, người mặc lam y kia không chừng vẫn còn đang truy bắt mình. Vì thế,Đường Thải Nhi không chút đắn đo đi đi về hướng nam.
Vào thành, ánh mắthoảng sợ xung quanh liến tiếp phóng tới, bình tĩnh với nàng sớm đã thành thóiquen. Chuyện này cũng phải trách tiểu nhân phụ thân luôn ức hiếp nàng, mỗi lầnđi săn, đều để con mồi trên lưng nàng, thời gian lâu cũng luyện ra.
“Tiểu nhị, mộtgian phòng, còn mua thêm cho ta hai bộ quần áo nam tử mang lên đây.” ĐườngThải Nhi đi nhanh lên lầu, tiểu nhị cười nồng nhiệt đi một bên.
“Vị công tửnày, quần áo nam tử cỡ như thế nào?” Tiểu nhị mời Đường Thải Nhi vào mộtgian phòng, đang muốn rời đi lại hỏi.
Đường Thải Nhi đặt mỹnam trên giường, hướng tiểu nhị chỉ thân thể mỹ nam, “Lớn như vậy.”
Tiểu nhị lóđầu nhìn vài lần, khâm phục nhìn vị công tử trước mặt bộ dáng tuy nhỏ bé nhưngcó thể đỡ một nam nhân cao lớn như vậy.
“Còn khôngmau đi! Đây là tiền thưởng của ngươi, mua bộ quần áo tốt mang về.” ĐườngThải Nhi hào phóng ném một đĩnh bạc vào tay tiểu nhị.
Lúc này tiểunhị cũng không thắc mắc nữa, nắm chặt bạc trong tay cười nịnh nọt, “Vângvâng vâng, tiểu nhân lập tức sẽ trở lại.”
Đường Thải Nhiđóng cửa phòng lại, ngồi ở trên giường nhìn mỹ nam đang hôn mê bất tỉnh.
Độc còn chưa giảihoàn toàn, hiện tại trong cơ thể hắn còn hơn phân nửa độc tố tan vào trong máu.Thật ra muốn đem độc tố bức hết ra ngoài cũng không phải khó khăn, Đường ThảiNhi nàng chỉ cần một chén thuốc liền có thể làm cho hắn khôi phục như lúc banđầu.
Chính là......
Đường Thải Nhivuốt túi tiền, vẻ mặt đau lòng, “Huyết Đề Tử chính là rất đắt tiền nha!”
Huyết Đề Tử là mộtvị thuốc dẫn quan trọng, tuy rằng chỉ cần là hiệu thuốc bắc lớn một chút đều cóbán, nhưng mà giá của nó lại đắt đến kinh người!
Móc toàn bộ số bạctrong túi ra đếm, không nhiều không ít, vừa đúng ba trăm lượng.
********
Đứng ở trong hiệuthuốc bắc, nhìn lão bản lấy ra nửa Huyết Đề Tử, Đường Thải Nhi nắm chặt ngânphiếu không đành lòng đưa ra.
Lão bản lạicười,“Công tử, hai trăm bảy mươi lượng, người xem......” Nói xong một tayđưa ra Huyết Đề Tử, một tay nắm chặt một đầu ngân lượng trong tay Đường ThảiNhi muốn giật ra.
Đường Thải Nhi rơilệ đầy mặt, trong lòng khóc lóc kể lể, ngân lượng ơi...... Ngân lượng ơi......
“Công tử, ngườikhông mua sao?”
“Có!” Chùinước mũi, Đường Thải Nhi nới lỏng ngân lượng trong tay, nhận lấy Huyết Đề Tử.
Lão bản vui cườihớn hở đếm ngân lượng, Đường Thải Nhi nhỏ máu trong tim.
Ôm Huyết ĐềTử chạy về khách điếm, tự an ủi mình rằng, sau khi mỹ nam tỉnh lại, sẽlấy thân báo đáp, mình có thể về nhà rồi, không có tiền cũng không sao, rừnghoang núi sâu không cần phải dùng tiền, hơn nữa chỗ cha mẹ còn là kim khố. Làmăn như vậy sẽ không lỗ vốn, không lỗ vốn, không lỗ vốn......
Đường ThảiNhi nấu thuốc trước cửa phòng, tiểu nhị cầm hai bộ nam y chạy chậm tới.
“Công tử,quần áo mà người muốn, tiểu nhân đã mua về.”
Đường Thải Nhi phephẩy cái quạt trong tay để quạt bếp nấu thuốc, mắt cũng không ngước lên, đưangón tay chỉ vào trong phòng, “Thay một bộ cho hắn.”
“Vâng.” Tiểunhị đẩy cửa bước vào, một lát sau đi ra nói, “Công tử, mặc xong rồi.”
“Việc của ngươicũng xong rồi.”
“Có việc gì ngườicứ phân phó, tiểu nhân cáo lui.” Nói xong khom người hướng Đường Thải Nhi,vẻ mặt cười nồng nhiệt, vốn tưởng rằng vị thần tài này lại có thể thưởng chútbạc nữa, nhưng nàng không có động tĩnh gì, hắn mất hứng bĩu môi lui xuống.
Đường ThảiNhi đem thuốc đã nấu xong, đổ vào trong bát, nhìn đống bạc lớn của mình biếnthành một chén thuốc nhỏ như vậy, trong lòng có loại bi thương không hiểu rõ.
Vừa cho mỹnam uống thuốc vừa than thở, “Ngươi mà biết được phải báo ân ta hiểukhông? Ta cứu ngươi cũng không phải là cứu không công đâu ~ ngươi biết ta vìngươi mà tốn bao nhiêu bạc không?! Khụ khụ...... Đương nhiên, bổn cô nương cũngkhông phải là người ham tiền, tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi! Nhưng mà,ngươi có thể hứa với ta, làm phu quân của ta, ta làm nương tử của ngươi ~ chúngta vĩnh viễn liên kết, cùng nhau dắt tay trông nom việc nhà ~”
Đường Thải Nhi lúcđầu nói rất bình tĩnh, khi nói xong những lời cuối lại biến thành nữ ma đầucuồng tiếu.
Chén thuốc trongtay đã hết, Đường Thải Nhi trải qua một đêm chữa bệnh, thân thể rất mệt mỏi,ngáp liên tục.
Đẩy mỹ nam qua mộtbên, còn mình nghiêng người nằm xuống mép giường nghỉ ngơi một chút.
*********
Trong lúc ngủ mơmàng, cảm giác có người chọc vào mặt mình, Đường Thải Nhi khó chịu đưa tay đẩyngón tay kia ra, trở mình ngủ tiếp.
Trong đầu bỗnghiện một vầng sáng, trong nháy mắt Đường Thải Nhi mở to hai mắt, đứng dậy nhìnlại, mỹ nam nước mắt lưng tròng ngồi dưới chân giường.
Nhìn ánh mắt linhđộng kia, Đường Thải Nhi vỗ bàn tán dương là mình đã vớ được bảo vật!
“Ngươi đãtỉnh?” Đường Thải Nhi có điểm không rõ vì cái gì mà mỹ nam muốn khóc, vìthế rất cẩn thận hỏi.
Mỹ nam xoa xoangón tay của mình, ủy khuất nhìn Đường Thải Nhi, sau đó đem ngón tay đỏ ửng củamình đưa ra trước mặt nàng, “Đau.”
Đường Thải Nhinhìn ngón tay đỏ kia, mới nhớ đến vừa rồi mình có đánh hắn một cái.
Cầm ngón tay, thayhắn thổi một thổi, lập tức mở miệng cười, “Công tử thật ngại nha, vừa rồilà...... Ta mộng du......”
Mỹ nam quảnhiên bị lừa, thấy Đường Thải Nhi nở nụ cười, thì cũng cũng cười theo.
Đường Thải Nhinghiêng đầu nhìn mỹ nam trước mắt, chung quy vẫn cảm giác...... Vị mỹ nam nàysao lại có chút kỳ quái?!
“Cáikia......” Đường Thải Nhi vừa muốn mở miệng, đã thấy mỹ nam đánh tới.
“Nương tử, đói ~”
Đường ThảiNhi kinh hãi, như thế này cũng chủ động quá đi!
“Cái kia,công tử đừng vội! Thải Nhi tuy rằng là người trong giang hồ, nhưng là đối vớiviệc nam nữ vẫn là rất rụt rè.” Đường Thải Nhi kinh hoảng hung hăng đẩy mỹnam ra, kinh hô.
Ngoài miệngnói là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác.
Nhưng màcũng không đúng, mình rõ ràng đang mặc quần áo nam nhân, thế nhưng mỹ nhân nàyvừa tỉnh liền gọi mình là nương tử, hơn nữa giọng điệu còn mang theo chút vịsữa? Đường Thải Nhi lại một lần nữa nhìn kỹ mỹ nam đang dẩu môi ở dưới chângiường, trong lòng dâng lên cảm giác không ổn.
Túm cánh taymỹ nam lại bắt mạch, mạch tương vững vàng mạnh mẽ, rất bình thường, nhưng màcẩn thận tìm sẽ phát hiện, ngoài mạnh trong yếu, mỗi lần đập một cái, dư âm nhỏdài.
Đường Thải Nhithật không hiểu rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì không ngờ lại hạ song độc, độcgiải trí mạng, người còn sống nhưng độc lan ra sẽ khiến mất đi trí nhớ.
“Ngươi têngì?” Đường Thải Nhi hỏi thử.
Quả nhiên, mỹ namnghệch mặt ra suy nghĩ, “Nương tử ~”
Đường Thải Nhi đảomắt, ngã về phía sau, “Làm ăn lỗ vốn mà!!”
Mỹ nam không hiểuđang xảy ra chuyện gì, cười chậm rãi đi đến bên cạnh Đường Thải Nhi, như pháthiện ra món đồ chơi mới, “Nương tử!”
Đường Thải Nhikhông chút thương hoa tiếc ngọc đẩy mỹ nam ra, nàng thừa nhận, mình đã cứu mỹnam thành kẻ ngốc.