"Tìm được lân phiến Xích Ô là tốt rồi!" Trình Bình cẩn thận tiếp nhận lân phiến kia, nhưng khi nhìn thấy một khe hở cực nhỏ trên đó, nàng lập tức cau mày, "Vẫn là bị con súc sinh kia luyện hóa mất một chút rồi!"
Nàng tâm niệm bay lộn, bây giờ người biết việc này ngoại trừ mình cùng Vương Lung, Đỗ Hưng Ẩn cũng chỉ còn có vị Hứa sư thúc này.
Trong tông môn có không ít người biết được rằng Vạn trưởng lão đã giao một lân phiến Xích Ô cho Ngự Dị Điện, đợi đến khi Hứa sư thúc rời khỏi Thiên Quy Trì, chỉ cần tình cờ hỏi là biết rõ chân tướng.
Vì chuyện này, muốn giấu chưởng điện sư tôn, còn phải nhờ Hứa sư thúc giữ bí mật tuyệt đối mới được.
Nàng lúc này thu lại lân phiến đi đến trước mặt Hứa Dương, cung kính lễ phép, nói: "Hứa sư thúc, cái này. . . . . . Ta nói thẳng trực tiếp ra vậy, quả thật lần này là do ta quản lý không tốt, nên mới bị cái con rắn hổ mang con này trộm mất bảo vật quan trọng của Vạn trưởng lão.
"May mà lân phiến Xích Ô. . . . . . À, căn bản là vẫn còn nguyên vẹn. Chưởng điện sư tôn cùng Vạn trưởng lão đều có nhiệm vụ quan trọng, không cần quấy rầy các nàng vì mấy chuyện nhỏ này."
Hứa Dương trong lòng vừa động, Ồ? Bảo vật quan trọng? Điều này cũng có chút thú vị.
Trình Bình ngước mắt lên liếc nhìn, chỉ thấy Hứa sư thúc đang nhìn mình với đôi mắt đẹp long lanh như sao và vẻ mặt "Người và vật vô hại".
Nàng vội vàng ho khan một tiếng, quay đầu nhìn sang chỗ khác —— nhìn vào mắt hắn, thật sự là khó có thể nghĩ thông suốt được —— sau đó nói tiếp: "À, đương nhiên, hôm nay có thể bắt con yêu thú này, là do Hứa sư thúc ra tay tương trợ. Đệ tử thay mặt Ngự Dị Điện kính tạ ơn sư thúc, hôm khác Cung sư bá sẽ tới cảm tạ trực tiếp."
Cung sư bá này là quản sự trực đêm tối qua của Ngự Dị Điện.
Ôi vãi, dọn dẹp lại một chút cái đầu không não. Hứa Dương trong lòng nói thầm, Ngự Dị Điện ngươi quay về một cái mà không nhận, thì ta biết tìm ai để nói rõ lí lẽ đây? Đến lúc đó lại giống như Bách Lí Dao, nợ tiền ta một trăm ba mươi sáu lượng sáu, lúc này người cũng không biết đã chạy đi đâu.
Hắn xoay người ngồi trên cái bồn tắm gỗ úp ngược, cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ này, cũng không muốn để cho Cung sư tỷ lại phải đi một chuyến. Ta nghĩ rằng, bây giờ ngươi có chút ‘ Lòng thành ’ gì đó, thì cứ tùy ý bày tỏ một chút ra là được rồi."
Trình Bình sững sờ hồi lâu mới bẻ lái được tới, Hứa sư thúc này là chướng mắt với lời hứa hẹn của mình a. . . . . .
Nàng trong lòng có chút khó chịu, bản thân mình cũng có chút nổi tiếng trong đám đệ tử tông môn thế hệ trẻ tuổi, nhưng ở trong mắt hắn dường như không có giá trị gì. Hơn nữa, cho dù ta không đủ tư cách, thì chả lẽ Cung sư bá cũng không có sao? Ngươi là ngay cả mặt mũi của nàng cũng không bán?
Quả nhiên chỉ có nam tử cùng tiểu nhân là khó chiều!
Nhưng khó chịu cũng chỉ là khó chịu, "Đại thần" trước mặt này cũng phải xử lý cho xong trước đã mới được.
Nàng sờ soạng thân thể một lần, lại xấu hổ phát hiện ra rằng, vì vội vã truy tìm lân phiến Xích Ô về, xuất môn vội vàng, ngoại trừ linh văn khí mà mình đang dùng, cũng chỉ mang theo một bình Thanh Linh Dịch nhỏ dùng để bổ sung linh lực, còn chưa tới ba khắc.
Nàng xoay người nhỏ giọng hỏi hai vị sư muội, mới biết các nàng còn kém hơn cả mình, thậm chí còn không mang theo cả Thanh Linh Dịch.
Ba khắc Thanh Linh Dịch chắc chắn là không đủ để bịt được miệng của Hứa sư thúc.
Kỳ thật nếu như để cho Hứa Dương biết, thì khẳng định là sẽ đồng ý thỏa thuận ngay tại chỗ —— Ba khắc Thanh Linh Dịch, tương đương năm vạn một ngàn lượng! Để cho hắn đi tóm mười con thằn lằn lần nữa thì hắn cũng làm.
Vương Lung một bên bắt đầu thu dọn thi thể con rắn hổ mang con, nhưng đột nhiên lại nhận thấy có thứ gì đó lóe lên trong cái đầu xanh lục.
Nàng vội vàng nhặt lên, dùng dao cắt ra, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, kéo Trịnh Bình cùng Đỗ Hưng Ẩn lại, nói nhỏ: "Vận khí không tồi, con súc sinh này nhưng lại ngưng luyện ra được yêu đan!"
Trình Bình tiếp nhận lấy viên pha lê màu đỏ nhạt to bằng hạt đậu nành kia, rửa sạch bằng nước bể rồi gật đầu nói: "Gia hỏa này nhất định là luyện hóa tinh hoa trong lân phiến Xích Ô, rồi mới ngưng tụ thành yêu đan. Chỉ là. . ."
Nàng cẩn thận quan sát lần nữa, không khỏi lắc đầu, "Nó vẫn chưa được hình thành hoàn toàn, và giá trị của nó gần như thấp hơn một nửa. Nếu để nó ngưng tụ thêm hai ngày nữa..."
Vương Lung nói tiếp, "Yêu đan đê giai cực kỳ khó tìm, yêu thú tam giai, e rằng trong hàng vạn cái đầu cũng khó tìm được một viên yêu đan. Một viên chưa thành hình này cũng coi như phi thường trân quý."
Trong lúc ba người đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng kêu "Quạc quạc", các nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một con chim Tước sống đêm bay lơ lửng trên đầu, hai mắt nhỏ hứng thú nhìn chằm chằm viên yêu đan kia.
Vương Lung phất tay đuổi, "Thứ này bay từ đâu tới thế? Mau cút đi!"
Hứa Dương vội nói: "Nó là yêu thú của ta."
Trình Bình kinh ngạc nói: "Tại sao ngài lại khống chế loại yêu thú. . . . . . tác dụng không lớn phế vật này thế?"
"Ta thích." Hứa Dương trong lòng nói, con chim ngu ngốc này đáng giá một tấm tàng bảo đồ.
Trình Bình bỗng nhiên vỗ đùi, dâng viên yêu đan trong tay bằng cả hai tay lên, "Hứa sư thúc, hôm nay nhờ ngài ra tay tương trợ, viên yêu đan này có thể lấy để đáp tạ cho ngài."
Hứa Dương híp mắt nhìn lấy cái thứ đồ chơi lớn bằng hạt đậu này, tự hỏi trong lòng liệu nó có giá trị bao nhiêu nếu nó được làm từ một con thằn lằn đã chết?
Trình Bình thấy hắn không phản ứng, vội lại nói: "Yêu thú nếu có thể luyện hóa ra yêu đan, có thể nhanh chóng tăng lên thực lực tự thân. Đương nhiên, yêu đan bắt buộc phải gần bằng huyết mạch tự thân mới được.
"Mặc dù con rắn hổ mang con này là một loại thằn lằn, nhưng nó lại là họ hàng xa với chim Tước sống đêm. Vả lại nó đã luyện hóa tinh hoa trong lân phiến Xích Ô, mà Xích Ô chính là chi thứ của Kim Ô ba chân, miễn cưỡng có thể được xếp vào loại linh thú, hơn nữa nó cũng là huyết mạch đứng đầu trong loài Ô Tước.
"Cái con chim Tước sống đêm này của ngươi này nếu có thể luyện hóa viên yêu đan này, thực lực nhất định sẽ tăng vọt!"
Hứa Dương thầm nghĩ, con chim ngu ngốc này của mình được nuôi để làm thú cưng, còn mong nó có thể tiến bộ nhảy vọt làm cái gì chứ? Có điều xem ra ba gia hỏa này cũng không thể lấy ra được cái gì khác nữa, trộm thì không về tay trắng, nếu không thì cứ miễn cưỡng nhận lấy vậy.
Trình Bình thấy hắn trầm mặc suy nghĩ, chỉ là trong lòng vẫn rất bất mãn, lại nói: "Con rắn hổ mang con này vốn là do Hứa sư thúc bắt được, yêu đan thuộc về ngài cũng là theo lẽ thường phải làm. Có điều ta có thể mang con chim Tước sống đêm này của ngài đi đại trận trong Ngự Dị Điện để luyện hóa yêu đan, có thể rút ngắn quá trình luyện hóa lại hơn mười lần!"
"Ồ. . . . . ." Hứa Dương không có hứng thú với chuyện này, đành phải miễn cưỡng gật đầu nhận lấy viên yêu đan đó.
Trình Bình thấy cuối cùng cũng xử lý xong, trong lòng cũng vui mừng khôn xiết, vội lại khom người thi lễ, "Đa tạ Hứa sư thúc, sau này có gì phân phó, cứ việc đến Ngự Dị Điện tìm ta là được."
Hải Yến kích động đến mức lông vũ của nó nổ tung, không đợi Hứa Dương đem viên pha lê màu đỏ nhạt kia cầm chắc, đã bay vù vù đáp xuống, đem nó nuốt chửng trong một ngụm.
Sau đó, nó kêu lên một tiếng "Phành phạch" rồi cứng đờ, ngã lăn quay xuống đất bất động.
Hứa Dương kinh hãi, "Á đù, không phải là chết vì ăn đấy chứ? !"
"Hứa sư thúc đừng lo," Trình Bình vội nói, "Con yêu thú này của ngươi tư chất quả thật quá kém, đây tuy là yêu đan đê giai, vả lại vẫn còn chưa ngưng luyện thành hình, nhưng đối với nó mà nói, tinh hoa ẩn chứa trong đó cũng rất nồng đậm, làm cho khí huyết nghịch hướng mà thôi.
"Hiện tại ta sẽ mang nó đi đến Ngự Dị Điện, lấy linh trận phụ trợ, không cần ba đến năm ngày, là có thể hoàn toàn luyện hóa yêu đan này."
"Ồ, vậy là tốt rồi." Hứa Dương lúc này mới yên tâm.
Trình Bình nhặt Hải Yến lên, bọc nó trong một tấm vải lưới đặc biệt, lại nói với Hứa Dương: "Hứa sư thúc, vậy ngài xem việc hôm nay. . . . . ."
"À, ta đây trí nhớ rất kém, đã quên thì quên nhanh lắm."
Trình Bình thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy nam nhân cực kỳ tuấn tú trước mặt này cười rộ lên quả thực tựa như một con cáo già.
Nàng đột nhiên lại cảm thấy khuôn mặt này có vẻ hơi quen thuộc, hình như đã từng nhìn thấy nó ở đâu ấy?
Nàng nghĩ một hồi lâu nhưng cũng không nhớ ra được. Thẳng cho đến khi Vương Lung dùng sức ho khan một tiếng, mới đột nhiên tỉnh lại, cứ thế nhìn chằm chằm một tên nam tử trẻ tuổi, là một cử chỉ cực kỳ thất lễ.
Trình Bình cùng hai sư muội đi trước một bước, Hứa Dương thay một bộ trang phục đầy đủ của tông môn, chải đầu rồi đi ra khỏi Thiên Quy Trì.